Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 3 - Chương 42



Phương Nhược Thần có nói nữa cũng không giải quyết được gì, thời gian tiếp theo, cho dù cậu có làm gì, Lăng Thịnh Duệ cũng không để mắt đến cậu… một chút nào, cũng không nói tiếp với cậu.

Sau buổi cơm chiều, Lăng Thịnh Duệ ngồi ở bàn trong phòng đọc sách, còn Phương Nhược Thần thì đứng ở ban công trầm mặc hút thuốc.

Mùi thuốc nhàn nhạt truyền vào trong phòng, Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, nhìn qua ban công.

Phương Nhược Thần không mở đèn ngoài đó, khiến cả người cậu chìm vào bóng đêm, ánh lửa nhập nhòe từ điếu thuốc càng trở nên mơ hồ.

Mùi thuốc càng ngày càng đậm hơn, Lăng Thịnh Duệ nhíu mày.

Từ trước đến nay anh không thích mùi thuốc lá, cũng hiểu được dính líu đến những thứ thế này chẳng khác nào tự sát, hơn nữa thân thể Phương Nhược Thần còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hút thuốc là điều cấm tối kỵ mà bác sĩ đã dặn qua, tuyệt đối không được hút.

Ngoài ra, đã lâu rồi anh không thấy cậu hút thuốc nữa, cho rằng cậu đã bỏ được thuốc, thế nào bây giờ lại bắt đầu hút lại rồi?

Lăng Thịnh Duệ buông sách xuống, đi ra ban công.

Nghe được tiếng bước chân, Phương Nhược Thần quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn anh một cái, sau đó quay đi.

Lăng Thịnh Duệ không nói gì, trực tiếp cầm lấy điếu thuốc kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ của cậu ném vào thùng rác cách đó không xa.

Phương Nhược Thần kỳ lạ nhìn anh.

Lăng Thịnh Duệ nói: “ Trước khi khỏi hẳn, cấm hút thuốc.”

Anh cho rằng cậu sẽ nổi giận, nhưng đối phương trái lại cong khóe miệng lên,nở nụ cười.

“Anh lo lắng cho tôi?”

“Không có.” Lăng Thịnh Duệ trả lời không chút do dự.

Phương Nhược Thần ôm cánh tay, nhướng mi nói: “ Ồ? Nếu vậy, tôi hút thuốc thì liên quan gì đến anh?”

Lăng Thịnh Duệ nhìn cây nho dưới ban công môt cái, bình tĩnh trả lời: “ Tôi có ý tốt thôi, hiện giờ cơ thể cậu như vậy, nếu không cố gắng chữa trị, sau này để lại di chứng, chịu khổ chính là cậu.”

“Thế thì sao?” Phương Nhược Thần không thèm quan tâm nói.

“Không có gì đặc biệt.” Lăng Thịnh Duệ mặc không đổi sắc nhìn cậu một cái: “ Tôi chỉ không muốn sau này cậu hận tôi vì chuyện này.”

Anh nói rất hờ hững, dường như cũng không để ý đến chuyện này, nhưng mà Phương Nhược Thần biết, người đàn ông này thật tâm lo cho cậu, chỉ là đến chết vẫn còn mạnh miệng, không chịu thừa nhận mà thôi, nội tâm u sầu của Phương Nhược Thần lập tức bay đi.

Người này vẫn để ý đến cậu……

Phương Nhược Thần đứng dựa thân vào lan can ban công, ngón tay phải sờ cằm, ý cười dịu dàng nhìn Lăng Thịnh Duệ. Thân thể anh run lên một chút, gần đây tính cách của Phương Nhược Thần càng lúc càng cổ quái, cậu luôn dùng ánh mắt như giết người kia nhìn anh, đến cả Chu Dực cũng không khoa trương tới mức đó nữa, nếu anh là nữ, đã sớm bị ánh mát đó hút hồn bắt làm tù binh rồi, nhưng vấn đề anh là đàn ông đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã sắp bước vào giai đoạn trung niên thì đây đúng là một sự tra tấn.

Trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh,Lăng Thịnh Duệ xoay người muốn trở về phòng.

Phương Nhược Thần nhanh tay cản anh lại.

Lăng Thịnh Duệ cảnh giác nhìn cậu, tư thế của Phương Nhược Thần không đổi, chỉ có nụ cười trên gương mặt có chút vô lại thôi.

“Anh vội vào phòng thế làm gì, bóng đêm mê hoặc thế này, ở đây thưởng thức một chút nào.”

Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, nhịn không được lại run lên.

Câu văn đầy nghệ thuật….

Ánh mắt tràn đầy tình cảm thế này….

Đây đây đây, đây thật sự là Phương Nhược Thần?

Nhịn xuống ý muốn đưa tay thử độ nóng trên trán cậu, Lăng Thịnh Duệ cười gượng một chút:  “À, cậu cứ chậm rãi ngắm đi, tôi vào phòng tiếp tục đọc sách.”

Anh mau chóng muốn đẩy cánh tay ngáng trước người mình ra, nhưng đối phương vô cùng kiên trì, làm thế nào cũng không chịu tránh ra.

Lăng Thịnh Duệ quay đầu, nhỏ giọng nói: “Tránh ra, Phương Nhược Thần.”

Phương Nhược Thần bắt đầu xấu tính: “ Nếu tôi không tránh thì sao?”

Lăng Thịnh Duệ nuốt nuốt nước bọt một hồi, vô cùng giống cô vợ nhỏ (*) hỏi: “ Vậy rốt cuộc cậu muốn làm sao?”

(* Kaze: 小白 – Tiểu bạch: nhỏ bé, thiếp, vợ nhỏ, nàng hầu…. mấy nàng thích cái nào thì tui sửa cái đó, đừng ngại:v)

Phương Nhược Thần chỉ cười không nói.

Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ không thể làm gì được nữa, đành phải xoay người, đứng bên cạnh cậu.

“Anh thích ở đây không?” Trầm mặc một lúc lâu, Phương Nhược Thần đột nhiên nói.

“Cũng không tệ lắm.” Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ trả lời: “ Mọi người ở đây đều rất tốt.”

“Bao gồm cả tôi?” Phương Nhược Thần nhướng mi nhìn anh.

“…….”

Đối với vấn đề này, Lăng Thịnh Duệ kiên quyết im lặng.

“Tôi thấy Ni Kỳ thật sự rất vui.”

“Thằng bé đáng yêu lắm, cũng hiểu chuyện nữa.” Nhớ tới đoạn đối thoại ban ngày của hai người, Lăng Thịnh Duệ thở dài: “ Rốt cuộc nó bị bệnh gì vậy?”

“Não lựu (*)” Biểu tình của Phương Nhược Thần cũng trở nên nặng nề hơn: “ Nhưng cũng nhẹ thôi.”

(*: nhọt trong não…… thấy để vầy khiếm nhã quá nên để nguyên văn vậy:v)

“Ừm, vậy tốt quá.” Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Bóng đêm ngày càng dày đặc,hai người đứng cạnh nhau, Phương Nhược Thần đột nhiên vươn tay ra, ôm trụ thắt lưng anh.

Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, vô ý thức muốn tránh ra, nhưng Phương Nhược Thần trực tiếp vòng ra đằng trước người anh, trực tiếp kéo anh vào lòng.

Nhất thời cả người Lăng Thịnh Duệ hóa đá.

Lưng kề sát vào ngực Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ thử giãy ra khỏi cái ôm ấp đó, nhưng lại bị Phương Nhược Thần cắn nhẹ vào lỗ tai để nghiêm phạt.

“Đừng nhúc nhích.”

Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, khiến Lăng Thịnh Duệ không dám nhúc nhích nữa.

Hai người cũng không nói gì, Phương Nhược Thần ngoại trừ việc ôm lấy anh ra, thì cũng không làm bất kỳ hành động gì.

Từng cơn gió nhẹ vờn qua, xung quanh yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng côn trùng kêu vang, bầu không khí rất yên bình, Lăng Thịnh Duệ nghe được tiếng hít thở trầm thấp của Phương Nhược Thần bên tai mình, khiến tâm tình hoảng loạn của anh cũng dần dịu xuống.

“Chẳng lẽ cậu định cứ mãi ôm tôi thế sao?” Qua gần mấy chục phút, thấy Phương Nhược Thần gần như không có ý định buông ra, Lăng Thịnh Duệ nhịn không được, đành phải hỏi.

“Anh nói gì cơ?” Phương Nhược Thần hỏi ngược lại, thanh âm rất miễn cưỡng.

Lăng Thịnh Duệ gục đầu xuống:  “Sẽ bị người ta nhìn thấy đó…..” Anh không muốn hình ảnh Phương Nhược Thần ôm anh trên ban công bị Ni Kỳ nhìn thấy đâu, không tốt chút nào.

“Mọi người ở đây đều biết quan hệ của chúng ta rồi.”

Thiếu chút nữa Lăng Thịnh Duệ bị nghẹn chết một hơi.

“Tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ đặc biệt gì đâu.” Chắc không phải quan hệ người bắt cóc và người bị bắt cóc đâu nhỉ….

“Cái gì gọi là không đặc biệt?” Hoàn toàn bị Lăng Thịnh Duệ phủ định, Phương Nhược Thần cũng không giận, cười nhẹ nói: “ Chuyện gì không nên làm thì cũng đã xảy ra, còn nói chúng ta không có quan hệ à?”

Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, cái đó đều là do cậu ép buộc tôi….

Biết cho dù có nói gì cũng vô ích, Lăng Thịnh Duệ ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói.

Đêm nay tâm tình Phương Nhược Thần rất tốt, cho dù thái độ của anh có lạnh nhạt như thế nào đi nữa, cũng không để ý. Đứng lâu, mà không thể động đậy, khiến hai chân Lăng Thịnh Duệ hơi tê tê, mà Phương Nhược Thần thì không ngừng dùng cằm đặt trên vai anh cọ qua cọ lại.

Không nói gì nhìn lên trời, trong lòng Lăng Thịnh Duệ âm thầm nghĩ, rốt cuộc muốn ôm tới khi nào đây.

Mây đen đang dần tụ lại, che phủ cả bầu trời.

Không có ánh trăng, toàn bộ ban công đã không có bao nhiêu ánh sáng càng trở nên âm u.

Gió thổi càng lúc càng lớn, còn anh thì chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng, cảm thấy hơi lạnh, cả người anh run lên một cái.

“Cảm à?” Phương Nhược Thần hỏi.

“Có lẽ vậy.” Lăng Thịnh Duệ dụi dụi mũi.

“Ây,thời tiết đột ngột thay đổi, chúng ta nên vào thôi, anh mặc ít quá.”Phương Nhược Thần nhìn sắc trời một cái, mây đen rậm rạp, xem ra chút nữa sẽ có mưa to rồi đây.

“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ đang chờ cậu nói những lời này ra.

Cuối cùng cậu cũng buông anh ra, Lăng Thịnh Duệ xoay người, Phương Nhược Thần đang đứng phía sau nhìn anh.

Hai người cao gần bằng nhau, anh không đề phòng, trực tiếp đón nhận ánh mắt của cậu, không có ánh đèn, gương mặt cậu lẫn vào trong đêm, chỉ có hai mắt sáng đến dị thường, ngốc được ba giây, Lăng Thịnh Duệ cảm giác như mình bị cái gì đó chọc trúng, rất khó chịu, rất đau, đè nén không chịu được.

Đã nhiều năm, Lăng Thịnh Duệ nhớ lại chuyện cũ, vẫn là ký ức ban đêm khắc sâu vào lòng, không phải vì chuyện gì, mà bởi vì ánh mắt của cậu, âm trầm như thế, chấp nhất như thế, giống như hóa thành một sợi xích trói chặt anh lại, không chừa ra một khe hởi trốn thoát nào. Anh tưởng như khi đó mình thật sự rơi vào tay giặc, ánh mắt đó anh căn bản không chống cự lại được.

Hai người không nói chuyện, vây chung quanh họ chỉ có tiếng gió thổi vù vù bên tai

Bầu trời xẹt qua một tia điện quang, toàn bộ thế giới chợt sáng như ban ngày, tóc Phương Nhược Thần bị thổi bay tứ tung, gương mặt tuấn mỹ nhất thời đều tràn ngập cảm giác áp bức, có một loại cảm giác không đúng nào đó, trong mắt cậu như có một ngọn lửa tu la đến từ địa ngục, khiến Lăng Thịnh Duệ có cảm tưởng như bị thiêu đốt hoàn toàn.

Tia sét qua đi, cả thế giới lại trở về với bóng đêm.

Nhưng ánh mắt của đối phương lại càng thêm nóng rực….

Nỗi sợ trong lòng chợt dâng lên, thân thể Lăng Thịnh Duệ cứng lại một chút, gian nan mở miệng: “ Phương, Phương Nhược Thần…” Lời còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại.

Phương Nhược Thần hôn anh.

Cả người Lăng Thịnh Duệ ngây ra.

Lại một tia sét chớp qua, ánh chớp phản ánh má Lăng Thịnh Duệ đang trắng bệch, trong mắt toàn là hoảng loạn và ợ hãi.

Thẳng đến khi Phương Nhược Thần bắt đầu cởi quần áo anh, anh mới bình tĩnh lại được.

“Không, Phương Nhược Thần, buông tôi ra.”Thanh âm lại bị tắt ngay cổ họng, Lăng Thịnh Duệ mơ hồ kháng cự lại, hai tay đặt trên vai Phương Nhược Thần, muốn đẩy cậu ra, nhưng lại bị cái hôn làm cho cả người mềm nhũn, không có một chút sức lực nào.

Phương Nhược Thần bắt được tay anh, kiên quyết đặt trên lan can, rồi mới rời khỏi môi anh, vùi đầu vào cổ anh, tham lam hôn, liếm láp từng mảng da thịt.

Được tự do hô hấp, Lăng Thịnh Duệ hé miệng, khó khăn thở dốc.

Tay Phương Nhược Thần xâm nhập vào trong vạt áo sơ mi, gắng sức xé nó ra, cúc áo theo động tác vương vãi khắp mọi nơi, áo sơ mi đã bị cởi ra hoàn toàn.

“Không, đừng như vậy…..” Lăng Thịnh Duệ kinh hoảng cầu xin, giọng nói lại bị tiếng sét đột ngột cắt ngang lấn át.

Trên trời rơi xuốn vài giọt mưa, sau một hồi thì mưa càng lúc càng lớn, phía trên ban công không có mái hiên, nước mưa tầm tã rơi xuống khiến hai người đứng trên đó cả người ướt đẫm.

Phương Nhược Thần vẫn không buông anh ra, trái lại còn dùng sức hơn nữa.

Lăng Thịnh Duệ không có cách nào mở mắt ra, cũng không thể không mở miệng nói, nhưng vừa mở miệng đã bị nước mưa liên tục chảy vào miệng, giống như trứng của hàng ngàn con quỷ nhỏ, chui vào trong hang. Tai anh cũng bị nước chảy vào, khiến âm thanh bên ngoài ù ù vang lên không rõ, cả người như bị chìm dưới nước vậy.

Thật khó chịu, nhưng không có cách nào chạy trốn.

Hai tay Phương Nhược Thần vây anh lại, ép vào lan can ôm chặt lấy, từ đầu Lăng Thịnh Duệ đã không thể nhúc nhích được, nhưng rất nhanh cũng bị tước đi một ít hô hấp, anh vô lực ngã vào lòng Phương Nhược Thần, để mặc mọi việc.

Mưa càng lúc càng to, toàn bộ thế giới như bị cơn mưa nuốt chửng, Lăng Thịnh Duệ trong lúc đó bị Phương Nhược Thần ép buộc giữ lấy cùng nhau dây dưa kịch liệt, hai người chặt chẽ kết hợp với nhau. Giữa cơn đau đớn và sung sướng, đại não Lăng Thịnh Duệ trống rỗng, máy móc phối hợp với thanh niên trẻ tuổi cho phép cậu cướp đoạt mình.

(Kaze:… ơ…. H của tui đâu….??? Hơ…. ủa???? hiu hiu hiu …. H đâu???? Oa oa oa oa…. TT^TT)

Ngày thứ hai tỉnh lại, hai người đã nằm trên giường.

Lăng Thịnh Duệ vừa mở mắt ra đã dối mặt với gương mặt tuấn tú tái nhợt của Phương Nhược Thần, nội tâm không khỏi chấn động, anh ngồi dậy, đau đớn phía sau khiến anh lập tức nằm trở lại.

“A….”

Lăng Thịnh Duệ hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa nước mắt cũng trào ra.

Đúng là đau không tả nổi.

Nhớ lại cảnh tượng điên cuồng đêm qua, Lăng Thịnh Duệ hơi đau đầu, đã một thời gian dài không vận động này kia rồi, lại bị Phương Nhược Thần lăn qua lăn lại một đêm, cả người anh gần như bị nghiền nát ra.

Anh hơi buồn bực, có phải mình già rồi không, thân thể không chịu được nữa?

Phương Nhược Thần không tỉnh lại, vẫn trầm mặc nhắm mắt như cũ. Lăng Thịnh Duệ cắn chặt răng, chậm rãi ngồi dậy, nỗ lực khiến mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, tận lực không đánh thức Phương Nhược Thần.

Sau đó, anh ngồi trên giường xuất thần.

Chuyện tối hôm qua hoàn toàn diễn ra trước mắt, tâm tình Lăng Thịnh Duệ hiện đang rất rối, chuyện đó là tất nhiên, anh đã phản bội Chu Dực, hơn nữa tối qua khi Phương Nhược Thần mạnh mẽ chiếm đoạt anh, trừ việc phản khán một chút lúc đầu ra, sau đó hoàn toàn không vùng vẫy nữa, rất tự nhiên hưởng thụ cảm giác đó.

Lăng Thịnh Duệ đầu đau như muốn nứt ra, kết quả này, khiến anh khó có thể chấp nhận được.

Anh không biết sau này phải đối diện với Chu Dực thế nào nữa.

Khi Phương Nhược Thần tỉnh dậy, đã thấy một khung cảnh thế này, người đàn ông thành thục ngồi trên giường ngẩn người ra, ánh mắt không tiêu điểm, cả người cứ như lìa hồn vậy.

Phương Nhược Thần đối với biểu tình đó của anh rất vui, tay phải chống má, nằm nghiêng qua, mỉm cười nhìn anh.

Người đàn ông xích lõa ngồi trên giường vẫn đẹp như vậy, vết tích kích tình đêm qua vẫn chưa trôi hết, Phương Nhược Thần nhìn những dấu hôn lớn nhỏ không đồng nhất vẫn tràn đầy kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sinh hoạt thế này, không phải chính là điều cậu vẫn hằng mong mỏi đó sao?

(Kaze: mơ ước của anh là ăn, ngủ, chịch….à? -_-)

Yêu thương người này đã lâu, rời xa nơi thành phố ồn ào, bắt đầu nếp sống nhàn nhã đạm bạc, tất cả những chuyện này, đều do cậu yêu điên cuồng người đàn ông này mà thành, biến ý tưởng đơn giản thành những ý tưởng phức tạp, một đêm vừa rồi, cậu đã chiếm được.

Chú ý tới ánh mắt Phương nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ bỗng quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, nhãn thần Phương Nhược Thần ôn nhu vô cùng, khiến mặt anh đỏ lên, có chút mấy tự nhiên chuyển đường nhìn đi.

(Kaze: thấy chưa!!! Chỉ cần thúc ưng thì anh nào chả ôn nhu… -_-)

Nụ cười nghiền ngẫm của Phương Nhược Thần càng sâu hơn, lần nào cũng rất “thành thật”, người đàn ông này vẫn hay xấu hổ như thế, nếu anh biết được lúc mình đang mãnh liệt nhất có bộ dạng vô cùng gợi cảm, có phải sẽ trực tiếp chui xuống hầm không nhỉ?

Cửa sổ sát đất ngoài ban công, được một trận gió thổi qua, khiến tấm rèm cửa tung bay.

Một đêm mưa to, nhưng bên ngoài trái lại rất sáng,  Lăng Thịnh Duệ nhìn lên bầu trời màu xanh lam, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng không tốt cho mắt tối hôm qua.

Muốn chết quách cho rồi.

Sau một thời gian ngồi tự trách, Lăng Thịnh Duệ vén chăn lên, xoay người xuống giường, ngay lúc chân vừa chạm đất anh mới phản ứng được, trên người hoàn toàn không mặc gì cả! thế là anh vội vàng rút chăn che nửa người lại, nhưng vì động tác quá nhanh mà đụng tới vết thương bên dưới, đau đến rên hừ một tiếng.

Phương Nhược Thần bị các loạt động tác của anh chọc cười, cậu cười hỏi:  “Anh làm gì vậy?”

Giọng nói Lăng Thịnh Duệ run rẩy: “ Tôi muốn đi đóng cửa sổ lại.”

Phương Nhược Thần lười biếng nói: “ Ưm.” Lập tức cười xấu xa:  “Nhưng mà quan hệ của chúng ta tất cả mọi người đều biết hết rồi, anh có che giấu cũng vô dụng thôi.”

Lăng Thịnh Duệ không có sức để tranh cãi với cậu vì vấn đề này, nghiêm túc nói:  “Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy là một chuyện khác, tôi không muốn Ni Kỳ thấy những hình ảnh này, hôm đó lúc tôi ngủ, cậu hôn tôi không biết làm thế nào đã bị Ni Kỳ nhìn thấy. Nó còn nhỏ như, nếu vì mấy chuyện thế này… tạo thành ảnh hưởng không tốt, vậy thì phiền lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.