Chiếc áo khoác tất nhiên là không thể mặc được nữa, Đức Duy Hoàn cởi nó ra, lái xe đến bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó bế Lăng Thịnh Duệ xuống, rồi vác anh trên vai, hiên ngang vào đại sảnh khách sạn, cũng không thèm quan tâm mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, cứ thế trực tiếp đi vào thang máy.
Bảo vệ đứng một bên thấy tình huống không đúng lắm, do dự tiến lên một chút, lại bị Đức Duy Hoàn mặt không biểu tình quét mắt nhìn qua, bảo vệ đáng thương bị dọa cho hai chân nhũn ra.
Thang máy khởi động, Lăng Thịnh Duệ bị hắn vác trên vai,cơn khó chịu trong bao tử càng lớn, phát ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn được.
Đức Duy Hoàn hoàn toàn mặc kệ anh.
Thật sự hắn là một người chuộng sạch sẽ vô cùng, vốn luôn một mực giả trang ôn nhu rộng lượng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, đã sớm không nhịn được rồi, hơn nữa xe và áo mình vừa nãy bị người này nôn ra, quần áo toàn là chất dơ, thiếu chút nữa hắn bạo phát giết người, không trực tiếp đè Lăng Thịnh Duệ ra “tử hình tại chỗ” đã là…may mắn lắm rồi.
Trở lại phòng, Đức Duy Hoàn một tay ném Lăng Thịnh Duệ lên giường, vươn tay lột quần áo anh ra.
Lăng Thịnh Duệ vô thức phản kháng lại.
Từ lúc từ quán bar đi ra, anh không có phản kháng quá nhiều, nhưng hiện giờ lại nắm chặt cổ tay Đức Duy Hoàn, không ngừng tách nó ra, muốn ném chúng ra khỏi người mình. Đức Duy Hoàn gần như sắp phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “ Anh thử ngăn tôi một lần nữa xem, tôi sẽ làm anh tới sống không bằng chết!”
Từ trước đến nay hắn luôn bảo trì phong độ, hầu như không cãi vã với bất kỳ người nào, mấy năm gần đây hắn không có lần nào không khống chế được mình, chỉ là chuyện đó hắn cũng không quá để ý.
Tất cả lực chú ý của hắn, đều đặt hết trên người người đàn ông này.
Lăng Thịnh Duệ nửa mở mắt, con người không có tiêu cự nhìn Đức Duy Hoàn, cơn say làm anh không thể nào hiểu được hàm ý trong lời nói đó, tất nhiên sẽ không làm theo lời “uy hiếp” của hắn, vẫn cầm tay hắn như cũ không buông. Hơn nữa rượu vào khiến sức lực anh lớn hơn một chút, khiến cổ tay Đức Duy Hoàn có chút đau.
Đức Duy Hoàn nổi giận, một lần xé mở cả đồ anh ra, trói tay anh ra sau lưng, sau đó khiêng người vào nhà tắm.
Lăng Thịnh Duệ thì không ngừng giãy dụa, Đức Duy Hoàn bỏ anh vào bồn tắm lớn, mở vòi nước ra.
Dòng nước ấm chảy ra, khiến Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại không ít.
Đức Duy Hoàn cởi trói hai tay cho anh, để anh ngồi dựa vào thành bồn tắm, rồi lập tức cởi cái áo bẩn của mình ra ném vào sọt rác bên cạnh, mở vòi sen lên, tắm.
Hắn vốn định tắm cho mình trước, rồi mới giúp Lăng Thịnh Duệ tắm sau,nhưng mà, sau vài phút trôi qua, hắn lại nhận thấy tình hình không đúng, bỗng nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa bị cảnh tượng phía sau làm cho sinh bệnh tim.
Người đàn ông ban đầu tựa vào bồn tắm lớn, không biết từ lúc nào, đã trượt khỏi thành bồn, cả người chìm luôn vào trong nước.
Đức Duy Hoàn vội vàng bắt tay vớt anh lên, chỉ là hai mắt người này vẫn nhắm chặt lại, một chút phản ứng cũng không có. Tâm Đức Duy Hoàn trầm xuống, đặt ngón tay sau cổ anh.
May quá, vẫn còn mạch đập……
Đức Duy Hoàn thở phào một hơi, cơ thể Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên giật lên một cái, sau đó phun ra một ngụm nước, rồi tỉnh lại.
Đức Duy Hoàn vội nâng đầu anh dậy.
Lăng Thịnh Duệ nhìn hắn, có lẽ bởi vì uống nước, nên ánh mắt tỉnh lại không ít.
Đức Duy Hoàn tức giận nói: “ Cuối cùng cũng tỉnh, anh làm tôi sợ muốn chết. thật không nghĩ tới khi uống say thì anh lại có thói xấu này, tôi thật sự bị anh dọa….”
Còn chưa nói xong, anh đã vươn tay ra, ôm chầm lấy hắn.
Thân thể Đức Duy Hoàn cứng đơ, lời nói tự nhiên ngừng lại.
Người đàn ông dán sát vào hắn cũng đồng dạng đang thân thể xích lõa (Khỏa thân), nhiệt độ nóng ấm dán vào nhau, khiến tâm tình hắn có chút thõa mãn.
Làm sao vậy?
Tại sao người này lại đột nhiên ôm lấy mình?
Chẳng lẽ anh ta uống say loạn tính?
Tim Đức Duy Hoàn đập càng nhanh hơn, dường như sắp nhảy cả ra ngoài. Vẫn thường tiếp xúc với đủ loại trai xinh gái đẹp, hắn sớm đã quen rồi nên không dễ xúc động nữa, nhưng Lăng Thịnh Duệ chủ động yêu thương âu yếm, khiến hắn tạm thời không khống chế được bản thân.
Lẽ nào, đây là cảm giác khác nhau giữa người mình thích và người mình không thích?
Đôi mắt xanh lam lạnh lùng, bắt đầu nhiễm một tầng đỏ thẫm.
(Kaze:… Hoàn ca là ma cà rồng à???)
Ngay lúc lý trí dần tan vỡ, Lăng Thịnh Duệ trước ngực hắn đột nhiên nhỏ giọng thì thầm một tiếng, khiến động tác của hắn đều ngừng lại.
Người đàn ông đó nói là: “Tiểu Hạo….”
(Kaze: tội…. lúc anh Viễn cũng không tới mức này:3)
Nghề nghiệp của Đức Duy Hoàn là sát thủ,tất nhiên sẽ điều tra thân thế của con mồi, nên từ rất lâu, hắn đã học thuộc bối cảnh của Lăng Thịnh Duệ, dĩ nhiên không thể không biết người tên “tiểu Hạo” này là ai rồi. Hắn buồn bực, sau cùng thì, người đàn ông này lại ôm lấy một người đang lửa dục đốt người, gần như sắp vứt bỏ lý trí càn quét sạch sẽ thân thể mình gọi tên con trai sao?
Tuy biết Lăng Thịnh Duệ chậm tiêu, nhưng chậm tiêu tới mức độ này thật khiến người khác khó tin.
Sắc mặt Đức Duy Hoàn hóa đen.
Hắn bắt đầu nghi ngờ, người đàn ông này là người ngoài hành tinh đúng không…..
Ôm Lăng Thịnh Duệ về bồn tắm, Đức Duy Hoàn yên lặng tắm rửa cho anh, sắc mặt khó coi vô cùng.
Thân thể mê người ở ngay trước mặt, nhưng lại không gợi lên một tia hứng thú trong hắn, vốn hắn đang máu huyết sôi trào,lại gặp phải tình huống như vậy, tất cả dục vọng gì cũng đều không còn, giống như bị một gáo nước lạnh xối từ trên đầu xuống, rót thẳng vào nội tâm khiến nó lạnh đi.
(Kaze: không thể đụng tới Lăng Hạo:v.. công của Lăng Hạo cũng không phải dạng chơi được đâu:3,… nhớ Quan Thế Kiệt không? Tên đó 22t rồi đó -_-,còn lớn hơn anh Viễn, omg!!!!)
Người này lại không chịu ngồi yên, không đợi bao lâu, anh lại đột nhiên ôm chầm lấy hắn: “ Tiểu Hạo, tha chứ cho papa được không? Papa thật sự không bỏ rơi con, tất cả cũng tại bất đắc dĩ….”
Đức Duy Hoàn đẩy anh ra, nhưng anh lại như con bạch tuột tám tua bắt đầu quấn lấy hắn, thậm chí còn leo ra khỏi bồn tắm, ép hắn dưới thân mình.
“Đừng bỏ rơi papa, hiện giờ papa chỉ còn con thôi, chỉ có con….”
Giọng nói mang theo nức nở. Đức Duy Hoàn bị anh đặt dưới thân trên sàn nhà, không thể động đậy được, vừa định đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện Lăng Thịnh Duệ đã rơi đầy nước mắt.
Động tác của Đức Duy Hoàn cứng đờ, không thể tin vào mắt mình nữa.
“Không ai quan tâm papa nữa…….”
“Trên thế giới này, đã không còn ai quan tâm papa nữa……”
“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, chẳng lẽ tôi đã làm chuyện sai trái gì sao……?”
(Kaze: tự vấn đi các tiểu công:3)
Hai tay Lăng Thịnh Duệ nắm thành đấm, đầu gác lên ngực hắn, nhỏ giọng khóc nức nở. Người đàn ông vẫn đối với xung quanh một mực nhẫn nhịn, chỉ có lúc uống say, anh mới đem hết những đau khổ trong ngực mình giải bày ra.
Một giọt nước ấm nóng nhỏ lên ngực hắn, thân thể Đức Duy Hoàn cứng lại, nói không ra lời.
Đây là lần đầu tiên hắn nhiền thấy biểu tình kịch liệt này của anh, từ cái lần gặp nhau đầu tiên, thì người đàn ông này luôn là một người ôn hòa mà an tĩnh, anh không nói nhiều, cá tính lại bình thản khiến người khác cho rằng anh không có sức sống. Đức Duy Hoàn cũng nghĩ như thế, nhưng mà lúc này, khi nhìn thấy người kia giải bày ra, nội tâm hắn chấn động đến nỗi không có lời nói nào hình dung được.
Chỉ là hắn không hề nghỉ tới, người đàn ông này lại khóc……
Biểu hiện bên ngoài rất ôn hòa vô hại, tính cách thì đặc biệt kiên cường, lại khóc…..
Hồi tưởng lại lúc trước, bị Phương Nhược Thần và Trình Trí Viễn ngược đãi nhiều như vậy, mà người này cũng chỉ lùi vào một góc, tự liếm vết thương, vậy mà giờ đây, anh lại khóc.
Đức Duy Hoàn đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Không, phải là cực kỳ đau lòng, giống như tim bị một cái gì đó hung hăng đâm vào vậy.
Chỉ là, cũng đúng thôi, đã trải qua nhiều dằn vặt đả kích như thế, cho dù có là người mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu được, Lăng Thịnh Duệ như bây giờ, thật ra cũng là người bình thường, người đàn ông tính tình lương thiện, sẽ không bởi vì đau khổ và hậm hực trong lòng mà đổ lên người người khác. Cho nên, cũng chỉ có thể như vậy……
Đức Duy Hoàn vươn tay, cẩn thận ôm chặt lấy người đang ngồi khóa trên người hắn, người đang dáng thương cuộn lại thành một khối.
Động tác của hắn, đối với Lăng Thịnh Duệ tựa như một lời cổ vũ lớn lao vậy, anh buộc chặt cánh tay, dùng hết sức ôm hắn vào lòng mình, tựa như một người trôi dạt giữa biển khơi rộng lớn, bắt được một chiếc phao cứu mạng, không bao giờ…muốn buông tay ra.
“Papa xin thề, không bao giờ… bở rơi con nữa, tha thứ cho papa được không?” giọng nói Lăng Thịnh Duệ run run.
Đức Duy Hoàn khẽ xoa đầu anh, người này xem ra thật sự quan tâm đến con trai của mình.Một Người đàn ông bình thường, không tin là sẽ có người yêu thương mình, cũng không tin vào tình yêu, chỉ sau khi bị thương, anh chỉ có thể từ trên người người thân của mình cảm nhận được sự an ủi.
Từ trong tiềm thức, anh là một người tự ti tới cực điểm.
Điều khiến Đức Duy Hoàn vui mừng chính là, người đàn ông này không xem hắn như Chu Dực. Đức Duy Hoàn không thể tưởng tượng được nếu như vừa rồi tên người này nói ra không phải tên con trai mình, mà là tên Chu Dực, hắn không biết mình sẽ có phản ứng gì, hắn nghĩ, mình nhất định sẽ không thể nào khống chế nổi.
Hắn không thể chịu đựng được khi người đàn ông này xem hắn như thế thân của người khác để yêu thương, cho dù uống say cũng không được phép……