Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 22



Trình Trí Viễn nói xong thì trầm tĩnh lại,im lặng nhìn Lăng Thịnh Duệ.

Còn anh thì cúi thấp đầu xuống.

Hai người cứ yên lặng một thời gian dài như thế khiến trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh tích tác của đồng hồ treo trên tường thôi.

Thật lâu sau, cuối cùng Lăng Thịnh Duệ cũng ngẩng đầu, nhìn Trình Trí Viễn:  “Thật ra, cậu và cô gái đó ở cùng nhau rất tốt đó. Hai người rất xứng đôi, rất hòa hợp, hơn nữa cậu cũng có cảm giác với cô ấy mà, đó là chuyện rất bình thường, nếu đã vậy, cậu cần gì phải cùng một người đàn ông như tôi qua lại chứ?”

Trình Trí Viễn không đón lời.

Lăng Thịnh Duệ thì thào nói: “ Có thể làm một người đàn ông bình thường rất tuyệt….”

Sau khi nói ra câu này thì biểu tình của anh có chút mơ màng, Trình Trí Viễn từ trên sopha đứng dậy, đi đến trước mặt anh.

Hắn tới gần, khiến Lăng Thịnh Duệ lùi về phía sau từng bước.

Trình Trí Viễn nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “ Cái gì gọi là một người đàn ông bình thường?”

Anh không hiểu dụng ý của hắn khi hỏi câu này nghĩa là gì, anh do dự một chút, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: “ Tất nhiên là ở cùng với phụ nữ rồi.”

Khi anh trả lời vấn đề này, thì gương mặt anh là biểu tình đương nhiên, Trình Trí Viễn nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười, tại sao tử tưởng của người đàn ông này đến bây giờ vẫn còn cổ hủ quá vậy?

Trình Trí Viễn châm chọc hỏi anh: “Tại sao đàn ông ở với đàn ông thì bị gọi là không bình thường?”

Không đợi Lăng Thịnh Duệ trả lời, cậu nhanh tay, kéo mạnh Lăng Thịnh Duệ vào lòng mình, híp mắt lại: “Nhưng mà, tôi lại cảm thấy chúng ta như bây giờ mới là bình thường nhất.”

Cơ thể hai người dính sát lại một chỗ, khiến người anh cứng đơ.

“ Buông tôi ra.” Anh vùng vẫy nói.

“Không buông.” Trình Trí Viễn trả lời chắc như đinh đóng cột.

Lăng Thịnh Duệ cắn răng: “Chẳng lẽ cậu không thấy mình làm vậy quá đáng lắm sao?”

“Không thấy.”

“……..”

“Cậu đúng là, là…”

“Là cái gì?”

“……”

“Nói không được hả, vậy để tôi nói giúp anh nhé, là ** đúng không?” Trình Trí Viễn híp mắt thu con ngươi lại, ánh mắt sắc bén tựa như một con sói, nắm chặt lấy cằm Lăng Thịnh Duệ.

(Kaze: trong raw nó đã thế rồi, ai có từ hay thì comt đi, tui đổi ~~~:3)

Lăng Thịnh Duệ chán ghét quay đầu đi….

Trong mắt Trình Trí Viễn lóe lên tinh quang, mạnh mẽ xoay đầu anh lại, nhìn gương mặt anh:” Đúng, chính là biểu tình này, cảm giác rất quen thuộc.”

Lăng Thịnh Duệ nhíu mày.

Trong giọng nói của Trình Trí Viễn như có một chút hưng phấn:  “Bây giờ thì tôi càng xác định người kia chính là anh, tuyệt đối không sai.”

Lăng Thịnh Duệ nghe mà như lọt vào sương mù, căn bản không nghe hiểu những lời hắn nói, anh không có cách nào giãy khỏi được cái ôm kia, nhất thời vừa vội vừa giận:  “Buông ra, Trình Trí Viễn.”

Trình Trí Viễn cười nói:  “Tất nhiên là được, nhưng mà, không phải bây giờ…..”

Lời vừa dứt, hắn liền cúi đầu xuống, bịt kín môi Lăng Thịnh Duệ.

Đột nhiên bị cưỡng hôn, Lăng Thịnh Duệ ngốc ra vài giây, vô ý thức muốn nghiêng đầu tránh khỏi, lại bị Trình Trí Viễn cắn môi dưới cảnh cáo anh,tuy không bị thương, nhưng rất đau.

Lăng Thịnh Duệ không dám cựa quậy nữa.

Trình Trí Viễn giữ chặt gáy anh, không kiêng nể gì như sói đói hôn anh.

Hô hấp Lăng Thịnh Duệ bị cướp mất, cơ thể xụi lơ ngã vào lòng Trình Trí Viễn, cả người đều mơ mơ màng màng.

Trong phòng khách chỉ còn lại âm thanh thở dốc và âm thanh hai người môi lưỡi giao nhau tạo thành.

Một mùi ngọt thoang thoảng chảy trong miệng hai người, cũng không biết là môi ai bị cắn rách nữa.

“Lăng thúc! Anh lên đây một lát, tôi muốn đi vệ sinh!” Trước khi Lăng Thịnh Duệ vì hít thở không thông mà ngất xỉu đi thì tiếng la của Chu Tường từ trong phòng truyền ra.

Lăng Thịnh Duệ mở lớn mắt ra, ý thức hồi phục lại, cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, một phen đẩy Trình Trí Viễn ra.

Vẫn đang hôn đến ngất ngây, đột nhiên lại bị cắt đứt, khiến Trình Trí Viễn bất mãn nhíu mày.

Lăng Thịnh Duệ lấy tay dùng sức chà môi mình, tức tối trừng mắt với hắn: “ Cậu làm gì đó?”

Trình Trí Viễn liếm liếm môi, ngỏ ý vẫn chưa thỏa mãn nhìn anh: “ Hôn anh ~”

Cả người Lăng Thịnh Duệ phát run.

“Lăng thúc, anh có nghe không?” Giọng của Chu Tường lại truyền tới.

Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới, nói vọng lại về phía phòng của cậu:  “Tôi nghe,  cậu chờ một chút, tôi lên ngay.”

“Nhanh lên!”

“Biết rồi….”

Lăng Thịnh Duệ cố chấp nhấc bước đi, đi về phía phòng của Chu Tường,  tay lại bị Trình Trí Viễn nắm kéo lại.

Lăng Thịnh Duệ quay đầu, cảnh giác nhìn hắn:  “Cậu muốn gì nữa đây?”

Trong mắt Trình Trí Viễn có hàn băng:  “Anh với thằng nhóc đó có quan hệ gì? Sao lại tốt với cậu ta vậy?”

Lăng Thịnh Duệ kéo mãi không ra, dùng sức giãy khỏi tay cậu:  “Tôi có quan hệ thế nào với cậu ta thì liên quan gì tới cậu chứ? Hơn nữa, cậu ấy là do cậu làm cho bị thương tới mức đó mà, tôi không quan tâm cậu ta thì ai quan tâm đây?”

Trình Trí Viễn đăm chiêu nhìn anh.

“Nếu tôi cũng bị thương, vậy anh có đối xử tốt như vậy với tôi không?” hắn nghiêm túc hỏi.

“Cậu nói bậy cái gì vậy?” Lăng Thịnh Duệ cảm thấy nhạt nhẽo, đành xoay người đi.

Anh vừa bước một bước, thì phía sau đột nhiên vang lên một âm thành quỷ dị.

Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người: trên cánh tay trái của Trình Trí Viễn giờ đây máu đang tuôn ra như suối, mà tay phải hắn thì lại đang cầm con dao xắt bánh kem vô cùng sắc bén  …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.