Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 30



Tay anh chạm được vào mặt Trình Trí Viễn, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt hắn với lòng bàn tay anh có cùng nhiệt độ nóng như nhau.

Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại.

Cái này không phải ảo giác, mà đúng là tiếp xúc thật.

Trong cơ thể càng lúc càng nóng, bên dưới thì trướng đến phát đau, cả người Lăng Thịnh Duệ xụi lơ trong lòng Trình Trí Viễn, thân thể kề sát vào nhau, anh nhẹ nhàng giãy dụa,  cố sức ma sát bên dưới của mình vào chân Trình Trí Viễn.

Ma sát mang đến cảm giác rất thư sướng, khiến cho nỗi khó chịu vơi đi ít nhiều.

Nhưng mà, cơ thể rất nóng.

Giống như bị thiêu cháy vậy….

Khó chịu quá đi…..

“Ưm…..” Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới, trong miệng tràn ra một tiếng than nhẹ mỏng manh, ngực thở dốc kịch liệt.

Anh nhìn chằm chằm Trình Trí Viễn, chôn mạnh đầu mình vào giữa cổ hắn, điên cuồng hôn mút lấy nó.

Ý cười trong mắt Trình Trí Viễn ngày càng sâu sắc.

Quay đầu qua, hắn phun một vỏ thuốc con nhộng ra khỏi miệng, vật màu lam rơi trên mặt đất, tùy ý để nước cuốn trôi đi.

Trước đó nhân lúc Lăng Thịnh Duệ không chú ý, hắn giấu một viên thuốc con nhộng dưới hàm của mình thật kỹ càng, rồi mới cưỡng hôn Lăng Thịnh Duệ đồng thời phá lớp vỏ của viên thuốc, đẩy dung dịch vào miệng Lăng Thịnh Duệ. Đầu lưỡi hắn luôn luôn linh hoạt, tất nhiên là sẽ không bị phát hiện ra,  chỉ là  chính hắn cũng không thể nào tránh thoát uống phải một chút dung dịch.

Người bắt đầu nóng lên, cảm giác nóng bức từ người dưới truyền tới…

Trình Trí Viễn bất đắc dĩ, vốn tưởng thuốc đó sẽ không có ảnh hưởng gì với hắn. Chỉ là, có rất ít loại thuốc nào có thể khiến hắn phản ứng nhanh như thế, xem ra hiệu lực của thuốc này quả không tệ.

Làm một sát thủ, hắn có luyện qua một khóa chống lại hiệu quả của các loại thuốc, mà điểm của hắn lại thuộc hạng nhất đẳng. Trước kia hắn cũng là một bác sĩ, luôn phải tiếp xúc với các loại thuốc khác nhau, hắn cũng rất quan tâm tới việc này,  cho nên có lẽ hắn cũng bắt đầu thử gia tăng năng lực chống lại dược tính của đầy đủ mọi loại thuốc, tất nhiên quan trọng nhất là thuốc nhắm vào thần kinh con người, trong đó còn có cả xuân dược.

Lúc này cả hai người đều đang bị vây trong trạng thái động tình, nên dĩ nhiên sẽ lôi ra một vài động tác đốt người.

Sự chủ động của Lăng Thịnh Duệ khiến Trình Trí Viễn có hơi không khống chế được.

Hắn bắt lấy ót anh, dùng sức nâng nó lên, ép buộc anh phải nhìn thẳng vào mình.

Tinh thần đang hoảng hốt khiến Lăng Thịnh Duệ không có chút cảm giác đau đớn nào, cố sức cúi đầu, muốn chôn mặt vào cổ hắn một lần nữa.

“Ư… hn…”

Lăng Thịnh Duệ khẽ nhếch khóe môi, hơi thở dồn dập hơn, khí nóng từng đợt phả lên mặt Trình Trí Viễn.

Tất cả tế bào trong người Trình Trí Viễn dường như bắt đầu động đậy.

Hắn sờ sờ cổ mình, chỗ đó đã bị người kia gặm cắn ra vô số dấu răng, thẳng từ cổ tới xương quai xanh, hắn không cần nhìn cũng biết được chỗ đó chắc chắn là thảm đến không nỡ nhìn nữa rồi.

Người kia phát tình, đã hoàn toàn bại dưới tay dục vọng, biến thân thành sói.

Dựa vào tác dụng của thuốc, khiến cho anh hoàn toàn chìm đắm vào dục vọng, toàn thân trên dưới đều đang kêu gào cần được thả ra.

Tay anh, xoa xoa khuôn ngực xích lõa của Trình Trí Viễn.

Vốn là một người đàn ông muộn tao *, giờ phút này đây lại đột nhiên chủ động nhiệt tình như thế, khiến Trình Trí Viễn không thể nào nhẫn nại được nữa, một phen ép anh lên vách tường, mạnh mẽ hôn anh.

(* Kaze: như Biến thái ngầm, lù đù vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi)

Lưng bị đụng vào hơi đau, Lăng Thịnh Duệ hơi vùng vẫy một hồi, rồi lập tức trầm mê vào nụ hôn sâu và kịch liệt của đối phương.

Anh điên cuồng đáp trả lại nụ hôn của như bão táp của Trình Trí Viễn.

Trong lúc dây dưa, thì quần áo của anh đã bị Trình Trí Viễn lột sạch sẽ, thậm chí có thể nói là xé ra, môi hai người hôn đến chết lặng (tê), những vẫn không hề tách nhau ra.

Giờ phút này đây, dục vọng đã chi phối tất cả.

Hai người ôm chặt lấy nhau, một bên hôn môi, một bên đưa nhau tới bồn tắm lớn.

Trình Trí Viễn lúc này buông Lăng Thịnh Duệ ra, ngồi vào bồn tắm.

Lăng Thịnh Duệ đang bất mãn hắn đột nhiên buông mình ra, vội giữ chặt lấy tay hắn.

Trình Trí Viễn tựa vào thành bồn tắm, chỉ chỉ cái ấy đang bừng bừng hưng phấn ngập sâu trong nước của mình, cười nói:  “Bảo bối à, ngồi  vào đây rồi anh sẽ không cảm thấy khó chịu nữa đâu.”

Mắt Lăng Thịnh Duệ tràn ngập hơi sương, anh đã không còn khả năng vận động bộ não giải nghĩa câu nói của hắn nữa, nhưng vẫn hiểu được ám chỉ của đối phương.

Cơ thể rất khó chịu, nếu ngồi lên đó có thể thực sự thoải mái thì….

Anh nuốt nuốt nước bọt, bước vào trong bồn tắm, cơ thể anh có chút mất thăng bằng, Trình Trí Viễn nhanh chóng vươn tay đỡ lấy anh.

Đột nhiên bị chạm vào, khiến cả người Lăng Thịnh Duệ run lên.

Trình Trí Viễn nâng tay lên, cười cười sờ mặt anh: “ Ngoan lắm….”

“Cứ như thế, chậm rãi ngồi xuống nào.” Trình Trí Viễn dùng ngữ khí cực kỳ hấp dẫn nhẹ nhàng nói, hai bàn tay đè vai Lăng Thịnh Duệ xuống.

Hai tay Lăng Thịnh Duệ đỡ mép bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống.

Bên dưới chạm phải một cái gì đó, cơ thể bị mở rộng ra.

Cảm giác này kỳ lạ quá.

Lăng Thịnh Duệ ghét cảm giác này, anh muốn đứng lên, không muốn tiếp tục nữa.

Tên đã lên dây cót, tất nhiên Trình Trí Viễn sẽ không dễ dàng bỏ qua món ngon đã dâng tới tận miệng này, trong mắt lóe lên một tia sáng, hắn nâng mạnh thắt lưng về phía trước.

“A A!” Đau đớn vì bị xé rách truyền tới, Lăng Thịnh Duệ kêu lên một tiếng thảm thiết.

Trình Trí Viễn thở ra một hơi, được cơ thể ấm áp mềm mại chặt chẽ của người kia bao lấy, cảm giác cứ như lên tiên ấy.

Có một đoạn ngắn ký ức xẹt qua đầu hắn, tuy không được rõ, nhưng cảm giác đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều rồi.

Giống hệt với cảm giác này, đều sung sướng mãn nguyện như thế….

Trình Trí Viễn từng chút từng chút một thẳng lưng về trước, động tác kịch liệt khiến nước trong bồn tắm dập dền thành từng trận bọt bong bóng.

Đôi má vốn đang đỏ hồng của Lăng Thịnh Duệ dần dần trắng bệch ra.

Đau quá…..

Giống như có một cây gậy nóng cháy đang không ngừng đâm vào trong cơ thể mình vậy.

Lăng Thịnh Duệ trừng lớn hai mắt, muốn đứng lên,chạy trốn khỏi loại dằn vặt này, hai tay anh không ngừng quơ quà0 lung tung, thiếu chút nữa đã đánh lên mặt Trình Trí Viễn.

Trình Trí Viễn nắm chặt cổ tay anh, đặt lên ngực mình, không cho anh nhúc nhích.

Lăng Thịnh Duệ giọng khàn khàn, muốn lớn tiếng kêu lên cũng không được nữa.

Hô hấp của Trình Trí Viễn càng lúc càng nặng nhọc như dã thú, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ,trong đôi mắt tử sắc (Màu tím) lạnh lùng trong trẻo giờ đây lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Tiếng nước lạch bạch hoàn toàn che giấu đi tất cả âm thanh của hai người bọn họ.

Cơn đau ban đầu qua đi, toàn thân Lăng Thịnh Duệ đã hoàn toàn vô lực, dần dần, có một loại cảm giác kỳ lạ bắt đầu dâng lên, thật thoải mái, đến cả cảm giác đau đớn cũng không còn trở nên ác liệt nữa.

Cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng, anh không hề giãy dụa, anh bắt đầu hùa theo động tác của Trình Trí Viễn.

Lăng Thịnh Duệ triệt để rơi vào tay giặc.

Đức Duy Hoàn chạy ào vào phòng tắm, thì xuất hiện trước mắt hắn là cảnh tượng thế này: Trình Trí Viễn và Lăng Thịnh Duệ đều ở trong bồn tắm, Lăng Thịnh Duệ ngồi khóa mình trên người Trình Trí Viễn, hai tay khoát trên vai hắn,ngửa đầu, cơ thể thì vận động lên xuống đầy kịch liệt.

(Kaze: tính đánh là “kịch liệt nhún nhảy”…… được không?)

Rõ ràng trước mặt là cảnh tượng đầy sắc tình như thế, nhưng lại tựa như một quả bom châm ngòi trong não hắn, khiến hắn hoàn toàn chấn động.

Hai người vào phòng tắm đã gần một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa ra, Đức Duy Hoàn cảm thấy bất an, thật sự là ngồi không nổi nữa, nên hắn phát cửa phòng tắm xông vào. Quả nhiên, sự tình xảy ra hệt như trong dự liệu của hắn, Trình Trí Viễn không đơn giản bảo anh tắm giúp mình, mà thực chất là có ý đồ khác.

Chỉ là, cái cảnh này, nhìn thế nào cũng là Lăng Thịnh Duệ chủ động cầu tình mà.

Tiếng nước rào rào nghe thật chói tai,Đức Duy Hoàn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp xông vào bên trong.

Hai người hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mãnh liệt hoàn toàn không chú ý tới sự xuất hiện của hắn, thẳng đến khi có một đôi tay đặt dưới cánh tay, bế thốc anh ra khỏi mặt nước.

Trình Trí Viễn đang nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ đầy chủ động của người kia, thì đột nhiên tình huống xảy ra khiến hắn kinh  ngạc mở mắt ra, hắn thấy Đức Duy Hoàn đang ôm Lăng Thịnh Duệ thì sửng sốt một chút, rồi hai mắt lập tức đằng đằng sát khí, đỡ mép bồn đứng lên, gắt gao theo dõi Đức Duy Hoàn.

“Trả anh ta đây.” Trình Trí Viễn lạnh giọng nói.

Đức Duy Hoàn không nói một lời, cẩn thận giao Lăng Thịnh Duệ qua cho Chu Tường vừa tới sau đó, rồi xoay người lại, đánh một cú tới mặt Trình Trí Viễn. Bởi vì hiệu lực của thuốc vẫn còn, nên thần kinh vận động của hắn có chút chậm chạp, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhận ngay một cú đấm.

Mặt bị đánh nghiêng qua một bên, Trình Trí Viễn nắm chặt bàn tay mình.

Vừa mới quay đầu lại thì ăn ngay thêm một quyền nữa.

Lần này, hắn bị đánh cho tỉnh lại hoàn toàn.

Liên tục hai lần bị đánh, mà còn là cùng một bên mặt nữa, Trinh Trí Viễn đã bị chọc giận, một bên lau đi khóe môi đang chảy máu của mình, một bên tàn bạo trừng về phía Đức Duy Hoàn: “Dám đánh tao, CMN mày muốn chết à!”

Dứt lời, liền đánh về phía Đức Duy Hoàn, không chút lưu tình nào phản kích lại.

Đức Duy Hoàn vô ý thức lùi về sau, nhưng sàn nhà toàn là nước, nên hắn trượt chân nhất thời trọng tâm cơ thể không ổn định, trực tiếp ngả ngửa ra sau, Trình Trí Viễn cũng ngã xuống cùng lúc, chỉ là có tấm đệm thịt là Đức Duy Hoàn đỡ cho, nên hắn không đau chút nào, ngược lại Đức Duy Hoàn hoàn toàn lãnh đủ.

Trước mắt Đức Duy Hoàn toàn là sao, tạm thời không động đậy được, Trình Trí Viễn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua được cơ hội báo thù nào tốt thế này, hắn ngồi trên người Đức Duy Hoàn, một cú rồi một cú giáng xuống mặt Đức Duy Hoàn.

(Kaze: sai lầm khi cho cả hai người này cùng là “hắn” …giờ thì phải đánh cả tên ra….-_- ây…)

Đức Duy Hoàn bị đánh càng thêm hoảng hốt.

Trình Trí Viễn càng đánh càng thỏa mãn, chỉ là hiệu quả của thuốc vẫn còn, sức lực không bằng bình thường, Đức Duy Hoàn dần dần khôi phục lại ý thức, một quyền đánh Trình Trí Viễn xuống khỏi người mình, rồi lập tức đánh vào sau gáy, lại bị Trình Trí Viễn một cước đá vào bụng, thiếu chút nữa là trúng vào chỗ chết người kia. Hai mắt Đức Duy Hoàn đỏ lên, càng thêm hung hãn đành trả lại….

Hai người không ai chịu nhường ai, khống chế không được lại quay ra đánh đấm nhau.

Lăng Thịnh Duệ được Chu Tường ôm ra ngoài phòng tắm, mất đi cảm giác bị lấp đầy của Trình Trí Viễn, anh cảm giác thân thể có một khoảng trống, phần lửa dục trong cơ thể vốn đã được đè xuống không ít nay lại bắt đầu bùng lên.

“Thật là khó chịu….” Anh thì thào nói, cơ thể nhẹ nhàng giãy dụa.

Thân thể Chu Tường cứng lại.

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu, muốn mình minh mẩn một chút, nhưng lại hoàn toàn ngược lại, việc đó càng khiến cho đầu óc càng thêm choáng váng.

Chu Tường nuốt một ngụm nước miếng, cơ thể nóng bỏng của anh cách một lớp áo không ngừng cuồn cuộn truyền qua bên cậu. Ánh mắt ẩm ướt, trong mắt giống như bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mờ nhạt, vô tội, mờ mịt, một bộ mặt luôn luôn lãnh đạm nay lại tràn đầy tình dục, phá tan hoàn toàn lớp mặt nạ cấm dục bấy lâu nay, trở nên vô cùng…. Dâm đãng.

(Kaze: edit mà cũng chảy nước miếng nữa…)

Một gương mặt như thế, cho đến cảm giác rất khác lạ, nhưng vẫn dụ nhân như thế.

Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm,nhưng Chu Tường không phải hoàn toàn không biết vì cớ gì Lăng Thịnh Duệ lại biến thành bộ dạng này:  Anh bị trúng thuốc…..

Đang nhìn gương mặt Chu Tường, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này, đều khiến cho hô hấp của Chu Tường gần như ngưng lại.

“Người đẹp, tới đây, cho chú đây thơm một cái nào ~” Lăng Thịnh Duệ không rõ ràng nói với cậu, giọng điệu tựa như người say vậy.

Chu Tường sững sờ, nghe không hiểu lời anh nói, mà Lăng Thịnh Duệ cười càng thêm chói sáng, hai tay bắt lấy mặt cậu, hôn lên.

Nháy mắt Chu Tường hoàn toàn hóa đá.

Cậu không phản ứng lại, Lăng Thịnh Duệ cũng mặc kệ, tự thỏa mãn mục đích của bản thân hôn lấy, tuy rằng kỹ thuật hôn vẫn kém cỏi như cũ, nhưng lý trí bị đánh mất lại thôi thúc anh từ trong bản năng tìm kiếm sự vui vẻ, anh bắt đầu học theo Trình Trí Viễn làm với cậu, dùng đầu lưỡi đẩy cậy mở khớp hàm Chu Tường ra, luồn vào trong…..

Đại não đình chỉ, dùng một khoản thời gian lâu sau Chu Tường mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Người này đang hôn mình! Mình đang bị cưỡng hôn!

Trời ơi! Tận thế sắp tới rồi sao?

(Kaze:các tiểu công nhà này thật mất mặt… -_-)

Chu Tường cảm thấy không thể tưởng tượng được, có ý muốn quay đầu đi….

Lăng Thịnh Duệ phát hiện ra ý đồ của cậu, lập tức không vui, dùng sức cắn đầu lưỡi cậu một cái.

Chu Tường bị ăn đau, không dám động đậy nữa, mặc cho Lăng Thịnh Duệ thỏa sức rong chơi trong miệng mình, rồi dần dần cậu cũng chìm đắm trong sự chiếm đoạt thô bạo, mạnh mẽ nhưng giản đơn của anh..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.