Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 43



Trong nháy mắt ngọn lửa đã dâng lên cao, hơn nữa còn có xu thế lan ra càng mạnh, Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh lại vô ý thức muốn đứng dậy, nhưng hai chân anh lại nhũn ra rồi lập tức ngã trở về, mông nện xuống mặt đất tạo nên cơn đau khiến trước mắt anh tối sầm đi.

“Á! Cháy rồi, gọi 119 mau!” Âm thanh bén nhọn của người phụ nữ bên ngoài vang lên.

“Đừng! Tuyệt đối không được!” Người đàn ông mở miệng cản lại.

“Điên rồi hả!” Giọng người phụ nữ tràn đầy sự kinh ngạc: “ Lửa cháy lớn thế này, ai mà lại có thể trơ mắt ra nhìn nó cháy chứ?”

“Cô bị ngu hả, vừa rồi chính cô đã làm rơi bật lửa đó, nếu như điều tra ra, thì đây chính là tội cố ý phóng hỏa, cô muốn ngồi tù à?” So với người phụ nữ đang rất hoảng sợ kế bên thì người đàn ông nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.

“Vậy sao giờ?”

“Lập túc chuồn khỏi đây,giả bộ như chưa từng tới đây.”

“Nhưng mà…..” Người phụ nữ do dự.

“Không có nhưng mà, chỗ này chỉ là cái nhà kho bỏ đi thôi, bị cháy thì cũng chả làm sao cả, đi nhanh lên.”

Sau đó là tiếng bước chân vang lên và càng ngày càng nhỏ.

Hai người đó đã chạy trốn rồi…..

Lăng Thịnh Duệ vốn định cầu cứu bọn họ, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói thì họ đã chạy mất tiêu rồi.

Lửa càng lúc càng lớn, càng ngày càng cuồn cuộn, khiến cho Lăng Thịnh Duệ hầu như không mở nổi mắt mình ra nữa, đến cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, anh gian nan đỡ tường đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra con đường đi tới cửa đang bị ngọn lửa nóng hừng hực chiếm cứ, nếu hiện giờ mà lao ra cửa lớn thì không thể có chuyện bình an vô sự được.

Lấy tay bảo vệ mắt mình, Lăng Thịnh Duệ nhìn xuyên qua khe hở để xem xét tình huống xung quanh.

Nhiệt độ quá cao dẫn đến ngọn khói dày đặc khiến cho cảnh tượng xung quanh trở nên vô cùng mờ mịt, Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra tỉnh táo tìm kím cánh cửa gần nhất.

Trong lúc vô ý, anh thấy được ở phía đối diện đặt mấy chồng thùng sắt cao ngất cũng bị ngọn lửa vây quanh.

Nhìn chằm chằm mấy thùng sát vài giây, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.

Hình như sắp có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra……

Trong lúc anh đang thất thần thì mấy cái thùng sắt kia đã không chịu nổi được nhiệt độ cao của lửa, đùng một tiếng nổ tung, thanh âm vang lên đinh tai nhức óc, và cũng đồng thời lúc đó ngọn lửa cũng bao vây đến mấy chiếc thùng nằm trong góc đồng loạt nổ vang, từng mảnh nhỏ chói mắt bắn về phạm vi Lăng Thịnh Duệ đang đứng.

Chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, đại não anh còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo quán tính làm ra hành động, anh cúi mạnh người xuống gập người lại che đầu mình.

May là bên trái có vật cản nên có thể ngăn chặn được tiếng nổ và ngọn lửa mãnh liệt đang cuồn cuộn dâng trào.

Lăng Thịnh Duệ bình an vô sự, anh khó khăn từ trên đất bò dậy rồi lùi sâu vào vị trí bên trong.

Dưới tình huống này thì anh không thể nào chạy thoát được rồi.

Ý thức được chuyện đó, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại bình tĩnh lạ thường.

Có thể, đây là số mệnh của anh……

Biết rằng mình sẽ sớm bị thiêu chết, nhưng trong lòng anh lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, mà trái lại còn cảm thấy hài lòng nữa.

Cuối cùng thì anh cũng được giải thoát rồi, không còn phải bị đám người mặt người người dạ thú kia thi nhau độc chiếm cũng như đùa giỡn anh nữa…..

Đúng lúc này đây, tiếng nhạc chuông quen thuộc của di động vang lên.

Lăng Thịnh Duệ lấy di động trong túi quần ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn dãy số của Phương Nhược Thần, anh bấm nút nghe máy.

“Sao anh còn chưa tới nữa hả? Đã qua một tiếng rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!” Giọng nói hung hổ của Phương Nhược Thần vang lên, rồi dường như ý thức được có cái gì đó không đúng, cậu cảnh giác hỏi:  “Sao bên anh có nhiều tạp âm vậy?Anh đang ở đâu đó?”

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, ngữ khí thản nhiên đáp: “Phương Nhược Thần, xin lỗi cậu, tôi không có cách nào đến nhà cậu được nữa rồi, tôi phải thất hứa thôi……”

“Làm sao? Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói mấy lời này là có ý gì đây?” Giọng nói của Phương Nhược Thần khẩn trương hơn, cậu liên tiếp đặt câu hỏi.

Lăng Thịnh Duệ không trả lời câu hỏi của cậu, tựa như anh đang nói chuyện với chính bản thân mình:  “Tôi biết cậu hận tôi, nhưng xin cậu thương tình cho người sắp chết như tôi, đừng tới tìm con trai tôi được không? Nó còn rất nhỏ, cái gì cũng không hiểu đâu. Đây là nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời này của tôi đó.”

“Rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi lập tức đi tìm anh!” Phương Nhược Thần ở bên kia đầu dây đang rống lên, trong giọng nói còn nhập tràn sự hoảng sợ.

“Vĩnh biệt cậu, Phương Nhược Thần…..”

“Chờ chút, anh…..”

Sau khi nói ra một câu nhẹ nhàng đó, không đợi Phương Nhược Thần nói nữa, Lăng Thịnh Duệ đã ngắt cuộc gọi, sau đó ném sang một bên.

“Đùng……”

Lại một tiếng nổ mạnh vang lên, khắp xung quanh giống hệt như gặp động đất bắt đầu run lên mãnh liệt. Sau đó là âm thanh ầm ầm nổ, nhà kho bỏ hoang không thể nào thừa nhận nổi trận xung đột này mà bắt đầu đổ sụp xuống.

Căn phòng trước mặt anh ngã xuống, dựng lại bên vách tường, vây Lăng Thịnh Duệ vào chính giữa, khiến anh đứng trước nguy cơ bị thiêu sống và bị vách tường, nóc nhà ngã xuống.

Mặc dù không sinh ra ảo giác gì, thế nhưng ngọn lửa đang cháy lại lấy gần hết toàn bộ dưỡng khí của anh, Lăng Thịnh Duệ lấy tay ấn ngực mình, từng ngụm từng ngụm hít thở khó khăn, không khí trong phổi bị thiếu trầm trọng khiến cho lồng ngực truyền tới con đau như bị dao cắt xé, cả ý thức của anh cũng dần trở nên mơ hồ.

Lăng Thịnh Duệ ngã xuống bên cạnh.

Trước khi hôn mê, thì trong đầu anh hiện lên gương mặt xinh xắn của con trai Lăng Hạo, tên nhóc đó vẫn nở nụ cười xán lạn chạy tới chỗ anh, miệng gọi ra tiếng kêu ngọt ngào: “Papa….”

Một giọt nước mắt im lặng chảy qua khóe mắt.

Xin lỗi con, tiểu Hạo…..

Papa không thể chăm sóc con được nữa, hy vọng một ngày nào đó con sẽ tha thứ cho papa, không hận papa nữa, papa rất yêu con…..

…..

Sau khi Lăng Thịnh Duệ tắt điện thoại thì bên kia Phương Nhược Thần gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, cậu liên tục bấm nút gọi vào số máy kia, thế nhưng đầu dây vẫn cứ vang lên giọng nói ngàn năm không đổi:  “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Câu nói vừa rồi của anh vẫn cứ luẩn quẩn bên tai cậu, cái câu “ Người sắp chết như tôi” hệt như một cục gạch nặng trịch trực tiếp nện xuống, khiến đầu óc cậu choáng váng.

Rốt cuộc là có ý gì?

Cái gì mà “Người sắp chết?”

Nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên, lan tràn ra như muốn nuốt chửng cậu.

Nỗi bất an càng lúc càng mạnh hơn.

Não bộ Phương Nhược Thần rối loạn thành một cục, nhưng rồi cậu cũng cố gắng bình tĩnh lại,sau đó lập tức gọi điện cho tòa nhà trinh thám cậu có hợp tác cùng, yêu cầu họ dựa theo thiết bị định vị tìm ra vị trí mà Lăng Thịnh Duệ vừa mới gọi điện cho cậu, hiện giờ cậu đã khẳng định anh đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Rất nhanh đã có kết quả, chỗ Lăng Thịnh Duệ đang ở, vị trí là một nhà kho bỏ hoang trên đường XXX, và bọn họ còn mới nhận được một tin báo rằng chỗ đó vừa xảy ra một vụ cháy rát lớn.

Tin tức này không nghi ngờ gì chính là một tia sét đánh ngang tai cho cậu, khiến cả người cậu ngây ra.

Điện thoại di động trong tay trượt xuống, rơi thẳng trên mặt đất.

Sau đó, Phương Nhược Thần hệt như một cơn gió phóng nhanh ra khỏi phòng mình.

Bên ngoài hiện đang là cơn mưa rất lớn,Phương Nhược Thần vừa ra đã bị xối cho ướt từ đầu đến chân, nhưng là cậu lại hoàn toàn không hề phát hiện ra, mà chỉ  phóng vào trong xe bằng tốc độ nhanh nhất.

Vốn đường đến đó phải chạy xe ít nhất là bốn năm phút thì nay cậu chỉ chạy mất có hai phút mà thôi.

Cái nhà kho kia nằm ở một vị trí rất vắng vẻ, vốn dĩ phải vô cùng đìu hiu thì nay lại vô cùng náo nhiệt, xe cứu hỏa và cả đoàn người chen chút nhau vây xem, khiến cho hiện trường bỗng chốc chật như đến không có kẻ hở.

Phương Nhược Thần xuống xe đi vào trong đám người đông nghẹt bên kia.

Hiện trường trước mặt cậu đã trở thành một đống hỗn tạp bị thiêu rụi, gần như là không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa.

Lập tức sắc mặt của Phương Nhược Thần trắng bệch ra.

“Bị thiêu cháy sạch luôn, ngọn lửa này lớn giữ vậy sao? Có hơi quá rồi đó.”

“Hình như ở trỏng có nhiên liệu gì đó đó, cho nên nó mới nổ mạnh như vậy, lúc đó tôi đang ngủ thì nghe thấy âm thanh đó, dọa đến suýt đứng tim.”

Bên cạnh có người đang thấp giọng bàn tán về vụ cháy, đang nghe các cô nói chuyện thì Phương Nhược Thần đột nhiên quay đầu qua nhìn về phía hai người phụ nữ trung niên bên kia.

“Khủng khiếp thật, bà nói coi cái người mới vừa được khiêng ra còn có thể cứu được không?”

“Không biết, mong là cứu được đi, mà cũng may thật bỗng nhiên trời lại đổ mưa to, cũng nhờ nó chứ không người kia nói không biết chừng đã bị đốt ra thang từ đời nào rồi.”

“Ây, đáng thương thật…..”

Lời nói của cô bị Phương Nhược Thần cắt đứt, cậu tiến lên nắm giữ lấy bả vai của một người phụ nữ, lớn tiếng hỏi:  “Người vừa được cứu ra có phải là một người đàn ông lớn tuổi không?”

Hai người phụ nữ bị hành động đột ngột này dọa cho sợ hãi, người phụ nữ bị cậu nắm bả vai chỉ thiếu chút nữa đã hét lên, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt sửng sốt không giấu nổi sự sợ hãi của cậu thì mới ấp úng nói:  “Phải….. đúng rồi, xem bộ dạng thì hình như đúng là một người đàn ông lớn tuổi.”

Máu trên mặt Phương Nhược Thần cắt không còn một hột, sắc mặt cậu trắng bệch hòa với bóng đêm vô cùng dọa người.

Hai người kia cứ chằm chằm nhìn cậu, cảm thấy cậu thanh niên cao lớn trước mặt này hình như bị sốc rất mạnh rồi, nhìn cậu bây giờ hệt như một linh hồn phiêu lãng đầy thê lương và sợ hãi.

“Người đó được ai đưa tới bệnh viện nào?” Cả người Phương Nhược Thần run rẩy, trong giọng nói của cậu thậm chí có thể coi là nức nở.

“Theo hướng xe cứu thương thì hình như là bệnh viện XX….”

Có được đáp án thì Phương Nhược Thần nhanh chóng xoay người, mắt đỏ lên xông ra khỏi đám người, lúc lên xe thì cả người cậu ướt đẫm, cậu nhấn chân ga rồi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong kính phản chiếu ra ảnh của cậu nhìn vô cùng chật vật, đầy mặt và cổ toàn là nước mưa, bọt nước đang liên tục nhễu xuống theo đường gương mặt, tựa như cậu đang khóc vậy.

Đương nhiên cậu không khóc,nhưng mà tim cậu thì đã rơi lệ rồi, rơi vào tình trạng hối hận cực độ, nó đau đến khiến cậu gần như sắp chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.