Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 51: Phiên ngoại-Bản tình ca của Phương Nhược Thần 5



Editor: Kaze Haru

Sau khi tắm rửa xong, là đến giờ nghỉ trưa.

Nhẹ nhàng đặt Lăng Thịnh Duệ lên giường, Phương Nhược Thần lấy máy sấy tóc cho anh, Lăng Thịnh Duệ muốn tự làm thì bị Phương Nhược Thần đè tay lại:  “Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh.”

Lăng Thịnh Duệ đành phải thu tay lại.

Máy sấy tóc phả ra luồng khí nóng, ấm áp, Lăng Thịnh Duệ hơi nhắm mắt, toàn thân trầm tĩnh xuống.

Sau khi tóc khô, Phương Nhược Thần buông máy sấy xuống, vươn hai tay ra ôm anh từ sau lưng, tựa mặt vào đỉnh đầu anh, nhắm mắt lại, ngửi hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra từ những sợi tóc của anh.

“Đại thúc, anh thơm thật.”

Hai người chưa mặc quần áo, lồng ngực cậu kề sát vào bóng lưng của anh, nước chưa khô, làm cho da thịt họ có chút lạnh lẽo.

Tiếp xúc thân mật quá mức làm anh không được tự nhiên cho lắm, nhẹ nhàng kháng cự, nhưng không cách nào tránh được cái ôm ấp của người phía sau, anh bất đắc dĩ nói: “ Phương Nhược Thần, lúc nãy cậu làm nhiều lần lắm rồi, không được làm nữa.” nói tới đây, cái mông vẫn còn ẩn ẩn đau.

Phương Nhược Thần khẽ cười một tiếng: “ Anh lo nhiều quá, chẳng lẽ anh nghĩ chúng ta ở chung chỉ có thể làm tình thôi sao?”

Chẳng lẽ không đúng sao…

Anh không nói gì chỉ nhìn trời.

“Tôi biết anh vẫn chưa thừa nhận, nên, trừ khi anh đồng ý, nếu không tôi không ép buộc anh.” Ngữ khí của cậu ngược lại rất ủy khuất: “ Tuy hầu hết thời gian tôi đều nhịn khó chịu lắm.”

“Ai bảo cậu không đứng đắn.” anh nhỏ giọng nói thầm, trên mặt hơi hơi nóng.

Hai tay Phương nhược Thần đặt trước ngực anh thả lỏng một chút: “ Sao anh nói tôi không đứng đắn, đó là dục vọng của từng người đàn ông, giống tôi đối với anh vậy đó, bất cứ khi nào nhìn thấy anh, tôi đều muốn ôm lấy anh, sau đó áp đảo anh trên giường, tận lực yêu thương anh, đây chính là biểu hiện tình yêu với anh.”

“Tôi cũng là đàn ông….” Anh nhỏ giọng kháng nghị.

“Tôi biết chứ.” nụ cười vô cùng ôn nhu: “ anh đẹp trai thế này, mới có khí chất đàn ông, không ai đem anh so sánh với phụ nữ hết, tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ, bởi anh là nam, nên tôi mới yêu anh.”

(Kaze: nhớ hồi đó anh Hoàn có nói câu giống vầy nè:3)

“thế nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ không đứng đắn với cậu….” thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Phương Nhược Thần thất thần. lục lọi một hồi lâu cậu mới phát hiện ra hàm nghĩa khác trong câu của anh, nội tâm nhất thời vui mừng như điên, không dám tin vào tai mình.

Người này đang nói là… yêu cậu?

Trời ơi!!!

(Kaze: á á á á á!!! e la gùm anh zồi đó:v)

Phương Nhược Thần chưa từng nghĩ anh sẽ yêu mình, cậu đã từng làm ra chuyện ngu xuẩn, làm hại thiếu chút nữa chết trong đám cháy, còn thiếu bị hủy dung nữa thôi, cậu thầm nghĩ sẽ dùng cả đời để bù đắp lại tổn thương do cậu tạo ra, không muốn cho anh tiếp tục sợ hãi mình, càng không nghĩ xa hơn là anh sẽ yêu mình.

Nhưng bây giờ, đối phương đang “thổ lộ” với mình…

Tuy lời nói rất hàm súc, nhưng hàm ý trong lời nói lại lại hiện ra rõ mồn một.

Nội tâm Phương Nhược Thần mừng như điên, thân thể run nhè nhẹ, nhận thấy được khác thường, anh có chút lo lắng hỏi: “ Làm sao vậy? sao run dữ vậy?”

“Không có gì.” Phương Nhược Thần ổn định cảm xúc của mình lại, dùng sức vò đầu: “ Đột nhiên tôi cảm thấy rất vui.”

“Cậu vui cái gì?” Lăng Thịnh Duệ khó hiểu, không hề phát giác ra được mình vừa lỡ miệng.

“ Đại thúc, nếu tôi không đứng đắn với anh, anh cũng có thể không đứng đắn lại với tôi, đều là đàn ông cả, dù sao làm gì cũng chỉ để tăng thêm tình thú thôi.” Cậu cười hì hì chuyển đề tài, ngón tay cậu gian xảo lướt nhẹ qua sợi tóc mềm mại của anh, khiến tâm tình cậu nhẹ nhàng hơn.

“Lưu manh!” mặt anh đỏ lên.

“Đúng, tôi chính là lưu manh.” Phương Nhược Thần cười ha ha, thanh âm lập tức trầm thấp hơn, ẩn chứa biết bao nhu tình: “ Tôi chỉ giở thói lưu manh đùa giỡn một mình anh thôi, nếu anh không phục có thể phản lại, anh muốn đùa tôi thế nào thì làm, tôi tuyệt không oán hận câu nào hết.”

(Kaze: thật ra muốn dịch là anh muốn “ chơi “ tôi thế thế nào thì “ chơi” cơ:v)

“Ai, ai nói muốn đùa giỡn cậu.” anh cắn chặt răng.

“Vậy thì đừng trách tôi mạnh tay, anh đó, cả đời này chỉ có thể đùa giỡn với tôi thôi.” Nụ cười tràn ngập ác ý.

Lăng Thịnh Duệ cắn môi, không lên tiếng.

Thời tiết bên ngoài sáng sủa, ánh dương quang theo cửa thủy tinh chiếu vào, làm cho không khí trong phòng ấm áp mà sáng ngời, trên chiếc giường, hai người miễn cưỡng nằm trên tấm ra nệm trắng tinh, Phương Nhược Thần tựa ở đầu giường, gắt gao ôm chặt Lăng Thịnh Duệ vào lòng vào ngực mình, tuy cả hai đều đang trần truồng, nhưng lại không mang đến một chút tình dục dâm tà nào, mà giữa hai người đàn ông anh tuấn đó chỉ có cảm giác ngọt ngào và ấm áp mà thôi.

Đây chính là tình yêu….

Đầu anh gối lên vai cậu, mí mắt anh chùng xuống, cơn buồn ngủ chợt kéo đến.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cả hai còn nghe được tiếng hít thở của nhau.

Ngay lúc anh sắp ngủ say, Phương Nhược Thần lại chủ động đánh vỡ trầm mặc, nhẹ nhàng ngâm lên một khúc ca. giai điệu quen thuộc khiến anh bừng tỉnh.

Bài ca này, chính là tác phẩm anh ký hợp đồng với công ty soạn nhạc, cũng là một tác phẩm xuất sắc do ca sĩ nổi tiếng của công ty họ trình bày, giai điệu mang theo bi thương mà xinh đẹp, giờ đây lại do cậu cất lên một lần nữa, hát lên không giống nhưng lại tràn đầy ấm áp.

Đây là lần đầu tiên anh nghe cậu hát, sự thật hiển nhiên không phải giọng hát trời cho, rất nhiều nhịp điệu rời rạc, làm cho giai điệu duyên dáng cũng bị mổ xẻ ra, nhưng Lăng Thịnh Duệ không thấy khó nghe một chút nào, nội tâm anh giống như bị cái gì đó nhẹ nhàng cọ vào.

Bất tri bất giác, hốc mắt anh ẩm ướt…

Tựa vào tai anh,Phương Nhược Thần hát vô cùng chăm chú.

Tiếng ca của cậu gợi nên những ký ức sâu trong thâm tâm anh, những yêu hận cứ bám lấy anh như cơn ác mông, mà giờ đây lại không hề có cảm giác đó. Anh có thể thật bình tĩnh hồi tưởng lại tất cả, thậm chí có thể cảm giác được hành vi thô bạo khi ấy của cậu chứa chấp bao nhiêu tình yêu trong đó.

Thanh niên bướng bỉnh, lạnh như băng, giống như băng sơn ngàn năm, rõ ràng trong lòng cậu vô cùng hoang vắng, nhưng lại cho anh tình yêu sâu đậm, dày đặc nhất.

Một buổi chiều yên bình, anh nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe giọng ca không gọi là hay của người phía sau. Cậu ôm anh vô cùng ấm áp mà kiên định, khiến anh đột nhiên ngộ ra: cuộc sống hạnh phúc ấm áp an lành anh hằng mong ước, vẫn luôn luôn hiện diện bên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.