Phương Vân Dật không rút tay về, mà chỉ híp mắt lại nhìn Lăng Thịnh Duệ: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ đối xử với anh giống như trước đây sao?”
Lăng Thịnh Duệ không trả lời câu hỏi, anh nhắm mắt lại, lờ đi đường nhìn của cậu.
Phương Vân Dật kiên trì đợi một hồi, mà người đàn ông này vẫn không hề có phản ứng gì, cậu có chút nhịn không được.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao người đàn ông này lại biến thành thế này vậy……
Phương Vân Dật rất không hài lòng về phản ứng hiện tại của anh, giống như trước đây, phản ứng của người này lẽ ra phải là run rẩy cầu xin cậu mới đúng chứ nhỉ.
Nụ cười trên mặt dần mất đi, gương mặt Phương Vân Dật lạnh xuống, cậu buông tay nâng cằm anh lên, hai tay cùng cởi áo sơ mi của anh ra, sau đó nắm lấy tay anh, cột áo sơ mi vào ngay cổ tay rồi trói chặt hai tay anh lại.
Động tác của cậu rất chậm, chậm như một cuốn phim trên màn ảnh nhỏ, hai mắt cậu chăm chú nhìn mặt Lăng Thịnh Duệ, không hề bỏ qua một chút biến hóa trên gương mặt người đàn ông này, nhưng mà, cậu thất vọng rồi. trong toàn bộ quá trình, Lăng Thịnh Duệ không hề có lấy một động tác phản kháng hay bài xích gì, chỉ là chết lặng để cậu trói mình lại.
Không biết vì sao, Phương Vân Dật đột nhiên tức giận.
Rõ ràng là một tên phế vật bị người đùa giỡn mà…..
Rõ ràng là một tên nô lệ thấp hèn phải ngưỡng mộ cậu, sùng bái cậu…..
Nhưng mà hiện giờ, người đàn ông này xem chừng đã không còn sợ cậu nữa rồi, điều này khiến Phương Vân Dật khó mà tiếp nhận được. có một cảm giác kinh hãi không thể hiểu nỗi dâng lên trong ngực cậu. Cảm giác này rất quen thuộc, cậu nhớ rất rõ là khi mình sáu tuổi, thì có một con vật cưng cậu rất yêu thương nó,nhưng không cẩn thận để nó chạy mất, chờ đến khi cậu vất vả tìm được về rồi, thì nó không hiền lành với cậu như trước nữa, ngược lại còn trợn mắt với cậu. Khi đó cảm giác của cậu chính là cảm giác này.
Vô cùng kinh ngạc, vô cùng hoảng sợ.
Chuyện như thế, tuyệt đối không thể để nó xảy ra lần thứ hai nữa…. nếu đã vậy, thì khiến anh ta một lần nữa sợ mình đi, Phương Vân Dật cười lạnh nghĩ.
Một tay đẩy anh ngã xuống giường, Phương Vân Dật đè lên trên.
Tay cậu trượt theo cơ bụng anh chậm rãi đi xuống. Xúc cảm tốt thật, săn chắc, không hề có một vết sẹo nào, rồi lại rất cân xứng với cơ thể anh.
Cơ bụng hoàn mỹ.
Trong mắt Phương Vân Dật, dần dần dâng lên một ngọn lửa.
Tay cậu, lướt qua rốn anh, dừng lại nơi chiếc quần hơn mười giây, sau đó mới bắt đầu cởi quần anh ra.
Vẻ mặt Lăng Thịnh Duệ vẫn nhàn nhạt, chỉ là đôi lông mi dài dày hơi run run, nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt Phương Vân Dật, cậu cúi đầu, tới gần mặt anh.
hô hấp của hai người đan xen vào nhau, Phương Vân Dật vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ lên con mắt đang nhắm chặt của anh.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ run rẩy nhè nhẹ, sau đó là không có động tĩnh gì khác.
Cách nhau rất gần, từ cổ Lăng Thịnh Duệ Phương Vân Dật ngửi được một mùi hương gay mũi. Nhưng mà mùi hương trước đây của anh không phải mùi này, trên người anh luôn mang một mùi vị bạc hà thoang thoảng, Phương Vân Dật rất thích mùi hương đó, cậu vẫn luôn nghi ngờ người đàn ông này dùng nước hoa, nhưng mà không phải, mùi hương đó không giống với loại nước hoa này nọ tạo ra, sau này cậu mới phát hiện, mùi hương phát ra trên người người đàn ông này là do anh luôn dùng loại sữa tắm mang vị bạc hà tắm rửa mỗi ngày.
Qua một hồi lâu Phương Vân Dật mới nghĩ ra, đây là mùi của thuốc sát trùng.
“Anh đã vào viện à?” Phương Vân Dật hỏi.
Lăng Thịnh Duệ không để ý đến cậu.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại vào viện?” Phương Vân Dật khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi.
Lăng Thịnh Duệ vẫn không để mắt đến cậu.
“Tôi đang hỏi anh, anh dám giả bộ không nghe?” Giọng Phương Vân Dật cao hơn.
Cuối cùng anh cũng mở mắt ra, nhưng là mặt không biểu cảm nhìn cậu.
Phương Vân Dật nổi giận.
Cậu không chịu được khi người khác làm lơ mình, nhất là người đàn ông này.
Dùng sức nắm cằm anh, Phương Vân Dật trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh đừng tự cho mình là đúng, tưởng tôi không dám ra tay với anh?”
Lăng Thịnh Duệ chỉ im lặng nhìn cậu, trong mắt không có bất kỳ tâm trạng gì, Phương Vân Dật cảm thấy, người này lại chọc cậu nữa rồi.
Ánh mắt Phương Vân Dật nhất thời lạnh tới cực điểm.
Rút dây thắt lưng bên hông anh ra, đặt trên tay vỗ nhẹ, cố ý tạo ra âm thanh, Lăng Thịnh Duệ đương nhiên là nhìn thấy, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng sắc mặt thì càng lúc càng trắng bệch.
(Kaze:Dật ca… đại thúc là để yêu thương, chứ không phải để anh hành hạ.. -_-)
“Sợ sao?” Phương Vân Dật hỏi.
Lăng Thịnh Duệ không trả lời cậu.
Khóe miệng Phương Vân Dật kéo lên, vung mạnh thắt lưng trong tay, dây lưng xé gió trong không trung, giống như đã dự tính trước, chuẩn xác xẹt qua sát má anh, dừng lại bên đầu.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ đột nhiên chấn động một cái, không tự chủ được run lên.
Phương Vân Dật rút dây lưng về, nhìn anh, trên khuôn mặt là nụ cười sáng lạn tựa như thiên sứ: “ Bây giờ….. trả lời câu hỏi của tôi được chưa?”
Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới không còn chút máu nào của mình, dứt khoát nhắm mắt lại.
Phương Vân Dật cười nhạt một tiếng: “Xem chừng anh ăn trúng gan báo rồi nhỉ, không cho anh chịu khổ, anh sẽ không biết cư xử thế nào cho đúng đâu.”
Giơ thắt lưng lên, lần thứ hai đánh xuống.
Tiếng động vang lên.
Phương Vân Dật vừa phân tâm, cho nên một nhát hạ xuống cũng theo đó lệch đi theo đường dự định.
Kéo theo tiếng “Chát” chói tai vang lên, vốn không có ý định để lại vết thương trên người anh đã nặng nề quất vào má phải và một bên ngực của anh.
Nhất thời Phương Vân Dật ngây ra.
Cậu chỉ định dọa anh sợ thôi, thật sự không muốn dùng dây lưng làm anh bị thương, nhưng mà bây giờ….
(Kaze: chơi ngu có thưởng cưng:3)
Phương Vân Dật vội vàng ném dây lưng xuống, vết hồng ngân dần dần hiện rõ trên làn da anh, xuất phát từ bên xương gò má lướt qua cổ, và thẳng đến bên ngực trái vô cùng chỉnh tề, vừa nhìn là đã biết xảy ra chuyện gì rồi, vết hồng nhạt cũng dần trở nên đậm hơn, in hằn trên làn da anh, rõ ràng mà chói mắt.
Cơ thể anh run rẩy vô cùng, hô hấp cũng gấp gáp hơn, khóe mắt vươn lại vài giọt nước, Phương Vân Dật biết đó là do anh đau quá mà không tự chủ được chảy nước mắt.
Có thể thấy được, vết quất vừa rồi, gây cho anh đau đớn như thế nào.
Phương Vân Dật có chút hối hận, cậu vươn tay, muốn xoa vết thương trên mặt cho anh, nhưng ngón tay vừa giơ đến, thì Lăng Thịnh Duệ lại chán ghét né ra.
Tay Phương Vân Dật dừng lại giữa không trung.
(Kaze: đừng chọc ảnh nữa thúc ơi… ảnh không như mấy anh kia đâu…. -_-)
Tiếng đập cửa lần thứ hai vang lên, tâm trạng Phương Vân Dật có chút kích động, nghẹn một bụng mà không có chỗ phát tiết ra, cậu phẫn nộ gào lên với cánh cửa: “ Rốt cuộc là tên nào? Mẹ nó biến ngay cho ông!”
Tiếng đập cửa liền dừng lại, tiếp đó là một giọng nói sợ hãi vang lên: “ Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cậu, nhưng mà cậu Phương về rồi,cậu ấy nói có một buổi tiệc rất quan trọng, muốn cậu đi chung ạ.”
Phương Vân Dật trầm mặc.
Vốn cậu định từ chối luôn, nhưng lại sợ làm thế, sẽ khiến đối phương nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút, cậu tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “ Được rồi, nói anh ấy đợi tôi một chút, tôi chuẩn bị rồi xuống ngay.”
“Vâng ạ, tôi không làm phiền cậu nữa.”
“Ừ.”
Người ngoài cửa bỏ đi, Phương Vân Dật lập tức nhảy xuống sàn, phóng tới tủ quần áo, nhìn cũng không thèm nhìn, lấy một bộ đồ tây ra, sau đó đi tới bên giường, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên giường nói: “ Tôi có việc cần phải ra ngoài, có thể khuya mới về được, trong khoảng thời gian đó, anh nên ngoan ngoãn đợi yên trong này đi.”
Lăng Thịnh Duệ không để ý đến cậu.
Phương Vân Dật nói xong, liền xoay người bước đi, đi được đến cửa thì do dự một lát, lập tức quay ngược về, ôm lấy Lăng Thịnh Duệ đi tới tủ quần áo.
“Trước khi tôi về nhà, anh cứ đợi trong này đi.”
Lăng Thịnh Duệ không hề giãy dụa, chỉ nhắm mắt lại, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.
Đóng cửa lại, Phương Vân Dật quay đi, rồi chợt nhớ ra cái gì đó, mới lấy một cái mã tấu Thụy Sĩ trong ngăn kéo ra, ở góc tủ khoét ra một cái lỗ nhỏ, xong rồi cậu mới thấy yên tâm.
Cậu không có ý định sẽ nói cho Phương Nhược Thần biết là đã tìm được người này rồi, bởi vì trước đây cậu đã từng buông tay, nhưng sau đó lại hối hận muốn chết đi được, người đàn ông này và đám đồ chơi kia không giống nhau, những người đó chỉ đơn giản là quan hệ thể xác mà thôi, còn Lăng Thịnh Duệ thì không phải vậy, chỉ là, rốt cuộc khác nhau chỗ nào thì cậu vẫn không biết, chỉ biết nếu không có người đàn ông này bên cạnh, cậu sẽ cực kỳ khó chịu.
Cậu quyết định, trước hết cứ giấu Lăng Thịnh Duệ trong phòng mình trước đã, chờ qua vài ngày rồi sẽ lén mang anh ra bên ngoài, tìm một nơi bí mật nào đó để anh ở, không cho người khác biết.
Phương Vân Dật nghĩ nghĩ, khóe miệng càng giương cao hơn.