Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 4 - Chương 8



Sau khi xác định mọi chuyện đều tốt, Phương Vân Dật ra khỏi phòng, khóa trái cửa lại.

Phương Nhược Thần đã thay đổi trang phục hoàn chỉnh, đang đứng trong phòng khách chờ cậu, Phương Nhược Thần mặc toàn thân màu đen càng tôn lên vóc người cao gầy của cậu, thấy Phương Vân Dật đi xuống, cười hỏi:  “Em vừa mới tức giận sao, cô hầu bị em dọa sợ phát khóc luôn kìa, sao vậy, gặp chuyện phiền phức gì sao?”

Phương Vân Dật cũng cười:  “Không phải, lúc đó em đang ngủ, bị cô ta đánh thức, nên mới không khống chế được bệnh ngái ngủ ấy mà.”

“Giờ này mà còn ngủ?” Phương Nhược Thần nhíu mày: “ Anh nhớ em hình như đâu có thói quen ngủ trưa nhỉ?”

“Tối qua em chơi game khuya, cho nên ngủ trễ ấy mà.”

“…….”

Khóe mắt Phương Nhược Thần giật giật, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã năm giờ rưỡi chiều rồi, nên mới nói:  “Buổi tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, bây giờ đi là vừa đúng.”

Phương Vân Dật hơi do dự rồi gật đầu:  “Vâng.”

Cậu có chút lo lắng, tiệc rượu diễn ra ít nhất cũng mất mấy tiếng, mà người kia vẫn còn nằm trong tủ quần áo, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? hơn nữa không ăn tối, có đói không?

Tiệc rượu diễn ra còn dài hơn dự tính của cậu, mãi đến mười giờ mà vẫn chưa kết thúc, Phương Vân Dật thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay của mình cảm thấy càng lúc càng không chịu được, kể cả khi nói chuyện với những người xung quanh cậu cũng lộ ra vẻ mặt không yên lòng, khiến cho vài cá nhân chủ động nói chuyện với cậu cũng buồn bực bỏ đi.

Phương Nhược Thần chú ý tới, nên nhắc nhở cậu: “ Hành động vừa rồi của em, rất không lễ phép.”

“Em xin lỗi.” Phương Vân Dật thấp giọng nói.

“Em làm sao vậy? Em không tập trung.” Phương Nhược Thần nhíu mày hỏi. Tối nay Phương Vân Dật hơi khác thường. Bình thường ở mấy loại tình huống này, cậu đều giải quyết trơn tru như cá gặp nước, nhưng mà tối nay lại làm phật ý không ít người, trong đó còn có không ít bạn bè thâm giao với cậu.

“Có hơi khó chịu thôi.” Phương Vân Dật mượn đại một cái cớ.

Tiệc rượu lúc này cũng đã sắp bế mạc, Phương Nhược Thần nói: “ Vậy em tìm phòng nào đó nghỉ ngơi đỡ đi, đợi tiệc kết thúc rồi, chúng ta cùng về.”

Phương Vân Dật gật đầu, bỏ ly rượu xuống, tìm phòng nghỉ ngơi.

Phương Nhược Thần nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt đăm chiêu.

Buổi tiệc cũng không kết thúc đúng giờ như dự định, bởi vì gần cuối giờ lại xuất hiện một doanh nhân giàu có gia nhập nên đành phải dời tiệc lại, đến gần nửa đêm tiệc mới chính thức tàn cuộc, đợi được hai người về đến nhà đã là một giờ sáng rồi.

Phương Vân Dật rất lo lắng cho Lăng Thịnh Duệ, khi về đến nhà cậu phóng ngay vào phòng mình.

Mở khóa cửa phòng ra, Phương Vân Dật tới mở ngay cánh cửa tủ. người đó vẫn an ổn ngồi bên trong tủ quần áo, không có chuyện gì xảy ra, dường như thời gian dài ngồi trong bóng tối, nên khi cánh cửa mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến anh nhịn không được quay đầu đi.

Phương Vân Dật thở phào nhẹ nhõm, bế anh từ tủ quần áo ra ngoài.

Phương Vân Dật đặt anh lên giường, sau đó mới lôi một chai thuốc mỡ cậu lén trộm được của phục vụ từ trong túi ra: “ Vết thương trên mặt anh rất nặng, trước tiên tôi giúp anh bôi thuốc đã,không được để lại sẹo.”

Lăng Thịnh Duệ từ từ nhắm hai mắt lại,vẫn như trước không để ý tới cậu.

Phương Vân Dật nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, cũng không thể nổi giận được, cậu không nói gì, quệt một chút thuốc mỡ, bôi lên  vết thương trên mặt anh.

Thuốc mỡ lạnh lẽo chạm tới vết thương, thân thể Lăng Thịnh Duệ hơi chấn động, hàng mày anh cau lại.

“Đau lắm sao?” Phương Vân Dật hỏi, chỉ là cậu biết anh không trả lời mình, nhưng không vì thế mà dừng động tác lại, mà lực dùng trên ngón tay lại nhẹ đi không ít.

Diện tích vết thương không nhỏ, hơn nữa nó còn sưng lên, đỏ hồng một mảng, nhìn qua có hơi đáng sợ. Phương Vân Dật hận một phút bồng bột ra tay hơi nặng của mình. Trên người người đàn ông này thì khuôn mặt chính là nơi hấp dẫn cậu nhất, nếu vì chuyện này mà để lại thương tích ngoài ý muốn thì thật đáng tiếc.

Khi bôi hết vết thương, thì thuốc mỡ cũng vơi gần nửa chai.

Đặt thuốc lên đầu giường, đột nhiên Phương Vân Dật nhớ ra anh còn chưa ăn tối, vì vậy cậu xuống giường: “Chắc là anh đói rồi nhỉ, để tôi đi tìm xem trong tủ lạnh có gì ăn không.”

Khi cậu mở tủ lạnh ra mới phát hiện trong đó ngoại trừ vài chai bia ra thì hầu như không có gì cả, cậu không còn cách nào đành phải xuống nhà bếp tìm, sau đó đem lên hai cái bánh mì và một hộp sữa.

Cậu cầm này nọ lên lầu thì vừa đúng lúc gặp ngay Phương Nhược Thần đang xuống lầu, nhìn thấy mấy thứ cậu cầm trên tay, Phương Nhược Thần nhíu mày: “ Chắc không phải em lại định chơi game suốt đêm đó chứ, bây giờ khuya rồi, đi ngủ đi. Mai là thứ hai, em còn phải đến trường mà.”

Phương Vân Dật vẻ mặt vô tội: “ Không phải, hồi nãy trong tiệc em ăn chưa no, bây giờ thấy đói bụng cho nên ăn xong em mới ngủ.”

Phương Nhược Thần không nói gì, Phương Vấn Dật cười cười:  “Em về phòng trước đây.”

Phương Nhược Thần gật đầu: “Ừ.”

Trở lại phòng mình, Phương Vân Dật lập tức khóa cửa phòng lại, sau đó tựa vào cửa thở phào một hơi, rất tốt, tý nữa là bị phát hiện rồi….., lúc nãy đụng phải Phương Nhược Thần tại cầu thang, cậu xém chút nữa đã bị dọa đứng tim, rất sợ Phương Nhược Thần sẽ tìm ra manh mối nào đó, chỉ đối thoại mấy câu ngắn ngủi mà toàn thân cậu đổ đầy mồ hôi.

Đặt này kia lên tủ đầu giường, Phương Vân Dật bò lên giường, cầm lấy ổ bánh mì đưa đến miệng Lăng Thịnh Duệ: “ Ăn đi, bây giờ khuya rồi, trong bếp không còn gì hết, tôi chỉ tìm được nhiêu đây thôi.”

Lăng Thịnh Duệ nằm ngửa trên giường, ánh mắt vẫn không chuyển động nhìn chằm chằm trần nhà, giống như không hề nghe thấy cậu nói gì.

Phương Vân Dật nhún vai, xé một mẩu bánh mì nhỏ đưa tới miệng anh, cười như không cười nói:  “ Anh giận anh phá thì cũng đủ rồi, cho dù trong người có khó chịu thì cũng không thể làm tổn thương cơ thể được, anh xem anh kìa, gầy thế kia. Vóc người trước đây của anh đẹp bao nhiêu, còn bây giờ, sợ là ôm một cái cũng không biết cảm giác gì nữa.”

Cậu cứ thế “Tận tình khuyên bảo” nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, đợi cả nửa ngày, Lăng Thịnh Duệ vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.

Phương Vân Dật không khỏi khó chịu, cậu nắm lấy cằm anh, thật sự rất muốn nhét bánh mì vào miệng anh.

(Kaze: nói rồi…. đại thúc là để yêu thương… ứ phải để hành hạ nhá…-_-)

Chỉ là, nửa bên mặt còn có một vết thương diện tích không hề nhỏ, ngón tay Phương Vân Dật lướt qua lần thứ hai tạo thành thương tích cho nó, nhưng cậu vẫn không dám dùng lực mạnh, nên là không thể nào bắt anh mở miệng ra được.

Cuối cùng, một ý nghĩ không mấy khả quan lóe lên trong đầu Phương Vân Dật, cậu bóp ấy mũi anh.

Phương pháp này tuy đơn giản, nhưng lại là trăm trận trăm thắng, qua một hồi lâu, lâu đến mức mặt anh tái mét, vì để thở, anh đành mở miệng ra. Phương Vân Dật chớp lấy thời cơ, lập tức nhét mẩu bánh vào miệng anh. Lăng Thịnh Duệ không kịp đề phòng bị mẩu bánh tắc ở cổ họng, khiến anh ho khan kịch liệt.

Khuôn mặt Phương Vân Dật xém đen, vội vàng vỗ vỗ lưng cho anh.

Hai tay anh ôm lấy cổ mình, thân thể cuộn lại thành một đoàn, ho đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

Âm thanh quá lớn, đến nỗi tiếng cánh cửa mở ra mà hai người cũng không hề phát hiện.

Đợi cho cơn khó chịu của Lăng Thịnh Duệ giảm bớt, cơn ho dừng lại, Phương Vân Dật mới tức giận nói: “ Ai bảo vừa rồi anh cậy mạnh làm gì, ngoan ngoãn nghe lời tôi ăn một chút không phải tốt rồi sao, anh cứ như vậy, chỉ khiến mình càng thêm khó chịu thôi, đối đầu với tôi, có chỗ nào có lợi cho anh chứ?”

Nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt vì ho mà chảy ra ngoài của anh, ánh mắt Phương Vân Dật ôn nhu hơn rất nhiều.

“Thả tôi đi….”Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói.

Phương Vân Dật nhướng mi:  “Không bị điếc à? Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với tôi?”

“Thả tôi….” Lăng Thịnh Duệ không thèm để ý đến cậu, chỉ nói một câu.

“Hahaha.” Phương Vân Dật cười nhẹ, chậm rãi cúi đầu, cậu tiến lại gần bên tai anh, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ bên trong tai một vòng, rồi mới trả lời như đinh đóng cột:  “Nghĩ cũng không được nghĩ tới….”

Dường như Lăng Thịnh Duệ đoán được câu trả lời của cậu rồi, trên mặt anh không hề có biểu tình thất vọng gì, phải nói chính xác là, không hề có cảm xúc nào hết.

Phương Vân Dật hơi thất vọng, vừa định mở miệng nói gì thì đột nhiên ở sau lưng tựa như bị một vật nhọn nào đó đâm thủng khiến thân thể cậu cứng đờ.

Dự cảm không tốt nảy lên trong lòng…..

Phương Vân Dật gian nan xoay người lại…., Phương Nhược Thần đang cực lỳ kinh ngạc đứng ở cửa ra vào, trong mắt có thể nói là cơn giận giữ tột cùng, khi đối diện với ánh nhìn của Phương Vân Dật thì cơn giận dần dần hóa thành hơi lạnh thấu xương.

Hai bàn bay Phương Nhược Thần nắm chặt thành đấm, dùng sức rất lớn, khiến cho các đốt ngón tay trắng bệch cả ra, ở đầu nắm tay phải cậu còn đang treo một cái gì đó hình con chim ưng nhỏ màu bạc. Phương Vân Dật nhận ra nó, ở nhà họ Phương có một cái chìa khóa dùng để mở tất cả các cánh cửa, và nó cũng chính là chìa khóa dự phòng được để ở chỗ của quản gia.

Đó là ý của Phương Nhược Thần.

Đại não Phương Vân Dật trống rỗng,phát hiện ra có chuyện khác thường, Lăng Thịnh Duệ xoay người mình lại….., đúng lúc bắt gặp ánh mắt Phương Nhược Thần đang gắt gao bám trên người anh.

Hai người đối diện nhau ba giây, Lăng Thịnh Duệ mặt không biểu tình quay đầu qua chỗ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.