CHƯƠNG 10
“Hoắc hộ pháp, làm phiền rồi”
Thấy Tứ hộ pháp đi ra, Tiết Lăng Phong gật đầu trước ra hiệu.
“Trang chủ.”
Hoắc Quân hướng Tiết Lăng Phong chắp tay.
Âu Dương Ngọc pháp hiện vị Tứ hộ pháp này niên kỷ có thể xưng là tiền bối, thân mang áo giáp nặng nề, trong tay cầm một huyền thiết đao trầm trọng, như thể mới từ chiến trường trở về, còn mang theo một thân huyết khí, khuôn mặt lãnh khốc vô tình, bởi vì trên trán có một vết thương cũ, càng tăng thêm cảm giác dữ tợn.
Ngay cả Tiết Lăng Phong cũng phải đối với hắn rất tôn kính, hành lễ trước.
“Trang chủ, mời ngài kiểm nghiệm hai ảnh vệ này một chút.”
Hoắc Quân dung mạo vô tình cho dù lúc hắn nói chuyện với Tiết Lăng Phong cũng không có chút cải biến nào, làm cho lầm tưởng rằng hắn không có bất cứ tình cảm gì. Còn thanh âm hồn hậu trầm trọng mang theo nội lực thâm sâu, tựa như đại môn huyền thiết kia, chấn động nhân tâm sinh sợ hãi.
Tiết Lăng Phong gật đầu “Bắt đầu đi.”
Hai ảnh vệ nhận được lệnh xong, lập tức bắt đầu so đấu, chiêu thức sắc bén, thân hình cũng hoàn toàn phù hợp, vừa nhìn liền biết là do trải qua huấn luyện nghiêm ngặt mà thành.
“Hai phế vật này! Động tác mau nữa lên! Ta dạy các ngươi như thế đấy hả?! Hay là các ngươi muốn quay lại huấn luyện lần nữa?!”
Tiếng tức giận mắng chửi của Hoắc Quân từ khi kiểm nghiệm bắt đầu thì chưa ngừng lúc nào, thanh âm thô hậu đó dọa Âu Dương Ngọc nhảy dựng lên.
“Âu Dương huynh, ngươi thấy được chứ?”
Hai người tranh đấu một hồi, Tiết Lăng Phong quay đầu sang hỏi Âu Dương Ngọc. Âu Dương Ngọc đã lạnh tới không chịu nổi, hơn nữa chuyện đánh đánh giết giết hắn xem cũng không hiểu mấy, chỉ mong có thể mau mau rời khỏi chỗ này, liền vội vã gật đầu nói “Tốt, tốt, như vậy là được rồi.”
Tiết Lăng Phong thấy dáng vẻ của hắn thì cười ý nhị, gật đầu ra hiệu với Hoắc Quân.
Hoắc Quân giơ tay lên vỗ một cái, hai người đang tranh đấu lập tức dừng lại, quỳ trên mặt đất.
“Đem đi đóng ấn.” Hoắc Quân phân phó với thủ hạ vừa đi ra cùng mình, sau đó lại quay đầu nhìn Tiết Lăng Phong.
Tiết Lăng Phong hời hợt nói: “Chữ ‘Ngọc’.”
Hai ảnh vệ lập tức bị dẫn đi, rất nhanh trên lưng họ sẽ bị in tên chủ nhân lên, từ đó về sau sẽ sống vì người này, chết cũng vì người này.
Thừa dịp ảnh vệ bị đưa đi đóng dấu, Hoắc Quân đi lên, nói với Tiết Lăng Phong: “Trang chủ, ba tên ảnh vệ hôm trước ngài bị tổn thất, qua hai ngày tự ta sẽ tuyển chọn rồi đưa tới.”
Tiết Lăng Phong gật đầu cười nói: “Không vội, mấy ngày tới ta cũng không ra khỏi trang. Hoắc hộ pháp không nên quá lao lực.”
“Hừ! Đều do đám phế vật này quá kém cỏi!” Hoắc Quân bỗng nhiên hướng về phía Thiên Ảnh môn hung hăng nhổ một ngụm, ánh mắt hung ác đó khiến Âu Dương Ngọc sợ hãi “Cũng tại ta đối tốt với chúng quá! Xin trang chủ cứ yên tâm, sau này ta chắc chắn sẽ tăng mạnh huấn luyện, đảm bảo sự an toàn của trang chủ!”
Nhưng Tiết Lăng Phong chỉ gật đầu, không nói gì nữa.
Qua không bao lâu, hai ảnh vệ đã đóng ấn xong bị dẫn ra. Vết phỏng trên lưng cũng không ảnh hưởng tới hành động của họ, mặc dù theo mỗi một bước đi, y vật sẽ ma sát lên vết thương của họ, nhưng sức chịu đựng đau đớn của ảnh vệ là rất kinh người.
Cũng có thể sự thống khổ của họ thể hiện trên nét mặt, nhưng bởi vì đeo mặt nạ, vậy nên không ai biết.
“Chủ nhân.”
Hai ảnh vệ đi tới trước mặt Âu Dương Ngọc, song tất quỳ xuống.
“Tiết trang… chủ, cảm… cảm tạ.”
Âu Dương Ngọc lạnh tới độ nói chuyện chuyện cũng run run, nhìn một chút ảnh vệ của mình, quay đầu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc với Tiết Lăng Phong, Tiết Lăng Phong cười quàng tay qua vai hắn “Đi thôi.”
Hai người theo sơn đạo rời đi, hai ảnh vệ nhanh chóng ẩn vào bóng cây trong núi, theo chủ nhân ly khai.
Vào đêm, trời bắt đầu tí tách hạ mưa, không bao lâu thì cơn mưa lớn dần.
Tiễn Âu Dương Ngọc xong, Tiết Lăng Phong trở về phòng đã là vào khuya.
Ngoài cửa sổ, hạt mưa đập vào lá cây, vang lên tiếng lộp bộp.
Tiết Lăng Phong đi tới trước cửa sổ, đêm mưa không có ánh trăng, không có bóng, tất cả đều là một màu đen thuần túy. Đêm tối tĩnh lặng, trong tiếng mưa rơi, thi thoảng lẫn vào một vài tiếng chuông như có như không.
“Song Phi.”
Tiết Lăng Phong lại kìm lòng không đặng gọi ảnh vệ của y.
“Chủ nhân.”
Một bóng người từ trong hắc ám đi tới trước cửa sổ quỳ xuống, Tiết Lăng Phong thấy toàn thân hắn đã ướt đẫm.
“Quỳ ở ngoài làm gì, vào đây.”
Tiết Lăng Phong mở nốt bên cửa sổ còn lại, ảnh vệ của y nhẹ nhàng nhảy vào.
“Đóng cửa sổ lại, tới bên này.”
Tiết Lăng Phong đi tới bên giường ngồi xuống, ảnh vệ của y khép cửa sổ xong, nhanh chóng đi tới, quỳ gối bên chân y.
“Y phục của ngươi ướt hết rồi, không lạnh sao?”
Tiết Lăng Phong vươn tay ra nhấc mái tóc dài ẩm ướt của hắn lên, giọt nước mưa rơi xuống theo ngọn tóc, phối với mái tóc hơi rối, lại khiến ảnh vệ của y sinh ra một loại mê hoặc chết người.
“Không lạnh, thưa chủ nhân.”
Một dòng nước theo cổ hắn trườn xuống, trượt vào trong ngực, lưu một vệt sáng xinh đẹp trên da khiến người ta mơ màng. Tiết Lăng Phong thấy cả người nóng lên, y tưởng tượng tay mình cũng theo vệt nước đó, lướt xuống.
Theo dòng tưởng tượng, ánh mắt Tiết Lăng Phong cũng không khỏi trượt xuống, từ ngực, tới eo, tới bụng, tiếp đó là khe đùi, rồi thì…
Tuy rằng dục hỏa bắt đầu thăng cao, nhưng Tiết Lăng Phong vẫn ôn hòa nói: “Nếu y phục đã ướt rồi, thì cởi ra đi.”
Rồi lại bổ sung: “Đứng lên cởi, đứng ở trước mặt ta.”