Dạ Thuật

Chương 12



CHƯƠNG 12

“Vậy ngươi biết mình đang làm gì sao?”

Đối mặt với việc bị Quy Khư hỏi ngược lại, Song Phi chỉ lạnh lùng nói “Ta làm gì? Ta đang phục tùng mệnh lệnh.”

Thái độ không hề gì của Song Phi trái lại khiến Quy Khư càng thêm đau lòng, hắn tiến lên vài bước nắm lấy cánh tay đối phương, khản giọng hỏi “Ngươi không cảm thấy khuất nhục sao? Ngươi rõ ràng không thích làm loại chuyện này.”

“Khuất nhục? Ở múc này thì có tính là gì.” Song Phi liều mạng muốn rút tay ra, nhưng Quy Khư nắm quá chặt, hắn rút nửa ngày cũng không rút ra được.

“Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi không sợ chuyện này bị Tứ hộ pháp biết sao?”

Vấn đề này hiển nhiên là hỏi trúng điểm nhạy cảm của đối phương, Song Phi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại nhanh chóng tùy ý nói “Chung quy bất quá là chết mà thôi.”

Chết, với ảnh vệ là một chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, bọn họ mỗi ngày đều đối mặt với tử vong, nhìn thân thể của đồng bạn không ai hỏi thăm rồi hoá thành một vũng nước. Nhưng Quy Khư nghe câu đó xong, hầu như là muốn rống lên, cầm tay hắn nói “Ta không muốn ngươi chết.”

Một tiếng gầm quật cường đó khiến cả hai đều lấy làm kinh hãi, cũng làm cho không khí giữa hai người bỗng nổi lên một tia tình cảm khác lạ.

Thế nhưng, những lời như ‘Ta không muốn ngươi chết’, nói ra từ miệng của một người không có cách nào nắm giữ số phận của chính mình trong tay, chỉ có thể gia tăng thê lương và bất đắc dĩ.

Cuối cùng, Song Phi quay đầu đi, lãnh đạm nói “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Có lẽ cũng ý thức được mình quá đường đột, Quy Khư buông lỏng cánh tay Song Phi ra, lui về sau một bước, tiếp đó lại lui hai bước, thì thào nói “Ta điên rồi, Song Phi, ta điên rồi.”

Một khắc đó, không ai thấy phía sau diện cụ vẻ mặt hắn như muốn tan vỡ. Hắn chỉ không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, lảo đảo một chút đi vào trong bóng tối, tiêu thất trước mắt Song Phi. Giữa ảnh vệ không thể nói yêu, cũng không được phép nói yêu, hắn chỉ có thể dùng ‘Ta điên rồi’ để thay thế cho ‘Ta yêu ngươi’, bất lực mà tuyệt vọng phát tiết dòng lũ sục sôi vĩnh viễn không có lối thoát trong lòng.

Song Phi nhìn Quy Khư ẩn vào bóng tối, cũng xoay người đi tới ôn trì, hắn vẫn lãnh mạc mà bình tĩnh như vậy, rung động trong nháy mắt vừa rồi, bị hắn áp xuống đáy lòng không để lại vết tích.

Quy Khư một mình yên lặng trở lại ngoài phòng Nhị hộ pháp, nhảy lên đại thụ ngoài cửa sổ, trầm mặc lặng im canh giữ trong đêm trường lạnh lẽo dài đằng đẵng.

Mặc dù người như bọn họ, cũng sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Quy Khư nhớ lại bảy năm mình và Song Phi cùng nhau vượt qua ở Thiên Ảnh môn, như thể một đoạn ác mộng, nhưng hiện tại nhớ lại, lại chỉ như một cái chớp mắt.

Hai ba năm đầu, hai người bọn họ luôn dựa vào nhau như hình với bóng, lúc Song Phi đói, lúc Song Phi bị thương, lúc Song Phi sinh bệnh, hắn luôn ôm người kia vào ngực, cùng Song Phi yên lặng sống qua quãng thời gian thống khổ nhất.

Những lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa cuộc huấn luyện, bọn họ luôn lén lút tới bên góc tường của sân luyện tập, viết nhiều lần trên mặt cát hai chữ, hai người nhìn nhau cười, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất đem chúng xóa đi.

Hắn còn nhớ rõ thứ họ viết, đó là từ ngữ cấm kỵ nhất  —— “Tự do” .

Rồi sau đó, huấn luyện tàn khốc và hình phạt thủ đoạn nghiêm khắc gạt bỏ hết tất cả những gì thuộc về nhân tính, hắn từng bị dằn vặt, Song Phi cũng vậy, rất nhiều thứ bị thay đổi từng chút một trong sợ hãi và đau đớn, thế nhưng tình yêu của hắn cho dù trong hoàn cảnh cực đoan đó, vẫn ngoan cường cắm rễ đâm chồi.

Quy Khư tựa lên thân cây, nhớ lại rất nhiều năm trước, trên sân huấn luyện mù mịt cát bụi, Song Phi quay sang nhìn mình cười rộ lên, không khỏi thấy trướng trướng nơi mắt. Bản thân cũng rất nhiều năm không thấy lại nụ cười của người kia, dáng vẻ hắn cười đẹp phi thường, sáng ngời tới chói mắt. Nhìn qua một lần, thì cả đời cũng sẽ không quên.

Thế nhưng Quy Khư còn nhớ rõ lần huấn luyện cuối cùng, vì sống sót, vì có thể ly khai Thiên Ảnh môn, trong năm trăm người liều mạng chém giết, cuối cùng còn lại chính là hai người họ.

Lúc đó người bên cạnh Song Phi đã bị hắn giết hết, toàn thân hắn đầy máu đứng ở nơi đó, đao nhọn giày xéo lên trái tim người cuối cùng, biểu tình lạnh lùng mà chết lặng.

Còn bản thân thì đang đối kháng với một người, dần dần thể lực không chống đỡ nổi, đã bị dồn tới góc tường, trường đao của đối phương sắp đâm vào ngực, mà hắn thậm chí đã không còn sức giơ kiếm lên đỡ một chiêu đó. Hắn nhớ kỹ lúc đó hắn chẳng có bất cứ cảm giác gì, không có sự sợ hãi trước cái chết, không có sự lưu luyến với thế giới, hắn chỉ nhìn về phía Song Phi, muốn thấy Song Phi cười lần nữa.

Nhưng hắn nhìn thấy, chỉ là Song Phi diện vô biểu tình giơ đao trong tay lên, ném về phía hai người bọn họ, không có do dự, không có chần chờ, ánh mắt lạnh lùng vô tình đó, khiến Quy Khư không biết rốt cuộc người Song Phi muốn giết là ai, có lẽ là đồng thời cả hai người bọn hắn.

Chỉ có điều, hắn thấy đao của Song Phi, mà tên kia thì không, hắn tránh được, người còn lại thì chết.

Thế nhưng, vô luận ra sao, hắn sống sót. Một khắc đó, hắn dựa vào tường, nhìn cách đó không xa người bảy năm qua sớm chiều đều cùng một chỗ, lúc này mới thình lình nhận ra đối phương đã trưởng thành, một nam tử phiêu lượng mà lãnh tuấn, không bao giờ còn là thiếu niên rúc vào lòng hắn sống qua quãng thời gian dài đằng đẵng kia nữa.

Nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn không thể tin tưởng, Song Phi lúc đó là muốn giết mình sao? Thế nhưng có cái gì không thể tin đây, ảnh vệ là sinh vật ngoại trừ bảo hộ chủ nhân ra thì không có bất cứ cảm tình gì. Một ảnh vệ còn ôm ấp tình cảm ái mộ như hắn, chỉ bất quá là một con cá lọt lướt không đạt tiêu chuẩn mà thôi.

Chính như Song Phi nói, người từ Tu La tràng đi ra không có bằng hữu.

Trong tình cảm, thống khổ nhất chính là một người thì đã buông xuôi, mà một người thì không. Quy Khư dựa vào thân cây thở dài một tiếng, bên khóe môi cong lên thành nụ cười khổ sở.

Đây là kiếp số đời này của hắn, ái tình mà cả đời cũng không thể buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.