CHƯƠNG 20
Ánh trăng bạch sắc, rất trong trẻo, rất an tĩnh chiếu vào gian phòng không đốt đèn, mông mông lung lung như phủ thêm một tầng sa.
Dưới tầng bạch sa đó, một nam tử cả người xích lõa đang dựa vào giường, quỳ ghé vào bên mép, thỉnh thoảng rên rỉ một tiếng rất nhỏ. Mái tóc dài tới eo tản ra theo đường cong thắt lưng, rơi xuống giường, đã bị mồ hôi trên người hắn thấm ướt.
Ánh mắt mất đi tiêu cự, mờ mịt vô lực như mới trải qua thống khổ cực lớn, khăn trải giường bên dưới tay đã trở nên nhăn nhúm vì bị hắn nắm quá chặt, có điều hiện tại đã buông lỏng ra, thống khổ còn chưa hoàn toàn qua đi, hắn yên lặng để bản thân xả hơi trong chốc lát.
Căn nguyên khiến cho hắn thống khổ, đó chính là nam hình thật lớn bằng ngọc lúc này đang cắm dưới thân hắn, kích cỡ to lớn quá mức làm cho nhìn thấy không khỏi rùng mình ớn lạnh, nhưng hiện tại nó đã nằm hoàn toàn bên trong thân thể hắn.
Nếu không phải nhờ có chiếc giường trợ lực, hắn căn bản không có khả năng quỳ nổi, hắn đem trọng lượng nửa thân trên đặt hết lên giường, để giảm bớt gánh nặng ở thân dưới, nhưng máu chảy dọc xuống theo căn ngọc thế kia vẫn biểu hiện rằng nơi đó đã phải chịu đựng sự dằn vặt quá mức kịch liệt.
Nhét một vật thể vừa to vừa cứng lại lạnh lẽo như vậy vào trong cơ thể người quả thực có chút tàn khốc, cũng khó trách lão đầu quản sự Vương Tam lại lo lắng hắn sẽ không cho vào được. Nhưng trong nhiều năm cuộc đời, hắn sớm đã quen đối xử độc ác với chính mình, đã quen chịu thống khổ.
Thế nhưng quen rồi, không có nghĩa sẽ không còn đau. Máu tươi có bao nhiêu đỏ, con người sẽ có bấy nhiêu đau đớn.
Song Phi ghé vào giường nằm một hồi, lãnh khí trên sàn nhà xuyên thấu qua đầu gối truyền vào thân thể, khiến hắn thanh tỉnh một chút, lại tận lực nhổm người dậy.
Trong cái hộp Vương Tam đưa cho hắn ngoại trừ căn ngọc thế này, còn có một quyển sách chuyên giải thích về việc làm tình giữa nam tử và một hộp dược cao có thể dùng để bôi trơn, giảm bớt đau nhức.
Dược cao hắn không dùng, có điều sách thì đã xem qua. Quyển sách đó cũng có thể coi là bách khoa toàn thư về nam nam hoan ái. Không chỉ sưu tập đủ tư thế làm tình, từ thay người khác thổi tiêu tới việc thanh lý sau khi làm xong một điểm cũng không bỏ sót, còn nhấn mạnh nam tử lúc làm nên dùng sức thế nào, nên phun ra nuốt vào ra sao mới có thể khiến người ở trên thấy thư thích nhất.
Nam căn bằng ngọc kia là chuyên môn dùng để luyện tập các phương pháp trong sách và mở rộng hậu đình. Vật ấy còn phối với một cái bệ đặc biệt có thể đặt dưới đất, sau đó người luyện tập cởi quần, từ phía trên đem ngọc thế đẩy vào trong thân thể.
Tư thế này tới lúc lên giường, đương nhiên chính là người được sủng ái sẽ ngồi ở trên người chủ nhân để hầu hạ. Trang này có lời phê bình chú giải riêng biệt, Tiết Lăng Phong hình như là thích tư thế này nhất, lúc y làm với nữ tử thì cũng hay dùng. Đương nhiên chữ trên sách cũng không phải Tiết Lăng Phong viết, phỏng chừng là do quản sự Vương Tam lão đầu.
Ánh trăng dần dần đổi góc độ, chiếu vào người nam tử. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn tuy rằng tái nhợt nhưng vẫn đẹp phi phàm, thân thể bị mồ hôi bàng bạc phủ kín, bởi vì khó chịu cùng đau đớn mà hơi run rẩy.
Nhưng Song Phi vẫn tận lực quỳ thẳng, chậm rãi thử để ngọc thế bắt đầu ra vào trong cơ thể. Theo như sách nói cách nhả ra nuốt vào này cần từ từ thêm lực ở hậu đình, khẽ động như vậy, phía sau càng chảy nhiều máu. Nếu như Vương Tam ở đây, hắn hẳn là sẽ không phải chảy máu nhiều như vậy, nhưng có một số nỗi thống khổ một mình chịu đựng vẫn tốt hơn.
Song Phi ngồi xổm trên ngọc thế, chống tay vào giường chậm rãi đong đưa eo, biểu tình nhắm mắt nhíu mày, hơi cắn môi, tuy rằng đang thừa thụ thống khổ, thế nhưng bởi vì động tác của hắn cùng tiếng rên rỉ thi thoảng hắn để lộ ra, lại có vẻ như là đang nén chịu khoái cảm trùng kích.
Ngọc thế cực đại cũng không chịu thua kém mà ra vào trong cơ thể hắn, tiến nhập thật sâu, rồi lại rút ra gần như cả cây, một lần, lại một lần nữa…
Bỗng nhiên, như là cảm giác được điều gì, Song Phi quay phắt đầu lại, ánh trăng yên tĩnh bên cửa sổ thình lình phủ lên một bóng người, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn chăm chú.
Hắc y buộc chặt, vóc người cao lớn, tóc búi cao, giống như tất cả những ảnh vệ khác, một thân khí chất băng lãnh, chỉ là trên gương mặt bình thường kia không mang mặt nạ nữa, ánh mắt vẫn thâm trầm nhưng mang theo phẫn nộ mà nhìn Song Phi.
Song Phi biết rằng nam nhân này sẽ trở về, thế nhưng gặp lại dưới tình huống như vậy, nói không xấu hổ là không có khả năng, lúc trước còn không muốn cho Vương Tam nhìn thấy mình thế này, huống chi là bị người kia thấy.
Nhưng bởi vì hai người đều đã được huấn luyện trấn tĩnh, vậy nên cũng không có hành vi nào quá mức kịch liệt.
Yên lặng nhìn nhau một hồi, Song Phi xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đứng lên, để ngọc thế rời khỏi thân thể, nam nhân bên cửa sổ tự nhiên cũng xoay mặt, không nhìn tới hắn.
Đợi khi hắn quay đầu lại, bóng dáng hắn ngày đêm mong nhớ đã mặc vào một bộ vân sam màu xanh nhạt lướt tới trước mặt hắn. Dưới ánh trăng, sự mỹ lệ của người kia làm hắn chấn động, nhưng là một loại cảm giác mờ ảo có thể biến mất ngay tức khắc.
“Nếu tới, vì sao không ra?”
Thanh âm của người này vẫn lạnh như vậy, giống như làn nước băng lương mà mềm mại, có thể khuấy đảo lòng người.
“Vì sao, vì sao ngươi lại làm chuyện này?!”
Quy Khư vươn tay muốn ôm hắn, nhưng e ngại khí chất xa rời khói lửa trên người hắn mà không dám tùy ý khinh nhờn.
“Nói ra dài lắm, ngươi muốn nghe từ đâu?”
Quy Khư thấy hắn hơi nheo mắt, hoàn toàn lãnh đạm như trước, cho dù vừa ở trước mặt mình lộ ra một mặt thật đê tiện mà *** loạn, biểu tình của hắn lúc này vẫn không có chút kẽ hở nào.
Mà Quy Khư cũng cần gì phải hỏi, chỉ cần suy nghĩ một chút, người hắn yêu có thể sống sót ra khỏi Thiên Ảnh môn, chắc chắn là dùng thứ khác để đánh đổi, cần gì phải đi hỏi một đáp án chính mình không muốn nghe, mà người kia lại không muốn nói?
“Ta không thích ngươi như vậy.”
Kỳ thực là không thích hắn bị đối đãi như vậy.
Người này vẫn thành thật như vậy, dưới đáy lòng Song Phi cười khẽ một tiếng.
“Ngươi quay về làm gì? Ta hiện tại không có năng lực cứu ngươi lần nữa đâu, nếu ta đến mức ngươi tới như thế nào cũng không phát hiện ra, thì ngươi cũng biết ta không còn võ công nữa.”
Đúng vậy, ảnh vệ đều có sự cảnh giác cao độ, bản thân đứng ở bên cửa sổ lâu như vậy, mà hắn lại không hề phát hiện.
Nhìn Quy Khư cúi đầu, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, thống khổ muốn chết, Song Phi đi tới phía trước hắn, ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói rằng: “Nếu như không muốn liên lụy ta nữa, thì mau cút đi.”
“Ta phải đi rồi!”
Quy Khư bỗng ngẩng đầu lên, một tay kéo người trước mặt vào lòng, ôm chặt, rồi lại chặt hơn nữa “Ta phải đi, vậy nên mới đến gặp lại ngươi!”
Tới gặp lại, cái người đồng sinh đồng tử, yêu trọn mười năm.