Lại đúng lúc này, một thanh âm nặng nề khác vang lên: “Ai cho các ngươi vào?”
Chỉ thấy Tiết Đàn không biết từ khi nào tiến vào, không hờn giận nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
Tử Giai là của mình hắn, tối không thích nhiều người như vậy đến gặp Tử Giai. Nam nhân không được, nữ nhân cũng không được. Vừa tiến đến liền nhìn người ở trong phòng, hắn lập tức tức giận.
Nhìn đến Vương Thiếu Khiêm, hắn sửng sốt, đánh giá Vương Thiếu Khiêm mấy lần, hỏi: “Ngươi mới tới? Không ở phía trước hỗ trợ, như thế nào chạy đến nơi đây?”
Vương Thiếu Khiêm nhanh chóng nâng nâng mâu, liếc mắt quét Tiết Đàn một cái, cúi đầu nói: “Nô tài là tới nơi này nhìn xem công tử có cần cái gì.”
Trực giác nói cho hắn, người này cùng một phó dịch bất đồng, trên người hắn không có nô tính, ngược lại càng nhiều khí khái. Như là một con ngựa hoang, cho dù nhốt trong chuồng, cũng vẫn không thể che dấu vẻ kiệt ngạo so với những con khác.
Nhưng người trong phủ đều là tỉ mỉ sắp xếp tra qua, Tào Cát Tường làm việc tuyệt đối sẽ không mắc lỗi.
Hít một hơi sâu, Tiết Đàn đem nghi hoặc tràn đầy trong lòng áp chế, trầm giọng phân phó: “Ngươi đi ra ngoài đi. Về sau không có phân phó của ta, không chuẩn tái bước vào sân này!”
Nhìn Vương Thiếu Khiêm đi ra tiểu viện, Tiết Đàn mới nhíu mày hỏi Điệp Vũ: “Ngươi vì sao không ở trong viện của mình, chạy đến chỗ người này?”
Điệp Vũ nhướng mi, có chút không nghe ra sự hờn giận của Tiết Đàn, không trả lời, ngược lại hỏi: “Trong phủ ngươi dưỡng một người xinh đẹp như vậy, cũng không nói cho ta biết!”
Ngày thường trừ bỏ hạ nhân nô bộc, cũng không có người bước vào sân của Tử Giai nửa bước. Hắn không thích Tử Giai một mình đi ra ngoài, lại càng không thích có người đến nhìn y. Nay có người khác, không riêng hắn nhìn đến Tử Giai, còn cư nhiên trước mặt mình khen ngợi y trắng trợn như thế, không khỏi trong lòng dâng lên một cỗ ám hỏa.
Tiết Đàn bất mãn nói: “Điệp Vũ, ngươi là nữ chủ nhân tương lai của Dự vương phủ ta, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến.”
Câu này người nói vô tâm người nghe hữu ý, vô tình làm cho người trong lòng hiểu sai ý tứ của mình.
“Đúng vậy, công chúa vạn kiều chi khu, lại là Vương phi tương lai. Tử Giai thân phận hèn mọn, thật sự không đáng công chúa hạ cố đến xem ta. Công chúa xin cứ đi tự nhiên.” Đúng vậy, y không phải là một nam sủng hèn mọn sao? Người ta mới là vương phi tương lai chân chính.
Tiết Đàn lúc này mới ý thức được nói sai rồi, vừa định giải thích mình không phải có ý kia. Nhưng là ngại công chúa bên cạnh, nên không nói. Phiêu hạ ánh mắt nhìn Tử Giai không hờn giận, cúi đầu trầm mặc, bất đắc dĩ thở dài trong lòng…
“Ai nha, người Trung Nguyên các ngươi lễ tiết thật là rườm rà, ta muốn đến xem ngươi thì thế nào? Ta gọi là Điệp Vũ…” Điệp Vũ mi phi sắc vũ hướng về phía Tử Giai, vừa nói vừa cười khoa tay múa chân, không có một chút hiền thục.
Tiết Đàn nhìn thấy trong lòng càng thêm khó chịu, vì thế vội vã muốn mang Điệp Vũ quay đi.
“Ngươi không phải nói còn muốn nghe thuyết thư ở trà lâu sao? Ta là cố ý trở về gấp cùng ngươi đi nghe! Ngươi sẽ không nhận lấy tâm ý của ta như vậy chứ?” Tiết Đàn nghiêm trang hỏi, trong lòng lại ẩn ẩn đau.
“A?” Điệp Vũ lập tức mở to hai mắt nhìn, cuống quýt nắm tay Tiết Đàn liền hướng ra ngoài chạy đi, “ Ngươi như thế nào không nói sớm a! Lập tức sẽ bắt đầu, nhanh lên! Ngươi nhanh lên a!”
Thanh âm đinh linh leng keng dần dần đi xa, Tiết Đàn ở thời điểm xuất môn quay lại nhìn, đã thấy Lăng Tử Giai cúi đầu chậm rãi đóng cửa, tâm hắn căng thẳng, muốn giãy Điệp Vũ, đạo môn kia lại chậm rãi đóng lại.
Đêm dài người sơ tĩnh.
Trong vương phủ nơi nơi giăng đèn kết hoa, một ngày náo nhiệt đã qua, nhóm phó dịch suốt một ngày huyên náo lúc này cũng đã đi ngủ, chỉ có phó dịch trực đêm cùng thị vệ còn đứng gác thủ.
Tiểu viện thật nhiều tu trúc cùng hoa đào ở phía tây bắc kia, lại như một thế giới khác, nửa điểm cũng không lây nhiễm không khí vui mừng này của vương phủ.
Lăng Tử Giai một tay chống đỡ má ngồi bên bờ, có chút đăm chiêu.
Nam Hạ công chúa kia so với trong tưởng tượng của hắn còn xinh đẹp hơn nhiều, hơn nữa tựa hồ Tiết Đàn cũng thực thích nàng, còn cố ý trở về gấp bồi nàng đi nghe thuyết thư. Mà chính mình, ở trong mắt hắn, bất quá chỉ là một nam sủng, là một nam sủng không đáng để thê tử tương lai của hắn liếc mắt xem một cái.
“Nếu là trước đây, điện hạ nói như vậy, ta cũng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng ngươi, dù sao khi đó Dự vương gia độc sủng một mình ngươi. Nhưng là, hiện tại bất đồng. Hắn sẽ lập tức thành thân, thú là công chúa Nam Hạ quốc, lại là hoàng đế Thiên triều tự mình hạ chỉ tứ hôn. Ngươi còn lưu lại làm cái gì?”
Bỗng nhiên nhớ tới những lời Vương Thiếu Khiêm nói, tay cầm bút của Lăng Tử Giai mạnh căng thẳng, trở nên cứng ngắt.
Một vòng minh nguyệt treo ngoài cửa sổ, ánh trăng màu bạc trút xuống, mang thêm hàn ý vẫn tồn lưu trong đêm xuân chiếu đến thân thể, Lăng Tử Giai không khỏi sợ run cả người.
Bỗng nhiên, một bóng người theo tường viện tiến vào, lăng Tử Giai cả kinh, mạnh đứng dậy, người nọ cũng đã theo cửa sổ đang mở tiến vào.
Thấy rõ người tới, Lăng Tử Giai cuốn quít đi đến cửa sổ nhìn xung quanh mọi nơi một chút, trong lòng biết bọn hạ nhân đều đã đi ngủ, lại vẫn chưa thực yên tâm, nhanh chóng quan thượng cửa sổ, ngữ khí có chút trách cứ nói: “Thiếu Khiêm, ngươi như thế nào lại tới nữa? Nếu như có người phát hiện làm sao bây giờ?”
Vương Thiếu Khiêm lơ đễnh, lại nói: “Nếu điện hạ lo lắng an nguy của Thiếu Khiêm như thế, vì sao chậm chạp không chịu đi theo ta?”
“Ngươi…” Lăng Tử Giai vừa rồi tự mình miên man suy nghĩ, đã hơi có chút dao động, nay nghe hắn nói như thế, lại không biết nên nói như thế nào đáp lại.
Vương Thiếu Khiêm thấy Lăng Tử Giai mặc dù mặc vãn y (đồ ngủ), không chút nào có ý ngủ, mặt lại lộ ưu dung, liền biết hắn đã dao động, nhân tiện nói: “Điện hạ, ngươi hôm nay cũng thấy được, công tử Đàn căn bản không cần ngươi, toàn bộ tâm tư đều đã muốn đặt hết trên người vương phi tương lai của hắn. Nếu hắn có một chút để ý điện hạ, như vậy hôm nay cũng sẽ không nói ra những lời kia. Điện hạ còn ở lại đây là vì cái gì? Chẳng lẽ còn muốn cho chính mình càng khó xem sao?”
Lời hắn nói đúng ngay tâm sự Lăng Tử Giai, Lăng Tử Giai sắc mặt hơi hơi đổi, lẩm bẩm nói: “Ta chẳng lẽ không biết những gì ngươi nói sao? Nhưng là…”
“Điện hạ…” Vương Thiếu Khiêm có vài phần hổn hển kêu lên, “Điện hạ cho dù luyến tiếc hắn, cũng phải vì Khả Hãn cùng Bắc Đông quốc suy nghĩ một chút a.”
Lăng Tử Giai thân mình chấn động, mạnh ngẩng đầu nhìn Vương Thiếu Khiêm, y chỉ lo chính mình khổ sở, nhưng lại quên phụ hãn…
Phụ hãn y đã băng hà, thúc thúc dã tâm bừng bừng kia của y hiện nay đối với vị trí Khả Hãn như hổ rình mồi, lại đối Thiên triều Trung Nguyên mơ ước đã lâu, Bắc Đông quốc sẽ lâm vào nội ưu ngoại vây (thù trong giặc ngoài).
Mà y, y thân là Bắc Đông quốc thế tử, không phải ở bên trong vì đại cuộc bày mưu nghĩ kế, mà lại vì tình cảm ôm ấp đau buồn giống hệt nữ nhân.
Y, y, y làm sao không làm thất vọng phụ hãn vừa mới nhắm mắt của y a.
“Ta…”
Lăng Tử Giai vừa muốn mở miệng, lại nghe cửa bên ngoài tiểu viện bỗng bị người đẩy ra, một người bước chân trầm ổn đi vào. Lăng Tử Giai kinh ra một thân mồ hôi lạnh, kích động nói: “Là vương gia đến đây! Ngươi, ngươi chạy trốn nhanh đi.”
Y nhanh chóng lôi kéo Vương Thiếu Khiêm chạy vào bên trong, trong lúc bối rối, cũng không biết nên đem Vương Thiếu Khiêm giấu ở chỗ nào, nơi nơi loạn chuyển.
Mạnh mẽ, y ngừng lại, chỉ vào giường, nói: “Nơi đó! Mau! Tới đó đi! Ta sẽ nghĩ biện pháp không cho hắn lưu lại qua đêm, ngươi nhanh đi lên đi!”
Vương Thiếu Khiêm nhanh chóng nhảy lên giường, Lăng Tử Giai xả chăn qua che cho hắn hảo, ngẫm lại còn không thỏa, lại đem mạn giường thả xuống, kéo kéo, đảm bảo đã cho thật kín cẩn, mới ôm ngực thở phào một hơi.
Cửa đúng lúc này mở ra.
Lăng Tử Giai giật mình một cái, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, lại đụng vào lồng ngực của một người.
Tiết Đàn mỉm cười ôm lấy y, nói: “Như thế nào, nhìn thấy ta cao hứng thành như vậy, ngay cả đường cũng không muốn đi?”
Lăng Tử Giai không quen trước mặt người khác thân thiết, ngẫm lại trong phòng còn giấu người thứ ba. Nghe hắn nói, mặt liền đỏ, giãy giụa nghĩ muốn đẩy khai hắn. Tiết Đàn lại ôm y chặt hơn nữa, vùi đầu vào tóc Tử Giai, khàn khàn thấp giọng nói: “Hôm nay ta nói sai rồi, ngươi không cần giận ta.”
Lăng Tử Giai thân mình hơi cứng lại, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Tiết Đàn cũng không biết chính mình rốt cuộc sao lại thế này, nghĩ đến phản ứng hôm nay của Tử Giai, nghĩ khi mình rời đi thoáng nhìn thấy bộ dáng Tử Giai cúi đầu, hắn liền nhịn không được khó chịu. Hắn bắt đầu sợ hãi, hắn cảm thấy hắn đang mất đi Tử Giai.
Hắn chậm rãi hôn lên hương cảnh Tử Giai, tiện đà hôn trụ miệng Tử Giai, Tử Giai cả kinh, miệng liền hơi hơi mở ra, Tiết Đàn nhân cơ hội tham nhập trong miệng y, cùng đầu lưỡi y dây dưa một chỗ.
“Ô…”Tử Giai không khỏi phát ra một tiếng thở gấp.
Tránh ở mạn giường người nọ nghe được thanh âm ám muội bên ngoài liền âm thầm nắm tay, như không cam lòng, chau mày áp lại ý nghĩ xúc động muốn xông ra ngoài.
Vì cái gì, vì cái gì? Ngày thường thế tử nhìn như lạnh lùng, chỉ có ở trong lòng nam nhân kia mới có thể lộ ra bộ dáng say mê như thế. Vì cái gì? Ngài thương hắn như vậy sao? Nghĩ đến điều này, trong lòng Vương Thiếu Khiêm không khỏi ghen ghét dữ dội.
Nếu là bình thường, cho dù Tử Giai lúc bắt đầu không tình nguyện, ở dưới thế công mạnh mẽ của Tiết Đàn, cũng sẽ dần dần thỏa hiệp. Nhưng là, khi đó không có người thứ ba ở đây, hơn nữa y không giấu ai trên giường.
Bởi vì sợ Tiết Đàn phát hiện, y tức thời bảo trì thanh tỉnh, lúc này, nhìn Tiết Đàn lại tiếp tục tiến lên, y không khỏi vừa thẹn lại sợ, bối rối đẩy ra Tiết Đàn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bị chiếu rọi dưới ánh đèn trắng bệch.
“Ta… Ta hôm nay có chút… có chút không thoải mái… Đêm nay… Đêm nay sợ là… sợ là không thể thị tẩm…” Tử Giai ở trong lòng Tiết Đàn, cúi đầu không dám nhìn, nắm chặt tay áo Tiết Đàn, khẩn trương mà lại gian nan nói.
“Làm sao không thoải mái, có muốn ta phái người đi tuyên triệu ngự y đến xem ngay cho ngươi hay không?” Tiết Đàn híp mắt cúi đầu nhìn Tử Giai, người trong lòng lạnh cả sống lưng, khẩn trương níu chặt quần áo hắn.
“Không cần!” Lăng Tử Giai cuống quít cự tuyệt, lại nhanh chóng cúi đầu, gấp đến mặt đỏ bừng, thấp giọng nói, “Ta nghỉ ngơi một chút… Nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi… Ân, nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi… Không cần phiền ngự y buổi tối phải đi xem… Thật sự… Nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi…”
Tiết Đàn tiếp tục híp mắt nhìn y, y không phải người giỏi nói dối, nhưng là, rốt cuộc là chuyện gì, làm cho y khẩn trương như vậy? Tiết Đàn theo bản năng nhìn chung quang phòng một lần, ánh mắt dừng lại trên mạn giường đã buông. Dựa vào tính cảnh giác sâu sắc nhiều năm chinh chiến tôi luyện, trong lòng đột nhiên cảm thấy có điểm bất thường.
“Hảo. Vậy ngươi đi ngủ sớm một chút đi, ta ngày mai lại đến xem ngươi.”
Tiết Đàn lại hướng trên giường liếc mắt một cái, xoay người đi nhanh ra cửa.
Hắn vừa đi, Lăng Tử Giai chỉ cảm thấy toàn bộ khí lực đều bị trừu đi, lập tức té ngã trên ghế, thầm kêu thật nguy hiểm.
“Ngươi xuất hiện đi.” Nghe được bên ngoài rốt cuộc không có động tĩnh, y mới đối với người đang ẩn núp bên trong kêu lên.
Đợi sau khi người trong mạn giường bước ra, Lăng Tử Giai mới chậm rãi đúng dậy mở cửa, nhìn bên ngoài tiểu viện không có ai, mới đối với người ở bên trong nói: “Ngươi chạy nhanh đi! Bằng không lại đến một lần nữa, ta thật sự sẽ bị hù chết.”
Vừa rồi hai người đối thoại Vương Thiếu Khiêm nghe được nhất thanh nhị sở, biết rõ Lăng Tử Giai không giỏi nói dối, lần này bị dọa cả kinh phỏng chừng không nhẹ, đành phải rời đi trước, rồi tái kiến. Nhưng là, nhìn đến đôi môi bị nam nhân kia hôn đến hồng nhuận của y cùng quần áo bị xả có chút hỗn độn, trong lòng lại nổi lên từng trận ghen tuông.
“Ta đây đi về trước. Điện hạ hãy hảo hảo ngẫm lại, nghĩ tốt thì tùy thời cứ nói cho ta biết.”
Vương Thiếu Khiêm ra cửa, làm bộ như tuần tra ban đêm, tránh đi một hàng thị vệ, nhanh chóng kiếm đường nhỏ hẻo lánh mà đi.
Bóng hắn bao phủ trong đêm đen, Tiết Đàn liền theo sau giả sơn đi ra, con ngươi thâm thúy tối đen càng phát ra âm trầm, lộ ra hơi thở nguy hiểm.