Thái dương diểm lệ, Yến Kinh ngập trong không khí vui mừng.
Tiết Đàn đứng dưới cây đào, sắc mặt lại không hề vui mừng.
Hôm nay là ngày vui của hắn, cũng là ngày Tử Giai rời kinh.
Ánh mắt dần dần chua xót, Tiết Đàn theo bản năng trừng mắt nhìn, nắm chặt quyền huy mạnh trên cây đào, đóa hoa trên cây chưa kịp tàn liền tuôn rơi.
Gắt gao nhắm chặt mắt, Tiết Đàn cảm thấy ngực có cái gì đó đè nặng, đau đến hắn thở không nổi.
“Nếu ngươi không đuổi theo, thật sự sẽ không còn kịp nữa.”
Một thanh âm từ phía sau truyền đến, Tiết Đàn mở to mắt, nhưng không có hồi đầu.
“Sự tình lần trước ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi tốt nhất ở yên cho ta! Chuyện ngươi không nên quản, ngươi tốt nhất coi như không biết!” Tiết Đàn cắn răng lạnh lùng nói.
Điệp Vũ sửng sốt, cũng không sinh khí (giận), vươn tay tiếp một cánh hoa đang rơi xuống, chầm chậm nói: “Ta biết trong lòng ngươi hiện tại rất nhớ thương Tử Giai, hận không thể lập tức bay ra khỏi thành đuổi theo hắn. Ta thật không biết ngươi còn do dự cái gì.”
Điệp Vũ không chút sợ hãi, ngẩng đầu, cùng hắn đối diện: “Kỳ thật ngươi thương hắn còn nhiều hơn chính ngươi nghĩ.”
Tiết Đàn từng bước tiến đến trước mặt nàng, gắt gao nhìn nàng, nghiến răng nói từng chữ từng chữ: “Hôm nay là ngày đại hôn của ta và ngươi, ngươi muốn hại ta mang tội đào hôn sao? Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn gì, nhưng ngươi tốt nhất thành thật cho ta! Bằng không…” Hắn cười lạnh một tiếng, “Ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem!”
Điệp Vũ thân hình không khỏi chấn động, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, mở to hai mắt nhìn Tiết Đàn trên mặt lộ ra hơi thở nguy hiểm. Hồi lâu, mới cười khanh khách lên: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Ta chính là cảm thấy ngươi sắp “chết” còn ở đó mà mạnh miệng thật sự đáng thương, rõ ràng để ý người ta còn cứng rắn không dám bộc lộ lòng mình, không nên đem chính mình làm cho dường như rất thống khổ. Người Trung Nguyên các ngươi thật đúng là phiền toái! Làm gì cứ mập mờ không chịu nói rõ ràng, thích chính là thích!”
Tiết Đàn bị nàng nói trúng yếu điễm, trên mặt trầm xuống, thấp giọng quát: “Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Điệp Vũ trừng mắt nhìn, không có ý muốn bỏ đi, xé nhỏ cánh hoa, nói: “Ta đi ra ngoài thì không có vấn đề gì, dù sao đi ra ngoài còn có thể đi vào. Nhưng là, Tử Giai đi lần này, sẽ không trở lại nữa!”
Tử Giai đi lần này, liền thật sự sẽ không trở về a, thật sự, thật sự sẽ không trở về nữa!
Người ở viện này, từ đây về sau sẽ thật sự mất đi.
Tiểu viện hắn tự mình thiết kế kiến tạo, tự tay lựa chọn cây cỏ, từ đây về sau không còn ai đến xem.
Dưới tàng cây tắm đầy ánh trăng kia, cũng sẽ không còn người đánh đàn.
Trong cửa sổ dưới trúc hiên kia, cũng sẽ không còn người tin bút vẩy mực.
Trong căn phòng ấm áp kia, cũng sẽ không còn ai, không còn ai cùng hắn triền miên đến nửa đêm sau đó nặng nề ngủ trong lòng ngực hắn…
Không bao giờ nữa…
Rốt cuộc… Rốt cuộc… Không bao giờ nữa…
Trong lòng bỗng nhiên có cái gì đó bừng tỉnh, Tiết Đàn một phen đẩy ra Điệp Vũ, hướng bên ngoài phóng đi.
Điệp Vũ lảo đảo suýt ngã, nàng mắng to: “Tiết Đàn cái đồ vô lương tâm này, cũng không chờ ta!” Sau đó vội vã đuổi theo.
Tiết Đàn kéo ngựa xoay người ngồi lên, vừa muốn súy tiên (quất roi), Tào Cát Tường liền thượng khí không tiếp hạ khí (vội vã) đuổi theo: “Vương gia, Vương gia, giờ lành sắp đến, ngài phải mau thay đổi hỷ phục cùng công chúa vào cung a, trong cung đã cho người tới thúc giục!”
Tiết Đàn làm sao còn quản được nhiều như vậy, giương tay lên, mã tiên nhô lên cao một cái phát ra tiếng kêu, dừng lên người Tào Cát Tường, liền thuận tay đeo Tào Cát Tường bỏ ra, mắng một tiếng “Cút ngay!”, liền nghênh ngang mà đi.
Tào Cát Tường ngã nhào một bên, còn đang thất kinh, đã thấy Điệp Vũ cưỡi ngựa, đuổi sát theo Tiết Đàn.
Tào Cát Tường ngơ ngác không hiểu gì cả, sửng sốt nữa ngày, mới kêu to đuổi theo: “Vương gia! Công chúa! Giờ lành đã tới, Hoàng Thượng cùng văn võ bá quan và đặt phái viên của các quốc gia đều ở trong cung chờ!”
Phía trước một trận gà bay chó sủa, hai người sớm nghênh ngang mà đi, làm sao nghe được tiếng hắn kêu?
Không nói đến lão thái giám được phái đến thúc giục chạy nhanh về cung hồi báo, Tiêt Uyên cùng mọi người nghe xong tin này khiếp sợ ra sao.
Lại nói đến Tiết Đàn cùng Điệp Vũ một trước một sau đuổi ra khỏi thành, rất xa, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về hướng bắc.
Tiết Đàn vừa thấy chiếc xe ngựa kia, nhãn tình liền sáng lên, bỗng nhiên cảm giác có một dòng nhiệt lưu mãnh liệt tràn dâng khó nói nên lời.
Hắn giơ cao mã tiên đánh xuống, con ngựa ăn đau, tát khai bốn vó chạy càng nhanh hơn.
Phía trước tựa hồ nghe thấy có tiếng người truy đến, Vương Thiếu Khiêm hồi đầu nhìn chung quanh một chút, hắn đối với người ngồi bên trong nói vài câu gì đó, người trong xe ngựa kéo kéo màn, nhưng mà xe không ngừng lại, ngược lại càng chạy nhanh hơn.
Tiết Đàn quýnh lên, bỏ lại ngựa, phi thân đuổi theo, dừng ở trên mã xa. Một phen đoạt lấy dây cương trong tay mã phu, dùng sức ghìm ngựa lại.
Mã phu kia đầu tiên là cả kinh, vừa muốn phản kháng, lại bị Tiết Đàn một phen ném xuống xe.
Tiết Đàn đẩy ra màn xe, nhìn thẳng tắp Lăng Tử Giai, mở miệng nói: “Theo ta trở về!”
Lăng Tử Giai thùy hạ mắt, nghe được câu nói bán khẩn cầu bán mệnh lệnh của hắn, lông mi rất nhỏ rung động, nhưng không mở miệng.
Y đạm mạc nhìn người trước mặt suốt rột nhìn mình, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Tiết Đàn tâm tê rần, tiếp tục khẩn cầu: “Tử Giai theo ta trở về, theo ta trở về đi!”
Lăng Tử Giai thùy hạ mắt, đạm mạc nhìn phía trước, hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Dự Vương gia, hôm nay là ngày vui của ngươi, Tử Giai nguyên bản nên lưu lại chúc mừng ngươi. Nhưng là, ta hiện tại thân mang tang phụ, lưu lại không khỏi thêm xui, thỉnh Vương gia thứ lỗi!”
Tiết Đàn một lòng muốn đem y lưu lại, không muốn gây bất hòa vì thái độ lãnh đạm của y, vẫn như cũ là vẻ mặt khẩn cầu: “Ta biết là trước kia ta không tốt, là ta có lỗi với ngươi, nhưng khi đó ta cũng không biết ngươi ở trong lòng ta lại trọng yếu như vậy. Hiện tại, ta đã biết, ta biết ta yêu ngươi bao nhiêu, ta biết ngươi đối với ta mà nói là quan trọng cỡ nào. Cho nên, Tử Giai, cầu ngươi lưu lại, lưu lại được không? Van cầu ngươi!”
Lăng Tử Giai nghe hắn nói xong, lông mi rung động vài cái, chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Lần đầu tiên a, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nghe được hắn nói như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn khẩn cầu mình như vậy, lần đầu tiên biết nguyên lai hắn thật sự để ý đến mình a…
Y bỗng nhiên muốn lưu lại.
Nhưng là…
“Thực xin lỗi.”
Vẫn như cũ đạm mạc, ngữ khí không chút độ ấm.
Lăng Tử Giai cơ hồ có thể cảm giác được không khí xung quanh theo thân mình Tiêt Đàn trở nên đình trệ.
Tiếp theo, lại nghe đến một thanh âm kiên quyết nhẹ nhàng từ trong miệng người nọ thốt ra: “Ta đây cùng đi với ngươi!”
Đôi mắt Lăng Tử Giai hơi lóe lên, sóng mắt hơi nổi lên gợn sóng, nhẹ nhàng kéo kéo khóe miệng, nhưng không triển khai ý cười.
Tiết Đàn thấy y lại trầm mặc, y trầm mặc nghĩa là muốn cự tuyệt mình, vội vàng nói: “Nếu ngươi không theo ta trở về, ta liền đi theo ngươi tới Bắc Đông quốc! Ngươi không cần đuổi ta đi, trừ phi ta chết, bằng không ta sẽ không rời xa ngươi!”
Vẫn là bá đạo như vậy a! Lăng Tử Giai bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi muốn theo ta cũng có thể, bất quá, ngươi không thể là Thiên triều Vương gia, mà là phó nô của ta, phải hầu hạ ta khởi cư ấm thực (ăn ngủ), không thể hưởng thụ đến vinh hoa phú quý chúng tinh ủng nguyệt, chỉ có thể làm việc một phó nô nên làm.”
“Hảo!”
Rõ ràng lưu loát!
Không chút do dự trảm đinh tiệt thiết (dứt khoát).
Vẫn như cũ là Dự Vương gia quyết đoán cùng kiên quyết làm cho người ta nghe thấy táng đảm (sợ hãi) của Thiên triều.
Không có chút thương lượng đổi ý.
Lăng Tử Giai lại sửng sốt, y bất quá là muốn làm khó dễ hắn mà thôi, cũng không thật sự muốn hắn làm phó nô.
Lại thật sự không nghĩ tới, hắn lại đáp ứng rõ ràng lưu loát như vậy, thậm chí lời y vừa ra khỏi miệng, Tiết Đàn liền miệng đáp ứng, thậm chí còn có điểm mừng rỡ như điên.
Lăng Tử Giai hồ nghi nhìn hắn một cái, xác định trả lời mình thật là người trước mắt, rốt cục thở dài.
Tiết Đàn lại sớm đã ngồi thẳng thân mình, giương lên mã tiên, giữa không trung vang lên một tiếng tiên thanh thúy, nghe một thanh âm từ tính hăng hái hô lớn: “Giá!”
Con ngựa cũng giống như bị thanh âm vui tươi kia cuốn hút, tát khai bốn vó hướng về phương bắc chạy như điên.
Vương Thiếu Khiêm nhíu nhíu mày, phân phó mã phu kia chính mình trở về thành. Nhảy lên lưng ngựa, liền đuổi theo.
Lại nghe bên tai tiếng vó ngựa bay nhanh đến, bị bám tiếng gió hiển hách.
Vương Thiếu Khiêm vừa quay đầu lại, thấy ở trạm Lam Thương một tuấn mã màu trắng chạy như điên về phía hắn, lập tức một người một thân hồng y, mặc phát bay lên, hỉ phục màu đỏ bị gió thổi khởi, cùng với bầu trời xanh, mây trắng, màu xanh của Thương Sơn hình thành một bức tranh cực mỹ.
Bao la, hùng vĩ, mênh mông mĩ lệ đến kinh tâm động phách!
Trong lúc Vương Thiếu Khiêm kinh ngạc, người nọ lại tiến lại gần, chỉ nghe người đó lập tức kêu lớn: “Uy! Vương Thiếu Khiêm, chờ chờ ta!”
“Công chúa?”
“Ta cũng phải đi!”
Vương Thiếu Khiêm nhìn xe ngựa đã muốn đi xa, không khỏi có chút cười khổ, công tử Đàn làm thế nào đây? Nhân tiện nói: “Tái bắc là nơi lạnh khủng khiếp, công chúa từ nhỏ lớn lên ở phía nam, sợ là sẽ chịu không nổi. Tại hạ sẽ nói với Vương gia, để cho Vương gia cấp công chúa và Nam Hạ một cái công đạo!”
Điệp Vũ lại hừ một tiếng, không chịu thua nói: “Các ngươi đều có thể chịu được, dựa vào cái gì nói ta chịu không nổi? Ngươi là người, chẳng lẽ ta không là người sao?”
Vương Thiếu Khiêm thấy nàng càn quấy, cũng không để ý, thúc ngựa liền đi.
Chỉ nghe phía sau có một cơn gió nổi lên, hắn không kip phản ứng, phía sau lưng ngựa trầm xuống, một người ôm chặt lấy hắn.
Hắn sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn màu ngà nổi bật dưới bào phục màu đỏ, cười khổ một tiếng, nói: “Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Điệp Vũ không để ý tới lới hắn nói, giương lên mã tiên, đuổi sát theo xe ngựa phía trước…