Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 19: Địa ngục cuông lang (2)



Huyền lực màu đỏ cùng màu cam từ thân thể Địa Ngục Cuông Lang kích phát ra, sau đó vận hành một vòng quanh thân chúng, màu sắc của huyền lực dần dần biến thành màu đen. Màu sắc kia thâm trầm khủng bố, xem trong mắt Khống Thiên mấy người đều là một mảnh ngưng trọng.

Đó chính là kỹ năng mạnh nhất của bầy cuồng lang – Hắc Ám Cắn Nuốt!

Chỉ một chích lang vận hành thì không tính là cái gì, uy lực rất hữu hạn. Nhưng là một đám lang thực hiện Hắc Ám Cắn Nuốt lại là một vấn đề!

Tuy rằng biết công kích như vậy thật sự rất đáng sợ, nhưng là đoàn người cũng biết nếu không hợp lực lại thì coi như xong chuyện! Vì thế không chút u buồn, mỗi người đều xuất ra huyền lực lớn nhất mình có thể lợi dụng.

Hắc Ám Cắn Nuốt giống như một cái đại cầu màu đen to lớn được tự động điều khiển sinh ra trên bầu trời, sau đó rất nhanh đem mọi người toàn bộ bao phủ.

Phía dưới, hai mươi người cũng tụ hợp một quả cầu năng lượng thật lớn trên đỉnh đầu, sau đó cùng va chạm với đại cầu năng lượng màu đen đang hạ xuống…

Một trận nổ mạnh xảy ra, hai phương đều bị ảnh hưởng bởi năng lượng va chạm. Bên Địa Ngục Cuồng Lang, con nào gần năng lượng toàn bộ đều chết rớt!

Còn hai mươi người Khống Thiên, không hề ngoại lệ, toàn bộ đều bị thương, miệng vết thương cơ hồ trải rộng toàn thân. Có người là bị lang cắn, có người lại bị móng vuốt sói hoa, còn có chính là bị huyền kĩ Hắc Ám Cắn Nuốt của Địa Ngục Cuồng Lang gây nên thương tích.

Thủy chung, số lượng lang vẫn là chiếm ưu thế. Bởi vậy, hai mươi người bị đánh tan vây trong vòng luẩn quẩn dưới thế hạ công của bầy lang!

Bởi vậy nhớ lại cảnh tượng lúc trước mấy chích lang vây công vài người. Bất quá hiện tại số lang vây công mọi người tựu ít đi!

Hiện tại chiến đấu, trên cơ bản không thể dùng cảnh kịch liệt để hình dung. Ở một bên Nguyệt Vũ bình tĩnh theo dõi cuộc chiến, xem ra phải dùng từ thảm thiết mới thích hợp nhất!

Không có huyền kĩ gì, cũng không có huyền lực gì, mấy thứ như vậy dùng hết từ lúc nãy! Lúc này nhân lang đại chiến trở về nguyên trạng, trở về trạng thái nguyên thủy nhất.

Tuy rằng lúc trước đã chết mấy chục chích lang, nhưng là đại bộ phận vẫn còn sống, bởi vậy chia đều phân phối một chút, mỗi người còn có ba con cần đối phó! Cho dù có con đã bị thương thực nghiêm trọng, nhưng là ai có thể cam đoan cái con súc sinh đang hấp hối kia, trong lúc lơ đãng hồi quang phản chiếu cho ngươi một ngụm đây?

Hai mươi người lúc này cơ hồ toàn bộ chiến đấu trên mặt đất, bởi vì đứng ở nơi cao đối với bọn hắn hiện tại mà nói đều là một loại chuyện lãng phí thể lực.

Ba chích lang cùng chiến với một người, khẳng định là rất gian khổ. Mỗi khi đến thời điểm các chiến sĩ hết sức đối phó với nhất chích lang, thì mặt khác hai con còn lại gặp được cơ hội liền đi lên cấp cho một ngụm hoặc là dùng móng vuốt sắc bén thỏa sức khai hoa lên da thịt bọn họ……

“Súc sinh, súc sinh, lão tử hôm nay liều mạng cùng các ngươi!” Trịnh Vũ bị súc sinh này bức nóng nảy, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mãnh liệt công kích Địa Ngục Cuồng Lang. Thẳng đến khi đem đầu chích lang kia đánh thành thịt vụn mới dừng tay, có thể tưởng tượng xuống tay là cỡ nào ngoan độc!

Những người khác thấy Trịnh Vũ như vậy, một đám cũng cắn chặt răng, nhịn xuống không thèm quan tâm miệng vết thương đang phun huyết nữa, đem cánh tay thoát lực gần như phát run ngạnh sinh sinh (cứ như vậy) nâng lên, xuất ra nghị lực lớn nhất từ bản thân, một quyền lại một quyền đánh vào trên người Địa Ngục Cuồng Lang.

“Chủ nhân, bọn họ rất nhanh sẽ kiệt sức, thật sự là một đám vô dụng, mấy thứ này đều đánh không chết! Ta lập tức đi là có thể đem bọn chúng đánh thành thịt vụn!” Mỗ chích lão hổ đứng nói chuyện đầy vẻ khing thường.

Nghe xong lời này, Nguyệt Vũ khóe miệng vừa kéo, trong lòng khinh bỉ: Nha, ngươi lấy thực lực của mình so với bọn họ? Người ta là cái cấp bậc gì, còn ngươi lại là cái cấp bậc gì? Ngươi chỉ một cước nữa là bước nhanh vào thiên giai, cư nhiên còn cùng đại huyền sư bọn họ so sánh, ngươi không dọa chết người, ta còn không ngại đâu!

“Đừng nóng vội, có nhiệm vụ giao cho ngươi. Ngươi đi giết chết chích Lang Vương kia cho ta, bất quá thời gian có hạn nha, nếu không thể giết nó trong một giây, ngươi cũng không nhất thiết phải trở về nữa!” Ghét bỏ Kim Văn Điện Hổ, Nguyệt Vũ đối nó ý kiến rất lớn!

Lời này vừa ra, Kim Văn Điện Hổ lập tức vô ảnh.

Hay nói giỡn, không trở lại ? Không trở lại nó còn không bằng đi sứ đâu!

Một chủ nhân cường đại như vậy đi đâu mà tìm ? Ngươi nói a, thế nào đi tìm?

Bên này Kim Văn Điện Hổ vừa tiêu thất , bên kia tiếng Địa Ngục Lang Vương thống khổ kêu rên liền vang lên!

Nhất chiêu tất sát có phải hay không?

Đây là sự chênh lệch, thánh thú cùng siêu thần thú thật sự chênh lệch quá lớn!

Lang Vương kêu rên làm cho đàn lang vô cùng phẫn nộ, kết quả là tiến công cũng liền biến càng thêm điên cuồng.

Nhưng mà, Lang Vương này chết cũng làm cho đoàn người Khống Thiên sĩ khí đại thắng, những cánh tay run run thoát lực kia đột nhiên chứa đầy lực lượng , đánh vào người lũ lang điên cuồng phát ra từng âm thanh “thùng thùng đông” trầm đục .

Rốt cục dưới một cuộc chiến liều chết, toàn viên Khống Thiên cuối cùng cũng đánh bại tất cả bầy lang trong toàn sơn cốc!

Nếu nói ra kết quả như vậy, chỉ sợ không có người tin tưởng. Một đám đại huyền sư thế nhưng xử lý một đám Địa Ngục Cuồng Lang?!

Đánh cẩu huyết cũng không phô trương như vậy đi!

Một trận gió thổi qua , bóng dáng Nguyệt Vũ cũng xuất hiện trước mặt mọi người, bất quá những người này đương nhiên nhìn không thấy. Bởi vì giờ này ý thức bọn họ đã muốn trở nên mơ hồ chìm trong hư vô.

Đem lực lượng thần bí tại đan điền của mình triệu hồi ra một chút, sau đó theo thứ tự độ nhập vào trong cơ thể mỗi thành viên Khống Thiên.

Chỉ thấy lực lượng thần bí màu trắng chảy qua, những miệng vết thương máu chảy không ngừng thế nhưng lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại!

Thấy hiện tượng này, Nguyệt Vũ cũng bị dọa!

Nàng chẳng qua là muốn thử xem xem lực lượng màu trắng ngà này có công năng chữa thương cho người khác hay không mà thôi! Nhưng thật không nghĩ tới, thử một lần lại có hiệu quả. Không chỉ có như thế, tốc độ phục hồi này, có cưỡi hỏa tiễn cũng theo không nổi!

Rất nhanh ,một đám hai mươi người vì huyền lực hao hết , mất máu quá nhiều, bị sốc hoặc hôn mê đều lục tục tỉnh lại . Bất quá bởi vì cực độ khô kiệt mà sắc mặt mỗi người đều rất tái nhợt, có người thậm chí đứng còn không nổi!

“Đội trưởng, ngươi rốt cục xuất hiện, chúng ta không có cho ngươi thất vọng đi?”

Vân Tiêu vừa mở mắt ra liền thấy bóng dáng Nguyệt Vũ đứng ở trước mặt, vì thế cố gắng đứng dậy nói.

“Các ngươi vừa rồi biểu hiện tốt lắm, ta thực vừa lòng. Bất quá các ngươi vừa rồi hao tổn rất lớn, không cần đứng lên, tại đây hảo hảo ngủ một giấc sau đó sẽ khởi hành đi.”

Nhìn đến mọi người tỉnh, Nguyệt Vũ thản nhiên nói. Tuy giọng điệu bình thản, nhưng mà sự vừa lòng trong đôi mắt kia vẫn không thể bỏ qua ….

Đám người này , chẳng qua bị nàng hung hăng huấn luyện có một tháng thời gian, không nghĩ tới đã có thành tựu đến như thế , thật sự là tiền đồ vô lượng a!

Khóe miệng vi câu, một chút phương hoa trong lúc lơ đãng dàn dần nở rộ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.