Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 35: Huyết chiến!



Chỉ thấy cách đó không xa, đám huyền thú đã tới gần cửa thành trong khi Nguyệt Vũ bọn họ đang nói chuyện.

Lúc nãy vốn là hắc thủy triều, mà lúc này đã có thể thấy rõ bộ dáng. Vốn là một mảnh thiên không quang minh (bầu trời sáng) lúc này cũng bị các loại huyền thú phi hành chiếm gần hết, chỉ lưu có chút khe hở.

Đầy trời thú bay, ngập đất thú chạy, đầy đủ các loại hình huyền thú, tới độ kích thích từng cảm quan của mỗi người ở đây, làm cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Huyền thú triều dâng lần này so với lúc trước khí phái hơn nhiều……

Nếu không phải hiện tại thời cơ chưa tới, Nguyệt Vũ thật sự nhịn không được muốn lớn tiếng vỗ tay cộng thêm hô to hai tiếng: “Phấn khích, thật sự là phấn khích!”

Bởi vì cảnh tượng như vậy, Nguyệt Vũ sống đã nhiều năm nhưng thật sự chưa từng thấy qua, quả nhiên thế giới huyền huyễn mọi chuyện đều thực huyền huyễn!

Thấy Nguyệt Vũ vẻ mặt kích động, Lưu Vân Hàm Phong còn tưởng nàng có chút sợ hãi. Vì thế đối với Nguyệt Vũ ôn nhu an ủi nói:“Phù Phong, kỳ thật ngươi không cần để ý. Cho dù lần này huyền thú đột nhiên xông tới, chúng ta chuẩn bị cũng không phải thực đầy đủ. Nhưng đàn huyền thú nhưu vậy, vẫn có thể đối phó!” Ngữ khí mềm nhẹ, không có xa cách như bình thường, vì thế nghe càng thêm động lòng người.

Đột nhiên nghe được Lưu Vân Hàm Phong nói như vậy, Nguyệt Vũ hơi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng liền xem thường một cái: Ai nói cho ngươi là ta khẩn trương? Ta đây không phải chỉ kích động thôi sao? Bất quá, người ta đã nói như vậy, nàng cũng không thể nói: Cái gì, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có kích động. Người ôn nhuận như vậy, Nguyệt Vũ cảm thấy không đành lòng thương tổn a. Vì thế xấu hổ nở nụ cười, nói:“Như vậy a, ta đã biết. Cám ơn a.”

……

“Trên tường thành pháo thủ chuẩn bị, phóng ra…” Lưu Vân Dung đứng ở nơi cao nhất trên tường thành, một tay giơ lên lớn tiếng hạ lệnh nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy trên tường thành kia, mấy chục cái oanh kích pháo liền cùng một lúc phóng ra một viên khỏa đạn pháo, tràn ngập sát thương, chỉ một thoáng giống như lưu tinh tiêu bắn ra đi……

Đạn pháo bay trong nháy mắt, một tiếng kêu rên thê lương từ trong đàn huyền thú liền vang lên, ngay sau đó, một con huyền thú phi hành ở gần tường nhất liền từ trên cao rớt xuống, thi cốt vô tồn, điển hình thành vật hi sinh.

Ngay cả như vậy, chúng huyền thú vẫn không ngừng tiếp tế tiếp viện, oanh kích pháo căn bản là không thể thỏa mãn. Đã như thế, nên đến phiên kiếm sĩ cùng huyền giả xuất trướng, oanh kích pháo chỉ có tác dụng phụ trợ.

Trên tường thành mọi người tiếp tục chuẩn bị đối ma thú phi hành, còn đại bộ phận người ở dưới đã bày trận hình khá tốt.

Cái gọi là trận hình này, kỳ thật chính là nhân số ở giữa chia đến hai bên dần dần giảm bớt. Người ở giữa nhiều chủ yếu là vì thủ hộ cửa thành, mà hai bên huyền thú tương đối ít, bởi vậy phân phối người cũng ít.

Bởi vì Khống Thiên chiến đội cùng với mấy chi chiến đội khác bị Lưu Vân Dung phân phối đi ra sau phụ trợ, tuy rằng không biết có phải hay không nhị phê thú triều (có lẽ là công kích bằng cách bắn tên), nhưng là vẫn có thể lưu chút đường sống.

Làm thế lực chủ yếu công kích huyền thú trong vòng, bởi vậy lúc này chiến đội còn không có lên sân khấu, bất quá hai mươi nhân luôn luôn đứng trên tường thành chú ý nhất cử nhất động của đội trưởng mình……

Cẩu Hùng Sâm Lâm (nguyên lai là gấu cho rừng rậm =..=), Xích Diễm Hổ, Hỏa Thằn Lằn, Lục Quang Linh Xà, đủ loại huyền thú nhiều không đếm xuể. Màu sắc không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau, thoạt nhìn, Nguyệt Vũ lại ở trong lòng hung hăng kinh diễm một phen.

Vạn thú đồ sộ như vậy, so với cái gọi là hai quân giao chiến, tựa hồ càng thêm có hương vị!

Bất quá tuy nói huyền thú thoạt nhìn hùng hổ như vậy, nhưng là mọi người đều biết, bọn chúng cấp bậc cũng không cao, cơ hồ đại bộ phận đều ở phàm thú cùng linh thú……

Nhìn huyền thú trước mặt, Nguyệt Vũ trong mắt xuất hiện thị huyết quang mang. Đã lâu không có thống thống khoái khoái trải qua một trận, hôm nay có vẻ là một cơ hội luyện tập rất tốt a, rốt cục cũng có thể hoạt động gân cốt rồi!

Không nói hai lời, niệm vừa động, Trảm Thiên đã lâu không dùng rõ ràng xuất hiện trên tay Nguyệt Vũ. Nhìn Trảm Thiên vẫn nội liễm khi thế như trước, Nguyệt Vũ vô cùng vừa lòng gật gật đầu.

Đối với đám huyền thú này, Nguyệt Vũ đơn thuần chính là muốn luyện tập, về phần Nguyệt Sát Tiên thì cấp bậc có lẽ là thần bí vũ khí, dùng ở đây quả thực chính là sát gà dùng ngưu đao (giết gà dùng dao mổ trâu)!

“Sát a, đem đám súc sinh này đuổi ra Lưu Vân thành chúng ta!” Lưu Vân Dung hô to một tiếng, liền là người đầu tiên lắc mình tiến nhập trong huyền thú triều dâng.

Cái này gọi là làm gương cho binh sĩ!

Bị kêu gọi như vậy, khát vọng hòa bình cùng đối kháng kẻ thù bên ngoài trỗi dậy trong mỗi người, làm tăng thêm sĩ khí chiến đấu, một đám lao ra như giết gà, đối với đám huyền thú mãnh liệt công kích……

Từ trên tường thành cao ngất nhảy xuống, gọi ra Tiểu Hắc, bản thể Tiểu Hắc thật lớn liền xuất hiện trên không trung. Trong lúc nhất thời, trong mắt mọi người đều một trận sợ hãi than.

Siêu thần thú a, đây chính là siêu thần thú a!

Cấp bậc Tiểu Hắc bọn họ đều rất rõ ràng, vì thế một đám vẻ mặt hâm mộ nhìn hắn, nhưng lại không dám đi mơ ước, siêu thần thú, bọn họ ngước nhìn một chút cũng là tốt rồi……

Siêu thần thú uy áp cường đại phóng thích, lập tức áp chúng thú đẳng cấp thấp một trận run run. Những huyền thú cách Tiểu Hắc rất gần liền quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động, tùy ý để mọi người giết. Mà những con cách khá xa thì hành động trở nên trì hoãn.

“Tiểu Hắc, ngươi liền một mình mà chơi đùa đi, mấy con đó ta tự mình ứng phó.” Nói xong, Nguyệt Vũ một tay nắm Trảm Thiên, lắc mình tiến nhập vào huyền thú triều……

Tiểu Hắc nhìn bóng dáng Nguyệt Vũ đã khuất, cũng không có nói cái gì, bởi vì hắn tin tưởng này trường hợp nho nhỏ này chủ nhân mình căn bản không nói chơi!

Cùng Nguyệt Vũ đi vào bên trong đám huyền thú là thiếu thành chủ Lưu Vân Hàm Phong.

Lưu Vân Hàm Phong một thân màu bạc áo giáp, chiến giáp bao lấy thân hình thon dài mạnh mẽ của hắn trông càng thêm hoàn mỹ. Vốn dung nhan ôn nhuận như ngọc, lúc này đã không còn tồn tại, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, đạm mạc.

Cả người một thân ngân quang lóe ra, mĩ tựa trích tiên, phiêu dật xuất trần……

Nhìn thấy Lưu Vân Hàm Phong như vậy, Nguyệt Vũ cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a! Ai có thể tin thiếu chủ Lưu Vân tao nhã lúc trước, cũng có một mặt đạm mạc, lãnh khốc như vậy?

Hai người nhìn nhau cười, sau đó rất là ăn ý tiến nhập chiến đấu……

Trong huyền thú triều, Nguyệt Vũ một tay nắm Trảm Thiên, thân thể lắc lư các loại tư thế. Đối mặt với nhóm linh thú này, Nguyệt Vũ cấp bậc huyền hoàng cảm thấy không hề áp lực, thậm chí còn không có sử dụng huyền lực, mà là thuần túy sử dụng các loại kĩ năng của thể lực kiếp trước mình học được.

Mọi người ở đây trong lúc chiến đấu hăng hái, lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn đến chính là một hình ảnh: Dưới ánh chiều tà chiếu rọi, thiếu niên một thân hắc y, dáng người tinh tế thon dài, thoạt nhìn tựa hồ có chút gầy yếu. Thiếu niên không có chiến khải hoa lệ, cũng không có thần binh lợi khí, chỉ có một đoản kiếm tựa hồ không chút lực công kích trong tay, thấy thế nào cũng cảm thấy nhỏ yếu.

Nhưng chỉ như vậy, thiếu niên lúc này lại cho người ta thấy một hồi oanh oanh liệt liệt huyết tinh đại chiến.

Đối diện thiếu niên đứng, hào quang chiếu xạ dáng người, tại nơi đây sát phạt, lại có một loại thanh hoa liễm diễm không nói nên lời.

Thân ảnh phiêu miểu như mị, lấy tốc độ vô cùng quỷ dị không ngừng xuyên qua đàn thú, mỗi nơi đi qua đều nhất định sẽ lưu lại các loại tiếng kêu thê lương. Bên người nàng là vô số thi thể huyền thú, mà hắc y phục kia lại như trước xoay tròn một độ cong hoàn mỹ. Hắc lãnh khốc, hồng tinh yêu diễm, khiến cho thiếu niên thoạt nhìn giống như tử thần lãnh khốc lạnh lùng lại tựa như Tu La thị huyết tàn nhẫn!

Nhìn một bộ cảnh tượng như vậy, mọi người không khỏi âm thầm kinh hãi. Thiếu niên này thật sự là quá mức đáng sợ, quá mức nguy hiểm. Kia một thân khí thế sát phạt, rốt cuộc là phải trải qua hoàn cảnh tu luyện như thế nào mới như vậy đây? Bất quá cho dù kinh hãi khí thế thiếu niên, nhưng thấy chiến đấu đơn độc thống khoái như vậy, mọi người trận khích lệ, công kích liền lập tức trở nên sắc bén, cường thế.

Một hồi huyết chiến khí thế hừng hực đang tiếp diễn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.