“Ai, không biết khi nào mới lại được gặp Hạo Vũ đây? Có chút chút nhớ hắn rồi.”Hãn Lôi Lôi hơi có vẻ thương cảm thở dài nói.
“Ai, tại sao ngươi không suy nghĩ đến ta một chút đây?” Viêm Bân học giọng điệu của nàng cảm thán.
“Thôi đi. Nghe phát lạnh. Ngươi lại không đi xa, nhớ ngươi làm cái gì?”
“Vậy ta đi xa ngươi sẽ nghĩ tới ta phải không?”
“Ừ...... Nói không chừng. Cũng phải xem ta có thời gian không nữa.”
“Ngươi......”
“Hắc hắc, đùa giỡn á…, sẽ nhớ ngươi.” Hãn Lôi Lôi mỉm cười nhìn chân trời phía xa. Nơi đó là Nam Dương Diệp Hạo Vũ sẽ phải công chiếm. Không biết hắn có thể thành công trở về hay không? Hi vọng hắn không bị thương.
Viêm Bân như có điều suy nghĩ nhìn Hãn Lôi Lôi, cười yếu ớt nói:
“Hắn không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”
“Thật?” Hãn Lôi Lôi làm như yên tâm nhìn về phía Viêm Bân.
Trong mắt Viêm Bân lóe lên một tia ưu thương, nhưng vẫn mỉm cười nói:
“Ừ, Lôi Lôi, hỏi ngươi một vấn đề được không?”
“Được! ~”
“Nếu như mà ta cùng Diệp Hạo Vũ đồng thời sắp chết trận ở sa trường, vậy nàng sẽ.....trước tiên sẽ cứu ai?”
“Đương nhiên là cứu Hạo Vũ trước á.” Hãn Lôi Lôi không chút nghĩ ngợi liền trả lời Viêm Bân.
“Tại...... Tại sao?” Khó khăn phun ra những lời này, Viêm Bân lại chỉ cảm thấy dư thừa. Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Hãn Lôi Lôi, cũng không quay đầu lại bay vọt đi.
“Cái đó...... Viêm Bân, sao ngươi đã đi mất rồi?” Hãn Lôi Lôi không nghĩ tới Viêm Bân sẽ rời đi, có chút cuống quít muốn kéo hắn lại. Nàng cũng không biết tại sao mình phải khẩn trương như vậy. Chỉ là trong lòng có trực giác không rõ nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể để cho lấy hắn rời đi, ít nhất... Trước khi Hạo Vũ trở lại, không thể.
“Không có gì. Lôi Lôi phải ngoan ngoãn hảo hảo mà cùng Diệp Hạo Vũ sống cho thật tốt. Như vậy ta mới có thể nhắm mắt a.” Vô lực cười, lại chỉ tăng thêm một phần bi thương.
“Nhắm mắt? Tại sao lại nói nhắm mắt a? Viêm Bân, ngươi đừng làm ta sợ có được không? Ngươi đáp ứng sẽ luôn ở cùng ta, được không?”
“Ha ha, Lôi Lôi không thể có lòng tham như vậy được. Nhớ, hảo hảo sống tốt. Muốn khóc, thì cứ khóc cho thống khoái. Đừng nén lại, sẽ bị nội thương đó! ~”Khẽ mỉm cười, Viêm Bân thi triển khinh công nhanh chóng rời đi,không để ý đến một tờ giấy màu vàng từ trong ống tay áo rơi ra.
Hãn Lôi Lôi đưa mắt nhìn hắn rời đi, lúc cúi đầu chỉ thấy một trang giấy này. Muốn gọi Viêm Bân lại phát hiện hắn đã không còn ở đây. Nàng cúi người nhặt tờ giấy màu vàng lên, sửng sốt cực độ, vội vàng đuổi theo.
Nam Dương
Gió tanh mưa máu, bốn phương là một mảnh máu đỏ. Tiếng kêu thảm thiết liên tục. Chỉ có thể là loại gào thét của các chiến sĩ liều mạng.
“Vương gia, Vương gia, ngài sao rồi?” Nguyệt Kỵ nhìn một nam tử anh tuấn đang che tay chiến đấu. Dù hắn gấp như thế nào đi nữa cũng không cách nào thoát khỏi những người này để xông tới.
“Không có gì.” Diệp Hạo Vũ giản tiện đáp, tiếp tục chiến đấu.
Chợt đại đao chém thẳng xuống dưới, Diệp Hạo Vũ lại không phát hiện ra sức gió cường đại sau lưng. Cánh tay bị khiến giác quan của hắn có chút giảm xuống.
“Hô! ~”
“Bùm! ~” Đại đao đột nhiên bị một viên đá đánh văng ra. Diệp Hạo Vũ nghe được thanh âm phía sau vội nhìn lại. Lúc này mới kinh hãi, thật may là mình không bị chém trúng. Người xung quanh đột nhiên ngã xuống, Diệp Hạo Vũ ngạc nhiên, lại không biết là vị anh hùng nào tương trợ.
“Vương gia, trở về đi thôi. Nơi này có ta là đủ.” Viêm Bân lạnh nhạt nhìn Diệp Hạo Vũ.
Diệp Hạo Vũ khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới người cứu mình sẽ là nội tuyến của mình: Viêm Bân. Nhưng hắn cũng biết giờ phút này không được phép suy tư do dự, đành phải gật đầu một cái phất tay ra hiệu Nguyệt Kỵ bảo toàn quân lui về.