Đã Từng, Không Cách Nào Biến Mất

Chương 16: Viêm Bân chết rồi



“Đợi chút.” Viêm Bân kéo Diệp Hạo Vũ sắp rời đi lại, lạnh nhạt nhìn thiên quân bách tướng đang xông lên.

“Chuyện gì?” Diệp Hạo Vũ cau mày, không phải hắn muốn đổi ý chứ?

“Chăm sóc Lôi Lôi... thật tốt”

“Cái gì?...... Ừ.”

Nhìn Diệp Hạo Vũ một chút, Viêm Bân đành khẽ thở dài một cái, buông hắn ra, một thân một mình tiến sát  đội quân mịt mờ trong nước......

Ba ngày ba đêm  không ngừng nghỉ, Hãn Lôi Lôi mới chỉ đi được một phần ba lộ trình. Dừng lại nghỉ ngơi nửa khắc, nước mắt không nhịn được lại tràn mi. Không cần, Viêm Bân, ngươi không được đi. Sờ sờ tờ giấy màu vàng trong ngực  , nước mắt tràn lan dữ tợn hơn.

Ngày đó nàng nhặt lên tờ giấy màu vàng, vừa mở ra nhìn bên trong đột nhiên thấy hai chữ: thánh chỉ. Lòng hiếu kỳ giục nàng mau đọc cho xong.Những nét chữ rồng bay phượng múa trên giấy miêu tả thống khổ làm nàng khó thừa nhận nổi  —

Thánh chỉ

Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay Vũ vương gia thân vùi khốn cảnh, mệnh Viêm Bân nhanh đi cứu giúp. Nếu thật gặp nạn, nhất định phải xả thân vì nghĩa, cho dù vạn kiếp bất phục nhất định cũng không chối từ.

Khâm thử.

Viêm Bân: Hoàng thượng, cho thần thêm một chút thời gian. Thần chỉ muốn xác nhận một chuyện. Sau khi xác nhận rõ nhất định đi ngay lập tức.

Hoàng thượng: Mau nhanh đi.

Hãn Lôi Lôi khổ sở  khóc ồ lên, cho dù nàng biết giờ phút này mình không nên vì thế mà lãng phí thời gian, nhưng khổ sở trong lòng lại làm cho nàng thống khổ vạn phần. Chợt nhớ lại lúc Viêm Bân rời đi, bóng dáng đó kiên định cùng khinh công siêu quần  ...... Đợi chút, Hãn Lôi Lôi đột nhiên ngừng rơi nước mắt, khinh công, tại sao mình cũng không nghĩ tới đây?

Không để ý dân chúng bốn phía quăng tới tầm mắt kỳ quái, Hãn Lôi Lôi nhàn nhạt nhắm hai mắt lại. Cách đó không xa, một con sông chậm rãi chảy, trực tiếp phiêu dưới lòng bàn chân của Hãn Lôi Lôi, nâng nàng lên, thích thú xông thẳng lên trời.

Nam Dương

“Giết a! ~ Giết a! ~... Giết...” Tướng quân dẫn đầu cũng khiếp đảm, chỉ đành khí thế  kêu gào. Hắn không thể tưởng tượng được một mình nam tử này lại có thể đánh giết cùng 50 vạn tinh binh của mình. Hôm nay chỉ còn lại tới gần mười vạn tinh binh, hắn nên làm cái gì bây giờ?

“A! ~” Một tiếng kêu đau. Viêm Bân chán nản nửa quỳ trên mặt đất,khi trước  mạnh mẽ bởi vì Lôi Lôi  cự tuyệt cùng mình  khổ sở, mặc dù cái này cũng không có thể không bao gồm võ công mình cao cường. Nhưng mà bây giờ lại dần dần có chút lực bất tòng tâm.

Tướng quân dẫn đầu thấy vậy thất kinh, không nghĩ tới hắn lại ở thời khắc then chốt này mà bị thương, hơn nữa thể lực giảm không ngừng. Xem ra muốn giết hắn, tuyệt không thể bỏ qua cơ hội này, tà tà cười một tiếng, tướng quân kia hét lớn:

“Cầm đao hung hăng đâm hắn, vì các tướng sĩ chết đi mà báo thù a!!!”

“Phốc... Phù phù...” Từng tiếng xuyên thấu một, thanh âm phún huyết truyền đến. Viêm Bân hoàn toàn ngã trên mặt đất. Trên người đã có trăm ngàn vết thương rồi, chỉ độc giữ lại một hơi. Nhìn phương xa càng ngày càng mơ hồ, trong đầu nổi lên hình ảnh Hãn Lôi Lôi tinh nghịch. Hắn ngây ngốc mỉm cười,

“Lôi Lôi... Ta thật sự... Hảo... Thật sự yêu nàng...”

“Phốc! ~” Một đao cuối cùng, đâm xuyên qua trái tim của hắn, binh lính hung hăng nói:

“Tướng quân, hắn đã chết.”

“A? Vậy đem thi thể của hắn vứt xuống hoang sơn dã lĩnh, để sói hoang ăn hắn.”

“Vâng” Binh lính tiến lên muốn nâng thi thể Viêm Bân, lại chợt nghe một hồi khẽ kêu đến từ nơi xa:

“Buông ra, các ngươi muốn làm gì?”

Hãn Lôi Lôi chạy đến rồi. Nước đưa nàng đến biến mất trong nháy mắt lúc rơi xuống đất, ánh mắt của nàng yên lặng nhìn thân thể Viêm Bân đã mơ hồ huyết nhục. Thống khổ đi lên trước, từ từ ôm thi thể lạnh lẽo, run rẩy hỏi:

“Là ai...... Là ai đem hắn bị thương thành  như vậy?”

Binh lính lại vẫn không sợ chết  đắc ý nói:

“A, tiểu cô nương, là ta cho hắn một kích cuối cùng, sao nào?”

“Vậy...... Ngươi đáng chết rồi.” Vung  tay lên, tên lính kia liền hư không tiêu thất, chỉ chừa một sợi khói trắng nhàn nhạt bị gió thổi qua.

“嗬......” Mọi người hít vào thở ra một hơi.

Phẫn hận nhìn những người trước mặt, hãn Lôi Lôi nhìn quanh một vòng, đảo mắt nhìn Viêm Bân ánh mắt lại có vẻ dịu dàng. Khi những người kia dần dần biến mất nàng mỉm cười vuốt mặt của hắn, hưởng thụ mùi vị đặc biệt thuộc về hắn. Cuối cùng dừng cách môi mỏng tái nhợt của hắn một chút, khẽ vuốt ve, cúi người ép xuống. Người cuối cùng biến mất thì hai người cơ hồ dính vào nhau. Thật lâu thật lâu, mới vừa đứng dậy, rơi lệ nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.