“Tại sao nhịn đến bây giờ?” Móc một chai Kim Sang Dược từ trong tay áo ra, Diệp Hạo Vũ cẩn thận lau chùi tay nhỏ bé cho nàng, mới biết thân thể của nàng nhỏ nhắn như thế, ôm ở trên người hoàn toàn không có sức nặng. Không biết là bởi vì võ công của mình quá tốt hay vì nàng thật nhẹ nhàng linh hoạt, mà hắn cũng mới biết, căn bản mình không có coi trọng nàng, trừ lần đầu tiên gặp nhau ra, nếu không cũng sẽ không vào nhà lâu như vậy rồi mới phát hiện trên mặt cùng tay của nàng có vết thương.
“Ta cho là nếu như mà ta quá phiền...... Ngươi sẽ không giúp ta tìm Xảo Nhi nữa.” Hãn Lôi Lôi cúi cái đầu nhỏ ngơ ngác nhìn tay của mình.
“Ngươi thật sự rất phiền.” Diệp Hạo Vũ lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng có loại tâm tình phức tạp tán loạn. Nữ tử này, có một loại đẹp mà những cô gái khác không cách nào vượt qua được. Không riêng gì bề ngoài thuần khiết của nàng mà còn có tâm linh hết sức ngây thơ kia.
“Ngươi không phải sẽ thật không giúp ta đi? Xảo Nhi đối với ta rất quan trọng......” Hãn Lôi Lôi kích động nắm chặt trường bào của Diệp Hạo Vũ .
“Lời ta đã nói ra, tuyệt không nuốt lại.” Kéo cái tay bên hông xuống, Diệp Hạo Vũ tỉ mỉ băng bó kỹ giúp Hãn Lôi Lôi rồi lại đem đậy kín lọ Kim Sang Dược, sau đó đặt vào trong ngực Hãn Lôi Lôi,
“Một ngày thoa ba lượt, mỗi lần phải thoa đều, ba ngày sau nhất định có thể khôi phục như ban đầu, vô vết vô tích.”
“Ách...... Cám ơn.”
“Còn nữa…, nhớ cũng phải thoa lên mặt. Ta không hi vọng ở trong Vũ Vương phủ lại xuất hiện một cô gái trên mặt có vết thương.” Bỏ lại những lời này, Diệp Hạo Vũ liền xoay người rời đi luôn.
“Nha......” Hãn Lôi Lôi lo lắng đóng cửa lại, nhìn tay phải được băng bó tốt một chút. Nàng khẽ mỉm cười nằm lên giường......
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời hết sức sáng rỡ, trong không khí xen lẫn hương hoa cúc nhàn nhạt, thêm đó còn có bươm buớm cùng con ong vì nó như si như say.
“Di, trong Vũ Vương phủ cũng có hoa cúc sao?” Hãn Lôi Lôi nghi ngờ nhìn chung quanh một lát, cũng không bóng dáng hoa cúc, nhưng mùi thơm này từ đâu mà đến đây? Đem khứu giác đạt đến độ cao nhất, Hãn Lôi Lôi theo mùi thơm đi đến. Trên bậc thang chỉ có một chậu hoa cúc cùng một cái muôi gỗ tưới hoa , trong chậu hoa cúc là hoa mõm chó, cũng chính là hoa cái. Sắc hoa mang màu tím nhạt, nhưng gốc cây hoa cúc này có chút kỳ quái, không giống hoa cúc bình thường có màu xanh nhạt hoặc màu nâu, mà là phiếm máu đỏ. Bùn đất trong chậu cũng là màu hồng đậm. Hãn Lôi Lôi không hiểu bọn họ rốt cuộc là dùng cái gì nuôi hoa này. Chỉ nhớ rõ hồi năm nhất trung học, lão sư từng để các bạn học làm một thí nghiệm, đem tùy ý một loại cọng hoa ngâm ở trong mực nước đỏ hoặc mực đen, không bao lâu cọng hoa sẽ hiện ra màu sắc mực nước . Nhưng cổ đại không có mực nước đỏ a...
“Ngươi ở đây làm gì?” Giọng nam lạnh lùng đột nhiên truyền đến. Hãn Lôi Lôi giật mình, thiếu chút nữa từ trên bậc thang rớt xuống. Sau khi ổn định thân thể, lúc xoay người cổ chân lại làm đổ muôi gỗ tưới hoa. Muôi gỗ bị lật, từ bên trong chảy ra hẳn là một bãi máu mới mẻ, tản ra mùi tanh gay mũi .
“Ai cho phép ngươi đến nơi này?” Diệp Hạo Vũ lạnh lùng ép hỏi.
“Cái đó, ta chỉ.....” Hãn Lôi Lôi có chút cuống quít mà nghĩ muốn giải thích mình cũng không phải cố ý muốn đến nơi này. Nhưng rõ ràng Diệp Hạo Vũ tức giận không cho phép nàng được giải thích.
“Cút.” Cố gắng khiến cho mình trấn tĩnh lại, Diệp Hạo Vũ nhàn nhạt nhìn nàng. Ở trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi cũng lộ ra một tia thương cảm. Hắn không biết nàng vì sao mà thương cảm, hắn chỉ biết, nàng là một người lai lịch không rõ rồi lại giả bộ điềm đạm đáng yêu thừa dịp xâm nhập vương phủ. Đêm qua, hắn cũng từng tin tưởng nàng, nhưng cử chỉ của nàng làm hắn quá thất vọng rồi. Là thất vọng sao? Hắn chỉ biết là trong lòng có một thứ ý niệm tên là ‘ hi vọng ’ bi đập xuống.
“Ngươi hãy nghe ta nói......” Hãn Lôi Lôi vẫn muốn giải thích như cũ, nhưng hắn không cho nàng bất cứ cơ hội nào.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... Ta sai lầm rồi, van cầu ngươi đừng đuổi ta đi có được hay không? Van cầu ngươi......” Hãn Lôi Lôi thỏa hiệp, nàng không thể mất đi cơ hội duy nhất có thể tìm kiếm Xảo Nhi, tuyệt đối không thể.
“......” Ánh mắt Diệp Hạo Vũ của liếc về phía Hãn Lôi Lôi, ngẩn người, lạnh lùng phân phó:
“Nguyệt Kỵ, giam nàng trong phòng chứa củi ba ngày.”
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.” Nguyệt Kỵ trực tiếp dẫn Hãn Lôi Lôi đi về phía phòng chứa củi cách đó không xa.
Phòng chứa củi
Đẩy cửa ra, bên trong phòng chứa củi vẫn có mấy con chuột chạy đi chạy lại, căn bản không vì người tới mà hoảng sợ. Mấy đống cỏ dại cùng củi đổ đầy đất, trên bốn phía vách tường mọc lên rất nhiều rêu xanh. Phòng âm u đem màu rêu xanh nhạt nổi bật phải giống như bóng người khủng bố dữ tợn.
“Hãn cô nương, xin ngài hãy nghe lời khuyên Nguyệt Kỵ. Nếu như muốn ở ở lại Vũ Vương phủ, thì ngài không thể đi loạn nhìn loạn. Nếu không thuộc hạ cho là sẽ không Vương gia bỏ qua cho ngài lần nữa đâu.”
“Ta hiểu rõ rồi, cám ơn ngươi, Nguyệt Kỵ.”
Hãn Lôi Lôi khẽ cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lại phiếm tái nhợt kinh người .
“Thuộc hạ đê tiện, Hãn tiểu thư không cần phải nói lời cảm tạ.”
“Đê tiện? Tại sao ngươi lại muốn nói mình đê tiện?” Hãn Lôi Lôi không hiểu, đều là người, làm sao lại nói mình đê tiện đây?