Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 12: Muốn khóc thì khóc đi



Edit: V.O

Bất chợt bị gọi tên, Dư Hướng Vãn có chút luống cuống, đang muốn mở miệng nói gì đó, Lý Mộng Nhu lại lên tiếng trước giảng hòa: "Kìa Sở đại ca, sao em cảm thấy anh đặc biệt nghiêm khắc với Vãn Vãn? Bây giờ đã là lúc tan ca, lãnh đạo như anh vẫn đừng quan tâm chuyện vợ chồng son người ta nữa."

Vợ chồng son? Sở Ly khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhìn thực đơn trong tay, giống như người vừa nói câu nói khắc nghiệt kia không phải là anh.

Hồi lâu, anh chợt ngẩng đầu lên, nói ý vị sâu xa với Phó Học Dịch: "Phó tiên sinh, có vài người phụ nữ chỉ thích hợp chơi đùa mà thôi, ngàn vạn lần đừng nhìn lầm, lãnh phí tình cảm của mình."

Bởi vì một câu nói này của Sở Ly, mặt Dư Hướng Vãn lập tức biến thành tái nhợt, mà lòng của cô cũng giống như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy lạnh cực độ.

Trong lúc run run, thậm chí cô còn không cẩn thận làm đổ nước bên tay.

Có lẽ là lời của Sở Ly châm chích quá mạnh mẽ, ngay cả Phó Học Dịch tốt tính cũng nổi giận: "Sở tiên sinh, nghe nói từ lúc còn nhỏ Vãn Vãn đã được đón đến nhà họ Sở, đã nhiều năm như vậy, cho dù anh không có bất cứ tình cảm nào với cô ấy, cũng đừng nói lời hãm hại cô ấy như vậy!"

Đối mặt với lửa giận của Phó Học Dịch, Sở Ly chỉ thở ơ nhíu mày: "Vừa rồi tôi không chỉ mặt gọi tên, xem ra trong đáy lòng Phó Tiên sinh cho là Thư ký chúng tôi là loại phụ nữ chỉ thích hợp để chơi đùa."

Thiếu chút nữa Phó Học Dịch đã vỗ bàn vì sự quỷ biện của Sở Ly, ngược lại Dư Hướng Vãn thân là nhân vật trung tâm đề tài, tức giận đau thương lúc đầu cùng với nhàn nhạt tuyệt vọng sau đó, đã trở nên tỉnh táo.

Cô kéo tay Phó Học Dịch lại trước khi anh ta nổi điên xông lên, dieendaanleequuydoon – V.O, sau đó nói với anh ta bằng ngữ điệu rất bình tĩnh cũng rất nhẹ nhàng: "Xem ra Sở tổng không quá hoan nghênh chúng tôi, chúng tôi nên đổi chỗ khác ăn cơm vậy, Phó đại ca."

Tiếp đó, cô lại rất áy náy nói với Lý Mộng Nhu: "Rất xin lỗi Lý tiểu thư, tôi nghĩ tôi và Phó đại ca nên đi trước. Chúc các cô ăn cơm vui vẻ."

Nói xong, cô hoàn toàn bỏ qua Sở Ly, kéo Phó Học Dịch đứng dậy rời đi.

Trên đường rời đi, tâm tình Dư Hướng Vãn rất phức tạp.

Cô nghĩ cuối cùng cô cũng biết ở trong lòng Sở Ly, cô rốt cuộc được coi là cái gì...người phụ nữ chỉ thích hợp tùy tiện chơi đùa.

Thật đáng buồn có đúng không, người đàn ông cô dùng tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất đi yêu, cho tới nay cũng chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, mà ngươi bất bình thay cô lại là người đàn ông mới gặp lại lần thứ hai.

Cho nên nói, ở trong tình yêu, thời gian thật không coi vào đâu, buồn cười chính là cô lại chỉ mới vừa hiểu đạo lý này.

Mưa bên ngoài đã tạnh, Dư Hướng Vãn cũng không biết mình kéo Phó Học Dịch đi bao lâu, cho đến khi anh ta ôm chặt cô vào trong lòng: "Vãn Vãn, đừng như vậy, muốn khóc thì khóc đi."

Một người kiên cường đã lâu, sẽ có ảo giác sức mạnh vô địch.

Người như thế bình thường sẽ không bị khổ nạn đánh bại, lại sợ đột nhiên có người ôm cô nói với cô giống như Phó Học Dịch: Muốn khóc thì khóc đi.

Tay Dư Hướng Vãn nắm thật chặt vạt áo Phó Học Dịch, cũng không nhịn được uất ức và đau lòng tràn ngập nữa, nức nở ra tiếng.

Nghe cô giống như con thú nhỏ bị tổn thương, tiếng khóc đè nén mà bi thương, vào lúc này phỏng đoán ở đáy lòng Phó Học Dịch cuối cùng cũng có được xác nhận.

Sợ rằng người để lại vết hôn ở trên người cô không phải là ai khác, chính là Sở Ly.

Anh ta không biết rốt cuộc Sở Ly là kiểu đàn ông như thế nào, nhưng bắt đầu từ giây phút đó, anh ta quyết định muốn dẫn Dư Hướng Vãn rời khỏi nhà họ Sở, cũng rời khỏi Sở Ly.

Cho dù là vì bản thân Dư Hướng Vãn, hay là vì Lý Mộng Nhu vô tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.