Chiến tranh giữa Dư Hướng Vãn và Sở Ly, rất hiếm khi Dư Hướng Vãn thắng được một lần.
Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng dường như cuối cùng cô đã bảo vệ được đứa bé.
Sở Ly không đề cập tới chuyện muốn "Xử lý" đứa bé này nữa, ngược lại thay cô tìm hộ công chuyên nghiệp nhất, xếp cô vào phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, cho cô giữ thai.
Trong lúc đó, Phó Học Dịch tới bệnh viện, nói thật, Dư Hướng Vãn cảm thấy thật khó đối mặt với anh ta, dù sao lúc trước cô mới vừa dẫn anh ta đi gặp vợ chồng Sở thị.
Đêm hôm đó tan rã trong không vui bởi vì Sở Ly còn chưa tính, bây giờ lại xảy ra chuyện cô đã mang thai, là đàn ông thì sẽ tức giận.
Cho nên lúc Phó Học Dịch tới, Dư Hướng Vãn đã chuẩn bị tâm tư tiếp nhận trách mắng.
Không nghĩ tới anh ta mở miệng ra nói câu đầu tiên là: "Vãn Vãn, anh không ngại quá khứ của em, em muốn đứa bé này anh cũng sẽ coi nó là ruột thịt để nuôi dưỡng, cho nên đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng tới quan hệ của hai người chúng ta được không?"
Ánh mắt Phó Học Dịch nhìn về phía cô rất thành khẩn, không nhìn ra có chút miễn cưỡng và giả dối nào.
Nhưng anh ta càng như vậy, Dư Hướng Vãn càng thấy thẹn với anh.
Mặc dù xã hội hiện nay đã rất khoan dung với quan hệ nam nữ, nhưng cô thật lòng cảm thấy Phó Học Dịch không cần để bản thân mình chịu thiệt, rõ ràng anh ta có thể có lựa chọn tốt hơn.
"Phó đại ca, rất xin lỗi, em nghĩ chúng ta vẫn thôi đi."
Nghe được lời của Dư Hướng Vãn, bỗng chốc Phó Học Dịch đỏ mắt, anh ta cầm thật chặt tay cô: "Anh thật sự không ngại chút nào, Vãn Vãn, xin em đừng nói chia tay."
Bộ dạng Phó Học Dịch khi đó trông đặc biệt giống như là một người sắp chết, dieendaanleequuydoon – V.O, tay túm lấy cây cỏ cứu mạng thật chặt, cho dù là giọng điệu của anh ta hay là ánh mắt, cũng hết sức khẩn thiết, thậm chí cầu xin.
Nhìn Phó Học Dịch như vậy, Dư Hướng Vãn giống như thấy được cái bóng của mình ở trên người anh ta, cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Thì ra trong tình yêu, bên hãm càng sâu sẽ càng hèn mọn như hạt bụi.
Cô có chút khổ sở nhìn anh ta: "Phó đại ca, đừng đợi em nữa. Sau này cũng đừng ăn nói khép nép như vậy với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, người chân chính yêu anh, sẽ không muốn để cho anh như vậy."
Dư Hướng Vãn cũng không biết rốt cuộc là mình nói những lời này cho Phó Học Dịch nghe, hay là nói cho chính mình nghe.
Phó Học Dịch nào có thể nghe không ra ý trong lời nói của cô, không khỏi cười khổ: "Vậy là anh bị từ chối đúng không?"
Tròng mắt Dư Hướng Vãn, chỉ hạ thật thấp nói một tiếng: "Thật xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi, là anh xuất hiện quá trễ. Nếu như sớm biết trên thế giới này có một Dư Hướng Vãn, anh nhất định sẽ sớm tìm được em, cùng em thanh mai trúc mã hai đứa bé vô tư."
Dư Hướng Vãn nghe, chỉ cảm thấy cổ họng chua chát.
Mặc dù cô và Sở Ly không tính là hai đứa bé vô tư, nhưng dù thế nào cũng làm bạn tròn 16 năm, nhưng tình cảm cũng không tích lũy vì thời gian trôi qua.
Anh không thương cô, chính là không thương cô, thời gian cũng không cho cô bất kỳ ưu thế nào.
Sau khi Phó Học Dịch đi nửa tiếng, thành phố Z đổ một trận mưa lớn, tràn đầy trời đất, giống như là muốn bao phủ cả tòa thành thị.
Trong phòng bệnh quá yên tĩnh, yên tĩnh khiến Dư Hướng Vãn cảm thấy có chút khủng hoảng, vì vậy cô mở ti vi tùy tiện bật một kênh.
Đột nhiên, tin tức xuất hiện trên ti vi dẫn tới sự chú ý của Dư Hướng Vãn.
"Bởi vì đột ngột đổ mưa, mặt đường ở khu ngoại thành phía Tây đột nhiên sụp xuống, tạo ra tai nạn liên hoàn. Theo phóng viên tại hiện trường đưa tin, có ít nhất 20 chiếc xe hơi bị ảnh hưởng. Trung tâm khu vực đường bị sụp chính là một chiếc Maybach màu đen bản địa biển số 66666, sườn xe bị hòn đá đè biến hình nghiêm trọng, trước mắt đội cứu viện đang khẩn cấp cứu viện, tình huống thương vong tiếp theo phóng viên tại đó sẽ tiến hành theo dõi báo cáo. . ."