Chiếc xe Maybach màu đen kia của Sở Ly, bảng số xe chính là năm số sáu.
Giống như là vì xác minh tính chân thật của tin tức, không tới nửa tiếng Trợ lý hành chính đặc biệt của Sở Ly - Tiền Trình đã đến bệnh viện tìm Dư Hướng Vãn.
"Thư ký Dư, Tổng giám đốc xảy ra chuyện, bây giờ ở bệnh viện Thành Tây, anh ấy muốn gặp cô."
Lúc nghe thấy Tiền Trình nói "sự cố", lòng Dư hướng Vãn hơi lộp bộp, nhất thời cảm thấy tay chân có chút luống cuống.
"Trợ lý Tiền, tình hình của Sở Ly...ý tôi nói là Tổng giám đốc bây giờ thế nào? Rất nghiêm trọng sao?"
Rõ ràng mới vừa quyết tâm cắt đứt quan hệ với anh, nhưng vừa nghe thấy anh xảy ra chuyện, cô đã cảm thấy cả trái tim mình bị nắm chặt.
Tiền Trình thuộc về số ít người biết quan hệ chân thật giữa Sở Ly và Dư Hướng Vãn, anh ta nhìn Dư Hướng Vãn với vẻ mặt bất lực, đáy lòng mơ hồ có chút đồng tình với cô.
Nhưng từ trước tới nay anh ta không phải là người nói nhiều, cái gì nên nói cái gì không nên nói anh ta vẫn rất rõ.
"Xe của tôi ở bên ngoài, tình hình cụ thể thì Thư ký Dư đã biết rồi."
Dư Hướng Vãn đáp qua loa một tiếng, vội vã khoác áo khoác, rồi đi theo Tiền Trình ra ngoài.
Lúc ra phòng bệnh, khóe mắt Tiền Trình thấy trên tủ đầu giường phòng bệnh Dư Hướng Vãn có một tờ giấy xét nghiệm, số liệu phía trên biểu hiện cô bị thiếu máu nghiêm trọng.
Vừa nhìn thấy cái này, chân mày Tiền Trình đã nhíu chặt, dường như mở miệng muốn nói gì, lại nghe thấy Dư Hướng Vãn ở phía trước vô cùng lo lắng nói: "Trợ lý Tiền, làm phiền anh nhanh lên một chút được không?"
Thấy sự lo lắng hiện rõ trong mắt Dư Hướng Vãn, Tiền Trình lời ra đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Dư Hướng Vãn không hề chú ý tới anh ta muốn nói lại thôi, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ một lòng nghĩ đến bên cạnh Sở Ly.
Bởi vì mặt đường bị sụp, Tiền Trình chỉ có thể vòng một vòng bên ngoài, tốn một chút thời gian.
Lúc xuống xe, chợt Tiền Trình gọi cô lại: "Thư ký Dư, thật ra thì Tổng giám đốc không có gì đáng ngại, chỉ bị chấn động não nhẹ, cũng không phải là tình hình không thể không gặp..."
Dư Hướng Vãn nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ.
Mặc dù cô và Tiền Trình tiếp xúc không nhiều, nhưng trong ấn tượng anh ta chưa bao giờ dông dài như vậy.
"Trợ lý Tiền, có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?"
Anh ta càng nói như vậy, Dư Hướng Vãn càng cảm thấy có phải Sở Ly xảy ra chuyện gì khủng khiếp không, nếu không cô không nghĩ ra tại sao Tiền Trình phải khác thường như vậy.
Tiền Trình lại nhìn Dư Hướng Vãn, cuối cùng lại khẽ thở dài: "Không có gì, chúng ta đi thôi Thư ký Dư."
Nói xong, anh ta cũng không đợi Dư Hướng Vãn kịp phản ứng, xung phong đi ở phía trước.
Sở Ly ở phòng bệnh VIP, cả tầng đã được bao hết, lúc Tiền Trình dẫn Dư Hướng Vãn tới thì đã có mấy bác sĩ chờ ở bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Tiền Trình, bác sĩ dẫn đầu đã hỏi anh ta: "Trợ lý Tiền, vị tiểu thư này chính là người Sở tổng muốn tìm?"
Chỉ thấy vẻ mặt Tiền Trình phức tạp nhìn Dư Hướng Vãn, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mấy người bác sĩ kia thấy thế, lập tức vây quanh Dư Hướng Vãn.
Dư Hướng Vãn sợ hãi liên tiếp lui về phía sau, lại nghe thấy Tiền Trình bình tình và từ từ nói: "Thư ký Dư, Tổng giám đốc thật sự không sao, người có chuyện là tiểu thư Lý Mộng Nhu. Cô ấy bị thương chỗ động mạch nên mất quá nhiều máu ở trong sự cố, cần truyền máu gấp. Kho máu bệnh viện đã không còn máu RH âm tính, tạm thời tìm người hiến cũng rất khó khăn, cho nên Tổng giám đốc mới có thể dặn tôi đến dẫn cô tới đây."
Vậy sao? Nghe thấy Sở Ly không sao, Dư hướng Vẫn không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nghĩ tới buổi sáng bác sĩ nhắc nhở cô, cô mắc triệu chứng thiếu máu cần chú ý điều dưỡng, cô lại lo lắng hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Tiền Trình biết cô lo lắng, cảm thấy khó có thể mở miệng: "Ít nhất...600cc."
Người bình thường cũng không có khả năng hiến 600cc máu trong một lần, huống chi bây giờ Dư Hướng Vãn không chỉ là phụ nữ có thai, còn là một phụ nữ có thai thiếu máu.
Ngay cả anh ta cũng cảm thấy yêu cầu lần này của Tổng giám đốc, đối với Dư Hướng Vãn mà nói là quá mức, chuyện này đồng nghĩa với việc muốn dùng mạng mẹ con Dư Hướng Vãn đổi lấy mạng Lý Mộng Nhu.