Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 22: Cô là bản năng của anh



Edit: V.O

Sáu năm, tất cả mọi người khuyên anh từ bỏ, không phải anh không muốn, mà là không thể.

Sáu năm này, tìm kiếm cô đã thành một loại bản năng của anh.

Người khác ăn cơm uống nước ngủ để sống, mà anh sống là để tìm cô.

Ngoại trừ lúc tìm kiếm cô, toàn bộ thời gian anh đều làm việc, như vậy mới không có thời gian cảm thấy không sống nổi.

Khi ngửi thấy mùi mằn mặn trong không khí thì Sở Ly biết mình đã cách mục đích rất gần.

Nhưng có lẽ thất vọng quá nhiều lần, vào giờ phút này trong lòng anh lại không còn mong đợi, giống như đi chỉ vì xác định cô không có ở đây.

Đây là một làng chài có chút lạc hậu, ngay cả đường sá cũng không có, xe cộ trên đường cũng rất ít.

Sở Ly lái chiếc xe xa hoa vào thôn, đã dẫn tới không ít người vây xem.

Người làng chài vốn nhiệt tình hiếu khách, từ sau khi Sở Ly xuống xe, liên tiếp có người tới gần.

Từ nhỏ Sở Ly đã không hòa hợp với số đông, chỉ biết trưng mặt lạnh với người, nếu như không thật sự muốn tìm người, anh sẽ hoàn toàn không để ý đến những người này.

Nhưng vì Dư Hướng Vãn, anh nhịn.

"Xin hỏi mọi người ở đây có người phụ nữ nào tên là Dư Hướng Vãn không?"

Anh hỏi mỗi một người anh gặp, lại không có một ai, không có một ai biết Dư Hướng Vãn, vì vậy anh đổi chủ đề: "Vậy Dư Tồn Hi thì sao, có ai biết người bạn nhỏ này không? Đại khái khoảng năm sáu tuổi..."

Vẫn không có ai trả lời vấn đề của anh, cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nói thật thấp, dieendaanleequuydoon – V.O, hơi cảnh giác: "Vị tiên sinh này tìm bạn nhỏ Dư Tồn Hi có chuyện gì không?"

Nghe nói gần đây bọn buôn người rất ngông cuồng, người đàn ông ăn mặc trông nhân mô cẩu dạng này sẽ không làm cái việc đó đó chứ?

Lòng người phụ nữ có nghi ngờ, lúc Sở Ly quay người lại, cô ta nhìn thấy bộ dạng của anh, sau đó sự nghi ngờ hoàn toàn biến mất không còn gì nữa.

Trước giờ cô ta chưa từng thấy trên thế giới này có cha con giống nhau như thế, hoàn toàn như cùng một khuôn khắc ra!

Sở Ly quay đầu, thấy được một người phụ nữ hình thể đầy đặn: "Vị nữ sĩ này, cô biết người bạn nhỏ Dư Tồn Hi sao?"

"Đúng, Dư Tồn Hi là bạn học cùng lớp con gái tôi! Tôi nói vị tiên sinh này, anh chính là ba Dư Tồn Hi đúng không? Dáng dấp cha con các anh thật rất giống nhau!"

Một câu nói của người phụ nữ, ném một cục đá vào đáy lòng Sở Ly, tiếp theo nhấc lên cơn sóng thần, lăn lộn mừng như điên bên trong.

*

Không thấy Tồn Hi, Dư Hướng Vãn gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng, nhưng giáo viên nhà trẻ lại khăng khăng cậu đi theo ba.

Nhưng rõ ràng các cô cũng biết, bọn họ là gia đình mồ côi cha, cho tới bây giờ Tồn Hi cũng không có ba.

Có thể là thấy bộ dạng của cô sắp muốn khóc, cô Trần chủ nhiệm rất áy náy nói: "Thật ngại quá mẹ Dư, nhưng vị tiên sinh kia và Tồn Hi thật sự là quá giống, nên chúng tôi mới sơ sót. Nếu không...cô thử liên lạc ba Tồn Hi thử xem?"

Người đàn ông rất giống Tồn Hi?

Ngoại trừ Sở Ly, Dư Hướng Vãn thật sự không nghĩ ra người thứ hai.

Nhưng, rõ ràng đã bình an vô sự qua sáu năm, sao anh lại bất chợt tìm đến đây, còn dẫn con đi?

Cô do dự, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp trước sự an toàn của con trai, bấm số điện thoại mặc dù đã sớm xóa đi, nhưng vẫn khắc vào đáy lòng cô.

Đường dây điện thoại rất nhanh được nối, thậm chí cô còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bên đầu kia điện thoại đã lên tiếng trước, nói: "Con trai ở chỗ anh, đừng lo lắng."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.