Đã Từng Rất Yêu Anh

Chương 35: Em làm anh sợ muốn chết



Edit: V.O

<chương tặng bạn hoàngdiệp>

"Chết tiệt!" Vội vàng đỡ lấy người phụ nữ ngã ở trong mưa kia, lúc Sở Ly thấy sắc mặt cô trắng bệch thì không khỏi mắng ra tiếng.

Vội vàng đưa vào cấp cứu, anh không rảnh để ý tới ánh mắt quở trách của bác sĩ, anh chỉ muốn biết rốt cuộc cô thế nào.

"Không muốn sống cũng đừng dùng cách này." Bác sĩ trưởng thường xuyên nhìn thấy người yêu gây gổ tức giận, vừa tiêm cho Dư Hướng Vãn, vừa bất mãn nhận xét.

Sở Ly làm như không nghe thấy, anh chỉ quan tâm tình hình của cô.

"Cô ấy thế nào rồi?"

"Bị phong hàn, hạ sốt là ổn rồi. Nhưng bên trong cô ấy không tốt lắm, có thể bị hao tổn một đoạn thời gian. Là đàn ông, phải quan tâm người phụ nữ của mình một chút, bây giờ thì hay rồi, người đau lòng còn không phải là cậu sao?"

Dứt lời, bác sĩ già còn bất mãn trừng anh, sau đó dặn dò mấy câu rồi đi.

Đêm nay, Dư Hướng Vãn lại mơ một cơn ác mộng, trong miệng cứ kêu tên con trai.

Sở Ly thấy cô như vậy, lòng đau không dứt, trách chính mình thờ ơ không quan tâm.

Cô chưa bao giờ là người cố tình gây sự, chắc là con trai bị cảm khiến cho cô hoảng hốt lo sợ.

Tại sao anh có thể ra tay đánh cô.

Nhìn tay phải của mình, Sở Ly hận không thể cắt cả bàn tay của mình xuống, nhưng cho dù là như vậy, chỉ sợ cũng không có cách nào cứu vãn tổn thương anh tạo ra cho cô.

Anh trông chừng cô cả đêm, lúc trời sắp sáng, anh nghĩ cô tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng, nên đi ra ngoài mua cháo cho cô, nhưng chờ đến lúc anh trở lại, trong phòng bệnh nào còn có bóng dáng của cô.

Dư Hướng Vãn bất tri bất giác trở về bệnh viện của con trai, sau khi cô vào cửa, cậu bé đã tỉnh, đang nháy mắt nhìn cô.

"Mẹ, con bị sao vậy?"

Tỉnh lại lại ở bệnh viện, dieendaanleequuydoon – V.O, Dư Tồn Hi nhìn ống truyền dịch trên cánh tay mình, lại nhìn phòng bệnh không có bóng người, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng mau, mẹ không để cậu chờ quá lâu.

Chờ cậu hơi chợp mắt trong chốc lát rồi mở mắt ra lại, cô đã ngồi ở trước mặt rồi.

"Bị sao? Con còn dám hỏi!" Cố làm tinh thần kiên cường, Dư Hướng Vãn gạt sống mũi con trai: "Kêu con tới bệnh viện không chịu, thấy chưa, bị hiệu trưởng phát hiện con bị sốt!"

Vừa nói, cô còn cầm cháo trứng muối mới mua bên ngoài về.

"Có đói bụng không? Mẹ đút con ăn cháo."

Ngoan ngoãn phối hợp ăn một hớp cháo, Dư Tồn Hi vươn tay sửa lại sợi tóc rối tung ở hai má Dư Hướng Vãn: "Mẹ, mẹ đã khóc?"

Mắt đỏ, sắc mặt tái nhợt, mặc dù cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cậu biết, vẻ mặt mẹ mình gọi là miễn cưỡng vui cười.

"Không. Bên ngoài lạnh, bị gió thổi." Cố ý hít mũi nặng nề, Dư Hướng Vãn nở một nụ cười thật to, tiếp theo vẻ mặt lại nghiêm túc: "Con làm mẹ sợ muốn chết! Sau này không được phép như vậy nữa!"

Sau này, bọn họ còn có bao nhiêu sau này?

"Mẹ..." Than nhẹ một tiếng, Dư Tồn Hi dùng ngón trở lau nước mắt ở khóe mắt cô: "Con hứa với mẹ, sẽ không có lần sau nữa."

Lúc nhập học, nhà trẻ có kiểm tra trí lực cho mỗi bạn nhỏ, nghe nói kiểm tra trí lực của cậu hơn một trăm hai, là một thiên tài hiếm thấy.

Thật ra thì, cậu cũng không muốn mình thông minh như vậy, một động tác bình thường của người khác, vẻ mặt rất nhẹ, cậu cũng có thể nhận ra được, sau đó đoán được ý nghĩ trong lòng họ. Cho nên rõ ràng cậu biết, mẹ có chuyện giấu cậu, hơn nữa rất có thể chuyện này có liên quan đến cậu, ví dụ như cậu bị bệnh gì.

Nhưng, thấy mẹ không muốn cho cậu biết, cậu cũng không muốn hỏi nữa.

Ăn vài miếng cháo, còn chưa được một nửa, Dư Tồn Hi đã không ăn được nữa, nhưng cậu lại sợ Dư Hướng Vãn lo lắng, cho nên liều chống đỡ ăn thêm vài hớp, mà kết quả chính là...ói hết ra, một chút cũng không thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.