"Để cho tôi vào! Để cho tôi vào!" Nhìn khóe miệng con trai từ từ rỉ ra máu tanh, Dư Hướng Vãn không quan tâm mọi người ngăn cản, muốn vọt vào trong phòng phẫu thuật.
Đây là bảo bối của cô, Tồn Hi của cô, niêm mạc xoang miệng của cậu đã bị hóa chất trong hóa trị phá hoại đến khó coi, cậu lại còn cắn chặt không thể cho mình kêu lên!
Cậu rất đau, cô biết, cậu rất đau...
"Vãn Vãn, em bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút! Nó đã chịu đựng qua nhiều lần hóa trị rồi, không sao, không sao..." Sở Ly liều mạng ngăn cô, ôm cô, trời mới biết, suy nghĩ của anh giống cô thế nào, cũng muốn vọt vào bên trong.
"Tỉnh táo? Anh kêu tôi làm sao có thể tỉnh táo!"
"Em nhất định phải tỉnh táo, nếu không sao em có thể cùng nó trải qua trận trị liệu này?"
"Không trị, chúng ta không trị nữa..." Nắm cánh tay Sở Ly, Dư Hướng Vãn vừa nói, vừa nuốt hơi nghẹn ngào, nước mắt dính đầy váy: "Nửa năm thì nửa năm, tôi muốn dẫn nó lên núi xuống biển, tôi muốn dẫn nó vòng quanh thế giới...tôi muốn khiến cho nó không còn tiếc nuối, không còn đau khổ ra đi..."
"Em có biết em đang nói cái gì không? Mới chọc lần đầu em đã muốn từ bỏ? Anh không quan tâm! Anh còn chưa học được làm người cha tốt, anh còn chưa cưng chìu nó đủ, anh còn chưa trả sạch những gì đã thiếu nó, cho dù em muốn từ bỏ, anh cũng sẽ không từ bỏ! Anh không cho phép em nói như vậy, ảnh hưởng đến cảm xúc của con, ảnh hưởng đến ham muốn cầu sinh của nó!"
"Anh không cho phép? Tại sao anh không cho phép? Anh cho là tôi muốn từ bỏ sao?" Dư Hướng Vãn đánh lồng ngực anh, khóc lớn: "Anh có biết thật ra con rất sợ đau không, bị xước chút da cũng có thể đau đến oa oa khóc to? Anh có biết xúc giác của con nhạy cảm bao nhiêu, đau đớn con biểu hiện ra còn không bằng một phần mười cảm nhận của con? Anh hoàn toàn chẳng biết cái gì...anh hoàn toàn chẳng biết gì cả..."
Cuối cùng, Dư Tồn Hi được người đẩy từ trong phòng phẫu thuật ra ngoài, dieendaanleequuydoon – V.O, Dư Hướng Vãn lảo đảo vọt tới trước mặt cậu, cậu đã đau đến bất tỉnh. Thấy đôi môi bị cậu cắn đến không còn hình dạng, cuối cùng Dư Hướng Vãn ôm con, thất thanh khóc rống.
Ăn cơm, đối với Dư Tồn Hi mà nói, là một việc hành hạ người.
Hóa trị phá hư niêm mạc trong xoang miệng cậu, hơn nữa cậu nhịn đau cắn bị thương, cậu đã hoàn toàn không nếm ra được vị thức ăn, mà thức ăn đụng phải vết thương càng thêm vô cùng đau.
Cho nên, cậu luôn ăn rất ít. Mà hôm nay, cậu chợt muốn ăn bánh hoa hồng.
Dư Hướng Vãn nghe tự nhiên lập tức đi mua, Sở Ly vừa vặn đi vào vào lúc đó, chuyện này lại rơi xuống đầu anh.
"Bảo bối, sao lại chợt muốn ăn bánh hoa hồng vậy?"
"Ưm, chỉ chợt muốn ăn thôi." Dư Tồn Hi khó khăn cong môi, nâng lên độ cong nho nhỏ: "Con...còn muốn hát."
"Tâm tình tốt vậy à?" Dư Hướng Vãn sờ sờ cái mũ trên đầu cậu, chóp mũi lại bắt đầu lên men. Bởi vì hóa trị, tóc con trai càng ngày càng ít, thường thích chơi đùa, lại phải dùng mũ che đi.
"Dạ, mẹ, con hát cho mẹ nghe có được không? Là một bài hát tiếng Anh..."
"Được."
Vì vậy, nhẹ nhàng, trong phòng bắt đầu đứt quãng truyền đến tiếng hát non nớt rồi lại thâm tình của Dư Tồn Hi...
"Some say love, it is a river, that drowns the tender reed.
Some say love, it is a razor, that leaves your soul to bleed..."
Lúc âm đầu tiên phát ra, Dư Hướng Vãn đã hiểu, là bài hát cũ của Westlife《The-rose》.
Rõ ràng là giai điệu rất chậm rãi, nhưng Dư Tồn Hi lại hát rất cực khổ, có rất nhiều lần, Dư Hướng Vãn phải cắt ngang cậu, kêu cậu để ngày mai hát tiếp, nhưng cậu không chịu, cố ý hát xong.
Bởi vì cậu không biết, cậu còn có bao nhiêu cơ hội để hát cho mẹ nghe.