Edit: V.O
"Con hiểu."
Giọng Sở Ly trả lời không nặng, cũng rất kiên định.
Đúng vậy, anh hiểu hơn bất kỳ ai.
Đời này, anh có thể cưới bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng chắc chắn sẽ không cưới Dư Hướng Vãn.
Đây là thiếu nợ mẹ con anh, mà anh, chẳng qua là đang đòi nợ cô mà thôi.
Nghe thấy Sở Ly trả lời, cuối cùng Hứa Uyển Như cũng yên tâm, sửa lại cổ áo cho anh, nói: "Tiền kiếm không hết, đừng quá mệt mỏi."
Sở Ly gật đầu đáp vâng, nói tạm biệt bà rồi sau đó lên xe, trực tiếp đóng cửa xe lái đi.
Dọc theo đường đi, Sở Ly rất trầm lặng, Dư Hướng Vãn cũng không nói chuyện.
Cô không biết rốt cuộc trước khi rời đi Hứa Uyển Như đã nói cái gì với anh, cô đoán có thể là có liên quan với chủ đề ở trong phòng khách trước đó, dựa theo tính tình của Hứa Uyển Như, cũng không thể không có khả năng thuyết phục được anh.
Nghĩ đến đây, cô khổ sở cúi đầu.
Cô thừa nhận, lúc biết anh muốn cưới Lý Mộng Nhu, cô rất khó chịu.
Nhưng nếu so sánh, điều khiến cho cô cảm thấy đau khổ hơn chính là, chuyện anh muốn giao cô cho một người đàn ông khác.
Anh nói, Phó Học Dịch đúng là đối tượng rất tốt, anh ta có thể cho cô áo cơm không lo. . .
Cô nghĩ, có lẽ anh rất sợ cô dây dưa với anh sau khi anh cưới.
Khóe miệng nở nụ cười khổ, dieendaanleequuydoon – V.O, cuối cùng Dư Hướng Vãn vẫn phải lên tiếng phá vỡ sự yên lặng tràn ngập ở trong buồng xe: "Anh yên tâm, tôi sẽ không thức thời dây dưa với anh, anh cũng không cần phải lo tôi sẽ phá hư hôn nhân của anh, cho nên anh không cần phải gấp gáp đẩy tôi đến cho người đàn ông khác."
"Vậy sao?" Âm đuôi hơi cao lên, không cần nói cũng biết sự châm chọc trong lời nói của Sở Ly: "Cho nên cô cam tâm tình nguyện làm tình nhân sau khi tôi cưới, tựa như mẹ cô sao?"
Mẹ cô? Bỗng chốc Dư Hướng Vãn nắm tay thành nắm đấm, cắn môi, cả người cũng khẽ run.
"Sở Ly, anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng xin anh đừng sỉ nhục mẹ của tôi."
Mẹ của cô là người mẹ tốt nhất trên thế giới, mặc dù bà đã rời bỏ cô rất sớm, nhưng cô mãi vẫn nhớ ngữ điệu êm ái của bà, ánh mắt dịu dàng, còn cả cái ôm ấm áp.
Đúng, những năm gần đây cô sống ở nhà họ Sở thật không tệ, vợ chồng Sở thị cũng đối xử với cô rất tốt.
Nhưng những điều tốt này cũng chỉ giới hạn ở vật chất, bọn họ chưa từng ôm cô, cho dù chỉ là một lần.
Cô hiểu,trong cái nhà đó, cô vẫn mãi mãi là người ngoài, Sở Ly nói không sai, cô không phải họ Sở.
Ở trước mặt Sở Ly, từ trước đến nay Dư Hướng Vãn là người phụ nữ không hề nóng nảy, có lẽ là cảm giác tự ti ăn nhờ ở đậu thời gian dài, cô mới không biểu đạt tâm tình chân thật của mình.
Thế nhưng có một ngày, lúc cô nói "Xin đừng sỉ nhục mẹ của tôi" thì anh nghe được sự tức giận thật sâu trong giọng nói của cô.
Điều này đã kích thích thói xấu ở sâu trong nội tâm Sở Ly, anh chợt cong môi lên, nở nụ cười khát máu: "Bà ta chết lúc cô năm tuổi, cho nên có thể cô không biết, mẹ cô - Dư Hinh Vân đã từng là diễn viên chính tiếng tăm lừng lẫy vàng son rực rỡ. Bà ta ở với hàng trăm hàng ngàn khách, cho nên bà ta hoàn toàn không biết cô là con của người đàn ông nào, chỉ có thể để cho cô theo họ của bà ta."
Mặt Dư Hướng Vãn, bởi vì lời của Sở Ly, đã mất đi huyết sắc.
Cô ra sức bóp chặt bắp đùi của mình, dùng cảm giác đau đớn mãnh liệt ép buộc mình không được khóc: "Dừng xe. Sở Ly, anh dừng xe cho tôi!"
Cuối cùng giọng nói âm khàn tột độ vẫn bán đứng cô, nói xong lời cuối cùng, cô gần như thét lên.
Sở Ly có chút bị hù, chẳng qua anh không biểu hiện ra, đang định mở miệng nói chuyện, lại phát hiện người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh mình đã sớm lệ rơi đầy mặt.