[MỘNG XUÂN CỦA A HÀ]
Sở Hà ôm một sấp bài tập kinh tế vĩ mô dày cộp, đứng ở giữa hành lang.
Hôm nay tan học cô đi tìm giáo sư môn kinh tế vĩ mô để thảo luận vấn đề, trò chuyện được một nửa, giáo sư nhận được một cú điện thoại, phải tới bệnh viện chăm sóc con gái bỗng nhiên sinh bệnh, nhờ cô giúp đỡ đưa đống bài tập chưa sửa xong tới văn phòng của ông, trợ lý giáo sư của ông là Kỷ Quân có chìa khóa, có lẽ đang ở trong văn phòng ông sửa sang lại tài liệu.
Kỷ Quân. Sở Hà thầm lẩm nhẩm cái tên này trong lòng. Đây là đàn anh mà cô yêu thầm đã lâu. Là người duy nhất mà từ khi cô sinh ra đến giờ có thể khiến nội tâm cô dậy sóng. Không, anh giống như một viên đá, ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khiến hàng ngàn gợn sóng nổi lên, càng giống như một cơn bão tốt, dẫn cơn lốc xoáy hút sạch lý trí của cô.
Nghĩ tới người kia, gương mặt cô lại ửng hồng khó mà giấu được. Tỉ mỉ quan sát quần áo và kiểu tóc hôm nay, rõ là ngắm tới ngắm lui nhưng vẫn có chỗ nào đó chưa hài lòng.
Nhưng đàn anh thần bí có tiếng lạnh lùng kia có lẽ sẽ không để tâm tới kiểu tóc và quần áo của những người không liên quan đâu. Có lẽ ngay khi mở cửa, đầu anh cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn mình một cái. Hơi nóng trên mặt hơi rút đi, trái tim Sở Hà vẫn đập như trống gõ cửa văn phòng giáo sư.
Mở cửa quả nhiên là người mà cô ngày đêm tơ tưởng. Áo len màu đen, áo sơ mi màu lam, quần tây kẻ, có cảm giác cấm dục không thể xâm phạm. Nhưng vì để tiện làm việc, hôm nay anh mang một mắt kính gọng bạc, dáng vẻ sáng sủa, nhưng lại hoàn hảo tôn lên vẻ gợi cảm trong lạnh lùng của anh. Cho dù trong đầu có phác họa gương mặt anh vô số lần, Sở Hà vẫn khó nén mà ngẩn ngơ.
Ánh mắt vẫn thờ ơ sắc bén như mọi ngày, nhưng khi đôi mắt ấy nhìn chằm chằm cô, Sở Hà ngạc nhiên cảm thấy ý cười như không của anh. Giống hệt như con mồi bị nhìn chằm chằm, cả người Sở Hà run lên. Có lẽ chỉ là ảo giác thôi nhỉ.