Quý Quỳnh Vũ ý thức được bản thân mình không còn trẻ nữa, là lần đầu tiên soi gương phát hiện nếp nhăn ở mắt mình.
Hắn biết được bản thân mình đang già đi, là lúc cõng Chu Ký Bắc không còn thoải mái như trước, khi Chu Ký Bắc mười tám, Quý Quỳnh Vũ cõng cậu đã cảm thấy vất vả.
Hôm nay khi cõng cậu trên lưng còn không nhịn được nghiến răng, đầu gối không ngừng run rẩy, tay ôm chặt chân cậu, lưng đổ đầy mồ hôi nhưng mắt vẫn dán chặt vào đường đi, từng bước đều cẩn thận, thường quay đầu lại nói chuyện với Chu Ký Bắc.
Chu Ký Bắc cúi người kề sát mặt lại, môi đặt ở sườn cổ hắn, một tay ôm chặt cổ hắn, tay kia thì lau mồ hôi trên trán hắn.
Khi nói chuyện, môi sát bên lỗ tai Quý Quỳnh Vũ, âm thanh trầm thấp, nhiệt độ làm ngứa ngáy lỗ tai.
“Tôi không đau, chú để tôi xuống đi.”:
“Sắp đến rồi.” Quý Quỳnh Vũ dịu dàng đáp lại, cuối cùng cũng tới bậc thang cuối, tiếp theo dùng vân tay mở cửa.
Cánh cửa mở ra kêu kẽo kẹt, Chu Ký Bắc kéo cửa ra, Quý Quỳnh Vũ vẫn không buông cậu xuống, thậm chí hắn không thèm đổi giày đã đi tới hướng phòng ngủ.
“Cẩn thận, Bối Bối.” Quý Quỳnh Vũ nửa ngồi nửa quỳ, đặt Chu Ký Bắc ở mép giường, cậu chống tay ngồi xuống, Quý Quỳnh Vũ thì vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Ngủ một giấc cho ngon trước đi, tôi đi nấu cơm.” Quý Quỳnh Vũ cầm tay Chu Ký Bắc xoa xoay vài cái, vừa muốn rời đi thì tay bị nắm lại.
“Ngủ với tôi đi.” Chu Ký Bắc xốc chăn lên, cậu buông tay hắn ra, vỗ vỗ lên gối nằm.
Quý Quỳnh Vũ ngẩn ra, mặt đỏ lên, tay không tự chủ được nhẹ run lên.
Chu Ký Bắc giơ tay lên, ngoắc ngoắc nhìn hắn.
Đáy mắt tình cảm như biển rộng, cho dù là ngàn vạn đá tảng cũng phải chìm xuống.
Đầu quả tim Quý Quỳnh Vũ run sợ, tay như không có sức, Chu Ký Bắc lại kéo một cái, hắn đã đi theo tức thì.
Giường lõm xuống vì có sức nặng đè lên, trên chiếc giường trắng mềm mại có hai thân thể.
Giữa gối là một vùng thân thiết, hơi thở của nhau lẫn vào trong gang tấc, Chu Ký Bắc vừa chuyển đầu đã chạm vào trán Quý Quỳnh Vũ.
Ngón tay cậu giấu trong chăn, ngón út khẽ động, tiếp theo là ngón áp út, mù bàn tay chạm vào nhau, khoảnh khắc đó như có dòng điện chạy qua làn da, thẳng vào tứ chi và xương tủy khiến ai cũng run rẩy.
“…..” Quý Quỳnh Vũ trở tay cầm lấy tay Chu Ký Bắc, cậu khẽ buông lực ra để khe hở ở ngón tay mở ra, Quý Quỳnh Vũ thuận thế lồng năm ngón tay vào, hai người mười ngón đan xen, lòng bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ nóng ấm vượt qua tưởng tượng.
Quý Quỳnh Vũ cảm giác đầu óc xoay mòng mòng, mắt bắt đầu hoa lên, yết hầu khô khốc, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, tay càng buộc chặt.
Chu Ký Bắc cười khẽ, tiếng cười phả ra khí nóng vào lỗ tai Quý Quỳnh Vũ.
Cậu hơi hé môi chạm vào tai hắn, Quý Quỳnh Vũ thoáng chốc run sợ, ngón tay phản xạ siết tay lại.
“Chú hồi hộp cái gì?” Chu Ký Bắc dùng ngón cái vuốt ve khớp xương tay của hắn, giọng điệu trêu chọc, khi nặn khi nhẹ xoa nắn bàn tay hắn.
Sau lưng Quý Quỳnh Vũ như có dao nhọn đâm vào, đầu lưỡi vì hồi hộp mà xoắn lại, thậm chí hắn còn không dám nhìn thẳng vào Chu Ký Bắc, ánh mắt chỉ có thể trốn tránh, nhìn tán loạn chung quanh, tay phải nắm chặt chăn.
Quý Quỳnh Vũ khẽ ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh đáp: “Có đâu.”
Chu Ký Bắc cười nhạo một tiếng, bả vai bởi vậy mà run run, ánh mắt cậu tối lại, mạnh mẽ xoay người, cúi xuống nhìn Quý Quỳnh Vũ, con ngươi tựa như sói đói ba ngày, đáy mắt đỏ tươi hung hãn, cậu như đã khởi động cơ thể để có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, không chút khách khí tiến công, không hề nể nang mà xé rách đối thủ ra thành từng mảnh sao đó nuốt sạch cả xương cốt vào bụng.
“Không có thật?”
Quý Quỳnh Vũ bị cái nhìn chòng chọc của cậu làm cho trái tim đập lung tung ben, Chu Ký Bắc không tiếng động câu khóe miệng, sau đó cầm lấy cổ tay Quý Quỳnh Vũ đặt vào ngực.
Quý Quỳnh Vũ bị dọa sợ, mặt cũng bị kéo gần lại ngực cậu, không dám nhúc nhích.
“Khi mười hai tuổi tôi đến Quý gia, bởi vì không quen giường mà thường xuyên tỉnh giấc không yên, chú sẽ giống như bây giờ ôm tôi, tôi tựa vào ngực chú, nghe được tiếng tim chú đập vững chãi, chú sẽ nhẹ nhàng nói vài câu với tôi.
Giống như bây giờ, từ đầu tới cuối vẫn dịu dàng vỗ lưng cho tôi.” Chu Ký Bắc đặt tay lên lưng Quý Quỳnh Vũ nhẹ vỗ, cằm đặt trên đỉnh đầu Quý Quỳnh Vũ, cậu giống như hoài niệm, lại như không phải bởi vì sự quen thuộc này giống như còn mới ở ngày hôm qua.
Quý Quỳnh Vũ ngửa đầu, nhìn Chu Ký Bắc, nhịn không được đưa tay lên sờ mặt cậu, Chu Ký Bắc hạ mắt nhìn hắn cười khẽ.
“Bối Bối, đừng bao giờ tự tổn thương bản thân nữa, đừng bao giờ.” Quý Quỳnh Vũ mở cổ tay áo cậu ra, nhìn từng vết sẹo dữ tợn trên đó, đưa lên môi, khẽ hôn, âm thanh run rẩy.
“Tại sao cậu lại độc ác với chính mình như vậy? Còn không bằng cậu trực tiếp đâm tôi cho rồi.” Quý Quỳnh Vũ bắt đầu không khống chế được, ôm chặt Chu Ký Bắc, không dám buông lỏng dù chỉ một giấy, chỉ sợ vừa sơ hở cậu lại biến mất.
Chu Ký Bắc nhẹ nhàng sờ sờ sau gáy Quý Quỳnh Vũ, giọng nói nhẹ như gió.
“Bởi vì khi tôi ngoan ngoãn, chú thường không về nhà.
Muốn tìm chú lại không dám gọi điện, cũng không tìm ra lý do khiến chú trở về.
Thật vất vả gom hết dũng cảm gọi cho chú, nói chưa tới hai câu đã cúp máy.
Tôi muốn nhìn thấy chú nhiều hơn, muốn chú quan tâm tôi, Diêu Dật có chú, có bạn bè, có người nhà.
Mà tôi, ba không ở bên cạnh, mẹ không biết đi nơi nào, không có bạn bè, căn phòng lớn như vậy, ngoài dì Vương có thể nói đôi ba câu thì không còn ai khác.
Tôi không có cách nào nữa.” Khi nói đến cuối, âm thanh cậu nhỏ dần, xả xuống cổ tay áo để che lại dấu vết.
“Tôi đồng ý với chú, sẽ không tổn thương bản thân nữa.” Khi Chu Ký Bắc cười rộ lên, ánh mắt cong như ánh trăng, đồng tử phóng đại, ánh sáng trong mắt bao hàm tất cả cảm xúc thời niên thiếu.
Quý Quỳnh Vũ ôm cổ cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
“Tôi yêu cậu, Bối Bối.”
Hai người xà nẹo gần nửa ngày mới mệt mỏi đi ngủ.
Quý Quỳnh Vũ không nỡ ngủ, trong lòng vẫn luôn nhớ Chu Ký Bắc chưa ăn cơm, nửa tỉnh nửa mê sờ soạng đứng lên, rón rén muốn đi vào nhà bếp.
Kết quả chân vừa chạm đất, thắt lưng đã bị Chu Ký Bắc ôm lại.
Chu Ký Bắc từ lưng một đường đi lên, hai tay ôm bả vai Quý Quỳnh Vũ, cằm đặt ở hõm vai hắn.
“Đi đâu đó?”
Quý Quỳnh Vũ cầm tay cậu, quay đầu nhẹ giọng: “Đi nấu cơm.”
Chu Ký Bắc hôn lên sườn mặt hắn, nhẹ nhéo bả vai Quý Quỳnh Vũ, nói: “Đói bụng?”
“Tôi sợ cậu đói.”
Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên nghiêng người: “Tôi đói, nhưng tôi muốn ăn chú.”
“……” Quý Quỳnh Vũ cảm thấy thân thể nhoáng qua, một cánh tay vắt ngang eo, năm ngón tay như kiềm sắt cầm lại.
Hắn khẽ hô một tiếng, cả người đặt lên Chu Ký Bắc, cậu chỉ bằng một chân tách Quý Quỳnh Vũ ra.
Toàn bộ trọng lực đều dồn vào đầu gối, Chu Ký Bắc hơi củng chân, đầu gối cọ qua thân dưới của Quý Quỳnh Vũ, hắn run lên, cả người lại bị lật thêm một lần, lại bị kiềm lại.
“Ngồi cho vững.” Âm thanh Chu Ký Bắc phun ra bên tai Quý Quỳnh Vũ, trầm thấp như lưỡi câu bị quăng xuống hồ, xảo quyệt ghim chặt bên tai Quý Quỳnh Vũ, một cử động nhỏ hắn cũng không dám, giống như vừa động bậy, kíp nổ sẽ được tháo ra, quá mức kinh tâm động phách.
“Bối…” Quý Quỳnh Vũ vừa mới nói một chữ, hô hấp đã bị chặn lại, khóe miệng là mùi hương của Chu Ký Bắc, giống như lốc xoáy trong khoang miệng Quý Quỳnh Vũ không ngừng xoay tròn, khuấy đảo.
“Ư… ưm… Bối…”
Chu Ký Bắc nâng tay trái lên ôm gáy Quý Quỳnh Vũ, hắn cúi người hôn môi nồng nhiệt.
Tay cậu dời xuống, hổ khẩu vuốt ve sườn cổ, tiếp theo tự do rơi xuống cằm Quý Quỳnh Vũ, bỗng nhiên cậu dùng sức bóp chặt, đồng thời dùng lưỡi khiêu khích Quý Quỳnh Vũ mở miệng, đẩy đầu lưỡi ra, bắt đầu nhảy múa.
Mỗi khi Chu Ký Bắc mút vào, sức lực rất lớn, Quý Quỳnh Vũ bị đau cho nên không ngừng há miệng hút khí, Chu Ký Bắc cười nhạo, tiếng cười chạy thẳng vào cuống họng Quý Quỳnh Vũ.
Chu Ký Bắc im lặng hé mí mắt, đầu lưỡi linh hoạt ngậm toàn bộ môi Quý Quỳnh Vũ vào, cố tình vẽ từng đường nét môi hắn, răng môi va chạm, tiếng nước vang lên.
Quý Quỳnh Vũ thở hổn hển, tính khí cả hai không ngừng cạ vào nhau, nụ hôn nóng bỏng khiến chúng dần trở nên cứng rắn, nhiệt độ thân mật ở thân dưới cũng không thể lấp đầy khao khát.
Quý Quỳnh Vũ nhịn không được lại cọ cọ, Chu Ký Bắc lại không có thêm hành động nào, chỉ chuyên chú hôn Quý Quỳnh Vũ, từ khóe miệng tới cổ, xương quai xanh.
Từ cổ trở xuống bắt đầu liếm láp, lâu lâu nhẹ cắn, làm Quý Quỳnh Vũ cảm nhận được một chút đau đớn lại dùng đầu lưỡi đánh một vòng như an ủi.
Quý Quỳnh Vũ ôm sát cổ Chu Ký Bắc, ngón tay không nhịn được vuốt ve làn da sau gáy, móng tay như có như không sượt qua, giống như hối thúc, giống như hồi hộp.
Rốt cuộc Chu Ký Bắc cũng hôn tới ngực hắn, hé miệng dùng răng nanh cắt cúc áo, tiếng chỉ đứt vang lên rất nhỏ, đuôi mắt Chu Ký Bắc khẽ nhếch lên, ánh mắt tối sầm lại.
“Bựt bựt.” Âm thanh cúc áo bị cắn đứt, áo cũng vì thế mà dần mở ra, Chu Ký Bắc cắn một đường không ngừng, tiếp tục đi xuống.
“Bựt bựt.” “Bựt bựt.” Cúc áo từng chiếc từng chiếc rơi xuống, rơi vào nơi Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ dán chặt với nhau, cúc áo trắng tinh, nhỏ xíu, mỗi một viên rơi xuống không khác nào đang bắn tinh.
Cả người Quý Quỳnh Vũ nóng lên, tim đập siêu tốc, cổ ngực đỏ một mảng, đầu ngực cứng rắn dựng đứng, Chu Ký Bắc cụp mắt, cảm giác mỗi nơi đi qua đều dần ướt át, ý cười trong mắt cậu càng thêm nồng đậm, thắt lưng giống như rắn nước, uốn éo dính chặt vào người Quý Quỳnh Vũ.
“Quỳnh Vũ, tôi muốn vào.” Những lời này giống như kíp nổ, đem cả người tạc tan tác, Quý Quỳnh Vũ trợn mắt, huyệt thái dương gân xanh nổi cộm, lập tức kẹp chặt Chu Ký Bắc, tay chân luống cuống bắt lấy tay cậu, nhưng lúc đó đã muộn, hắn ngưỡng cổ, mồ hôi chảy xuống, rơi trên đùi Chu Ký Bắc.
“Ưm…” Chu Ký Bắc khẽ động thân, dùng lực ở bụng dưới đỉnh vào người Quý Quỳnh Vũ, thân thể hắn hơi nhoáng lên, trọng lực theo quán tính ngả người về phía trước.
Chu Ký Bắc nhân cơ hội này nhấc mông Quý Quỳnh Vũ lên, lấy sức lực dã man mà cởi quần hắn, trong không khí phát ra âm thanh xé rách của chiếc quần (lót?), âm thanh quần bị xé toạc khiến thăng bằng trong lòng Quý Quỳnh Vũ nhanh chóng lệch đi.
Hắn kinh hoàng, không khỏi vặn vẹo, ngón tay Chu Ký Bắc lập tức tiến vào.
“……” Quý Quỳnh Vũ mạnh mẽ co rút, kẹp chặt Chu Ký Bắc, cậu cảm thấy từ đầu dây thần kinh sinh lý truyền đến cảm giác ấm áp.
Cậu nâng chân, dùng đầu gối đỉnh lên phía trước, tính khí Quý Quỳnh Vũ cứng rắn như sắt, theo tần suất ngón tay của Chu Ký Bắc mà không ngừng run rẩy.
“…… A!” Chu Ký Bắc rút ngón tay ra, hư không trong khoảnh khắc làm cho Quý Quỳnh Vũ không đành lòng rên rỉ, cả người nhướng lên cao, rồi lại ngồi xuống, khi tiến vào hai người cùng rên thành tiếng.
Một tay Chu Ký Bắc đỡ eo Quý Quỳnh Vũ, chân trái nâng lên làm chân chống, đáy mắt cậu đỏ au, ánh mắt vì tình dục mà thắt lại, hơi giật mình, vách tường bên trong va chạm phát ra tiếng vang.
Quý Quỳnh Vũ rơi nước mắt, đau đớn và sung sướng đan xen vào ra bên dưới, bên trong co rút chặt chẽ, nghênh đón đứa nhỏ của hắn.
Chu Ký Bắc cắn chặt răng gượng lại thắt lưng, sức lực bền bỉ, cậu nắm chặt eo Quý Quỳnh Vũ, trước sau cùng hoạt động. (ý là vừa nắm eo vừa giựt thắt lưng đó)
Đã vài năm Quý Quỳnh Vũ không có làm tình, miệng huyệt rất chặt, cảm giác dị vật xâm chiếm rất rõ ràng, vốn hắn nghĩ rất đau, nhưng khi Chu Ký Bắc hôn hắn, hạ thân ướt át so với tưởng tượng còn nhiều hơn, cái loại cảm giác cấp bách muốn được đâm làm cho tim gan phèo phổi hắn loạn thành nồi cháo.
Hắn thực sự thích ứng rất nhanh, nhanh tới mức cả người xấu hổ, mặt đỏ tai hồng hận không thể chui xuống cái lỗ.
Vệt nước càng ngày càng nhiều, tích trên đùi Chu Ký Bắc, cậu rút chính mình khỏi người hắn một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Quý Quỳnh Vũ, lại thẳng tiến đâm vào.
Móng tay Quý Quỳnh Vũ bấu chặt vai cậu, hai cảm giác đau đớn đồng thời tiến đến, tiếng nước vang ngày càng lớn, Quý Quỳnh Vũ càng không thể buông vai Chu Ký Bắc ra, cậu ôm chặt hắn, bắt đầu tăng tốc.
“A!” Quý Quỳnh Vũ kẹt chặt Chu Ký Bắc, hai chân cuộn lại, chân trái Chu Ký Bắc đặt ở giữa người hắn, âm thanh cực kỳ hấp dẫn.
“Quỳnh Vũ, tôi yêu chú.”
________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngày mai ở ao3 muốn nói cho mọi người chi tiết chuyện gì xảy ra, yêu đương không dễ dàng gì mà.
Nấm: Tác giả viết giản lược quá ToT theo lời tác giả chắc là có chương H chi tiết trên ao3 á mà tui không biết tìm ở đâu..