Cũng bởi vì cơn ác mộng kia làm cho Mạc Kế Nghêu không yên lòng, cho nên,
hắn chờ đợi, coi chừng, đề phòng, hắn tuyệt không để cho bi kịch tái
diễn! Tuyệt đối không!
Ngày hôm đó, rốt cuộc cho hắn đợi được
rồi. Lúc mặt trời chiều ngã về tây thì xích ưng cùng hắn vốn là tâm linh tương thông đã truyền đến tin tức, dường như hắn nhìn thấy cảnh trong
mơ đang từng bước trình diễn bên kia, vốn là hắn đang cùng Thừa Tướng
bàn bạc quốc sự, không chút do dự chạy ra phòng nghị sự, đi tới tầm nhìn rộng lớn hơn trong đình, đi theo xem náo nhiệt phía sau có đại thần
cùng thiên ưng thập nhị kiệt như hình với bóng, mọi người đoán không ra
rốt cuộc Ưng Vương của bọn họ đang khẩn trương cái gì? Gấp như vậy?
Ở trong chốc lát, ánh chiều tà hạ xuống đột nhiên không căn cứ xuất hiện
một cái vòng tròn lớn luân phiên, mà ở chỗ cao nhất của vòng tròn lớn
luân phiên rơi xuống một người, theo khoảng cách giảm bớt,? Người phát
hiện người kia đúng là——— Ưng Phi, Ưng Phi mất tích hơn hai tháng!
Rốt cuộc cũng không biết có bao nhiêu người ở Đức Quốc kịp nhìn thấy cảnh
'thần tiên buông xuống' kia, dù sao cũng là một đại kỳ cảnh ngàn năm một thuở, trăm năm khó gặp, cứ như vậy đột nhiên mà xuất hiện ở trên bầu
trời hoàng thành của Ưng Cốc, hơn nữa chỉ có xuất hiện một chút chút như thế, một chút chút mà thôi nha!
Song, ở bên trong hoàng thành,
chỉ cần có người nhìn thấy cảnh này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, mãi đến sau khi Ưng Vương Mạc Kế Nghêu dùng kinh công, nhảy lên hơn mười
trượng trên không trung mà tiếp được Ưng Phi an toàn rơi xuống đất,
thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đều vỗ tay bảo hay,
si mê Ưng Vương lại thêm vô cùng sùng bái cùng kính yêu.
Về phần
Ưng Phi vẫn không chịu thừa nhận mình là 'chi nữ thiên thần', sau khi
trải qua phương thức giá lâm chấn động này, cũng không nói cũng không
phản bác đi! Ngoại trừ thần tiên ra, đã không có lời giải thích hợp lý
chuẩn xác khác rồi! Mà đương sự đây?
Mạc Kế Nghêu gắt gao mà ôm
lấy thê tử rốt cuộc cũng quay trở lại trong lòng của hắn, mượn nhiệt độ
cơ thể của Đinh Kiếm Thư để cảm nhận yên bình an ủi dâng trào mãnh liệt
trong lòng, không che giấu được vui mừng không xiết chìm ngập sợ hãi khi mới gặp.
"Nha! Bảo bối, lòng ta yêu Thư...... Rốt cuộc ngươi đã
trở lại, rốt cuộc ngươi trở lại bên cạnh ta rồi......" Mạc Kế Nghêu
nghẹn ngào nói.
Thành thật mà nói, hắn thật sự xúc động đến muốn
khóc, mãnh liệt trong lòng đã không phải nói dăm ba câu là có thể hình
dung, nhưng, hắn biết sinh mạng của mình đã sáng rỡ trở lại.
"Nghêu? Thật là ngươi sao? Thật là ngươi sao? Ta...... Không phải là ta đang nằm mơ chứ?"
Hai tay của Đinh Kiếm Thư khẽ run vươn ra, chậm rãi đến gần xem khuôn mặt
làm nàng nhớ thương kia, cảm giác sợ hãi cùng tốc độ và áp lực gia tăng
với hành hạ trên người lúc đó khó mà diễn tả bằng lời, cảm giác muốn
sống muốn chết khi đó, toàn bộ bởi vì người nam nhân trước mắt này mà
tìm nhưng không có một dấu vết.
"Không phải là, chúng ta thật sự ở cùng nhau sao, mà ta tuyệt sẽ không thả ngươi đi nữa, Thư......"
"Hu...... Nghêu! Nghêu! Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi...... Nghĩ đến trái tim
của ta đều đau đớn, ta rất sợ tất cả giữa chúng ta chỉ là một giấc mộng, không có ngươi, ta hoàn toàn không biết nên sống như thế nào,
Nghêu...... Ta rất sợ, ta chịu không nổi hành hạ như thế này......" Đinh Kiếm Thư khóc ngã vào trong ngực của Mạc Kế Nghêu, đem đau khổ mấy ngày nay, xót xa trong lòng toàn bộ đến trút ra hết.
Làm sao Mạc Kế
Nghêu không nếm trải chứ? Không có Đinh Kiếm Thư, quả thực là hắn sống
không bằng chết, hai người có thể yêu nhau đến như thế, cuộc đời này
không tiếc rồi.
"Thư, tình yêu của ta, tình yêu của ta a! Ta
nguyện dùng tất cả của ta, tánh mạng của ta đi yêu ngươi, chỉ mong ngươi cũng có thể yêu ta đến suốt quãng đời còn lại, bầu bạn cùng ta đến suốt đời......" Trong giọng nói của Mạc Kế Nghêu đều là thâm tình, kiên định như vậy, chân thành như vậy.
"Được, ta không bao giờ rời khỏi
ngươi nữa, ai cũng không thể tách chúng ta ra nữa, Nghêu của ta a! Ta
nhất định sẽ yêu ngươi đến già, bầu bạn cùng ngươi suốt đời......" Đinh
Kiếm Thư sít sao vòng ở Mạc Kế Nghêu, trong lòng vô cùng xúc động.
"Nghêu...... Đều là ta hại ngươi khổ...... Nhìn ngươi, người tiều tụy,
cũng gầy......" Nàng vô cùng đau lòng.
"Ta không sao cả, ngược
lại ngươi......" Mạc Kế Nghêu vô cùng yêu thương mà nhìn vào Đinh Kiếm
Thư một hồi, vừa thấy được vóc dáng của nàng biến dạng! "Ngươi......
Mang thai?"
"Ân? Ngươi sắp làm cha rồi." Đinh Kiếm Thư thẹn thùng nói.
"Thật? Ta sắp làm cha rồi?" Mạc Kế Nghêu thực sự ngạc nhiên, hắn chưa từng ngờ tới Đinh Kiếm Thư sẽ mang thai.
"Chẳng lẽ lại lừa ngươi sao? Lớn năm tháng đấy! Bước đi dường như nhô lên rất giống quả cầu.
"Trời ạ! Ngươi đang mang thai, còn có người dám từ chỗ cao đẩy ngươi xuống?"
Thoáng chốc, Mạc Kế Nghêu cũng không biết là nên vui hay là nên giận,
vui mừng là khó mà hình dung, nhưng, suy nghĩ có người dám lấy tánh mạng thê tử của hắn đùa giỡn, hắn hận không thể đem người nọ tháo thành tám
mảnh! "Bị thương chỗ nào rồi? Mau để cho ta xem!"
Mạc Kế Nghêu cẩn thận từng li từng tí mà để cho Đinh Kiếm Thư đứng vững, hảo hảo nhìn từ trên xuống dưới một hồi.
"Không có việc gì, đừng lo lắng."
"Là ai đẩy ngươi rơi xuống?" Bộ dáng của Mạc Kế Nghêu muốn cùng người liều mạng nói.
"Quên đi, người nhà của ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ." Đinh Kiếm Thư buồn cười nói.
"Cái vòng tròn lớn luân phiên là vật gì vậy?" Mạc Kế Nghêu rất hiếu kỳ.
"Vòng tròn lớn luân phiên? Ngươi nói có thể là đu quay rồi!" Kỳ lạ, làm
sao Nghêu có thể thấy được thế kỷ 20 gì đó?
Chẳng lẽ...... Lúc
nàng từ đu quay rơi xuống thì đúng lúc này sát na hai thời không điều
cùng xuất hiện. Có lẽ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng, Nghêu thấy
được, vậy những người khác...... "Bọn họ cũng nhìn thấy sao?" Đinh Kiếm
Thư chỉ vào xa xa một bên quan sát? Người, ánh mắt bọn họ nhìn "sùng
bài"......
"Hẳn là sao! Nó hết sức kỳ lạ, dễ thấy."
Mạc Kế Nghêu bế ngang ái thê, chuẩn bị ôm trở về tẩm cung hảo hảo chăm sóc; để hảo hảo bảo vệ cùng an dưỡng ái thê yêu dấu, cũng vì đứa nhỏ chưa sinh
ra.
Đứa nhỏ...... Vừa nghĩ tới sắp có một đứa trẻ nhỏ, suốt ngày
gọi "Phụ thân! Phụ thân......" Cái loại cảm giác này thực sự là mới lạ,
mà còn có một luồng ấm áp xuyên qua toàn thân, thật tốt! Có lòng yêu thê tử cùng thành quả? Những người con đáng yêu, thật sự là rất tốt đẹp
rồi, đã bao nhiêu lâu hắn không hưởng thụ được niềm vui của mối quan hệ
con người a? Thật sự là mong đợi!
Mạc Kế Nghêu say sưa mà nghĩ tới.
"Ngươi có đang nghe hay không a?" Đinh Kiếm Thư yêu kiều trợn mắt, lực chú ý
của trượng phu không biết đi đến nơi nào của cõi thần tiên rồi.
"Gì mà?" Mạc Kế Nghêu bối rối không hiểu, hắn lại chưa bao giờ đãng trí như vậy a!
"Ta nói a, hiện tại nhất định mọi người một mực chắc chắn ta là chi nữ
thiên thần gì đó, nhưng làm sao bây giờ mới tốt?" Đinh Kiếm Thư quá
phiền não nha!
"Theo bọn họ muốn đi, đối với bọn họ mà nói, ngươi đúng là tiên nữ đến từ thiên giới, chớ ép buộc bọn họ phải thay đổi,
bọn họ là đơn thuần, lương thiện, lại rất sùng bài kính ngưỡng quỷ thần, hà tất đi giải thích nhiều?"
"Thế nhưng......" Không tốt lắm đâu? Như thế dường như quá vĩ đại rồi.
"Được rồi, sau này có rất nhiều thời gian cho ngươi nói thoải mái, hiện tại
tốt nhất nên nghỉ ngơi, đừng quên, thân phận của ngươi khác với ngày
xưa, sắp làm người mẹ rồi!" Mạc Kế Nghêu vô cùng sủng nịch nói. Đời này, hắn chỉ sợ yêu nàng chưa đủ, thương nàng chưa đủ.
"Đúng! Ưng Vương bệ hạ!" Đinh Kiếm Thư cười khẽ mà hưởng ứng, hiện ra nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, tất cả khổ tận cam lai rồi.
Trước lúc đi vào tẩm cung, Đinh Kiếm Thư nhìn đến bên ngoài tẩm cung là từng
con chim ưng đỏ lên trắng xuống bay vút qua trên bầu trời bao la. Kia
không phải là vợ chồng xích ưng và bạch linh sao?
Cám ơn các ngươi!
Ở trong lòng của Đinh Kiếm Thư vô cùng cảm kích mà liên tiếp hướng về
phía xích ưng và bạch linh gởi tới lời cảm ơn, cảm kích vì những gì
chúng nó đã làm cho nàng ở thế kỷ 20, mặc dù không biết chúng nó làm thế nào làm được, nhưng, tâm ý này của chúng nó, nàng vĩnh viễn sẽ không
bao giờ quên!
Chợt, Đinh Kiếm Thư nghĩ đến cái gì đó, nói với Mạc Kế Nghêu:
"Nghêu, chờ sau khi con của chúng ta được sinh ra, tìm người vẽ cho ba người chúng ta một bức ảnh gia đình được không?"
"Có gì không thể?"
Ân! Đây thật là một ý kiến hay!
Vợ chồng Mạc Kế Nghêu chẳng biết ông trời dành cho bọn họ số mệnh là vì cái gì?
Nhưng, bọn họ thành tâm cảm tạ ông trời an bài.
Cảm ơn ngài để cho bọn họ tìm được tình yêu lẫn nhau!
Càng hy vọng, ngài cũng có thể tác thành tình yêu nồng nàng sâu sắc vượt qua thời không này của bọn họ, cho đến sông cạn đá mòn, cho đến tận cùng
của thời gian......
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Thế kỷ 20, Đài Loan, Đinh gia.
Một năm sau khi Đinh Kiếm Thư biến mất kỳ lạ, đúng lúc này người ở Đinh gia bất ngờ phát hiện bức cổ họa kia vốn là vừa cũ nát lại vừa ố vàng,
nhưng lại vô cùng kì diệu mà rực rỡ hẳn lên.
Trong bức cổ họa, có một nam, một nữ, và một đứa bé trai, cộng thêm hai con ưng.
Người nam kia dáng dấp vô cùng anh tuấn kiên nghị, người nữ xinh đẹp động
lòng người, còn đứa bé trai thật sự là rất thông minh đáng yêu, hai con
ưng hồng bạch kia lại càng hiếm thấy!
Không sai, người Đinh gia
biết rõ đó là ảnh gia đình của Đinh Kiếm Thư, nhìn thấy con rể ưu tú như vậy, người Đinh gia cũng yên tâm, hơn nữa còn có đứa cháu ngoại nhỏ
đáng yêu chứ! Chẳng qua là tiếc nuối không thể nhìn thấy toàn gia bọn
họ, aiz......
Nhưng, chỉ cần Đinh Kiếm Thư vui vẻ hạnh phúc, người Đinh gia còn có cái gì không yên tâm chứ?
Bọn họ cũng cảm ơn vị kỳ nhân dị sĩ bí ẩn kia—— Tư Mã Văn Khúc.
Thật sự cảm ơn ông ta đã gửi bức họa này cho bọn họ, thật sự!
Đến tột cùng, Tư Mã Văn Khúc là một nhân vật vĩ đại nào chứ? Thần thông quảng đại như vậy?
Ở trong bức cổ họa kia, ngoại trừ Đinh Kiếm Thư lưu lại tin nhắn cho
người Đinh gia ra, còn có một hàng chữ là lưu lại cho Tư Mã Văn
Khúc......
Tư Mã Văn Khúc, mọi sự xin nhờ......
Có lẽ, người nhân vật bí ẩn này chính là vì làm tròn chuyện này sao!