Dạ Vương Phủ

Chương 13: Liễu Thường Vân



Sau khi Dạ Vô Khạng vừa từ hoàng cung trở về, cả vương phủ đều chìm trong sự tĩnh lặng.

Tiểu Nguyệt cũng không dám báo lại với Trác Hạc Dao rằng hắn đã trở về, nếu là ngày thường nhất định nàng sẽ vui mừng đi báo cho vương phi, nhưng mà hôm nay, vương gia lại mang theo một người trở về. Mà người đó, chính là Liễu Thường Vân.

Thái độ của A Thanh cũng rõ ràng, cực kì không thích nữ nhân này.

Vừa về đến vương phủ, Dạ Vô Khạng liền đến Thần Phong điện, A Thanh cũng theo phía sau.

“Vương gia, chuyện này là…?”

“Làm sao?” Thanh âm nam nhân lạnh nhạt như nước, hoàn toàn không tỏ ra chút thái độ.

“Thì là Liễu Thường Vân, nàng ta bây giờ trở về rồi, nếu vương phi biết được…”

“Nàng ấy biết được thì thế nào?” Dạ Vô Khạng tiến đến giá sách, tùy tiện lôi ra vài quyển sau đó tiến đến đôn mộc.

“Vương gia! Liễu Thường Vân đã là quá khứ rồi, hôm nay ngài lại đưa nàng ta về vương phủ, ngài rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

Dạ Vô Khạng trầm ngâm một lát: “Năm đó, chỉ là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?” A Thanh cảm thấy buồn cười nhưng không thể nào cười nỗi: “Bỏ đi mấy năm trời, bây giờ trở về, chỉ nói một câu “hiểu lầm” là xong chuyện?”

“Vậy ngươi còn muốn gì nữa?”

“Đương nhiên là muốn Liễu Thường Vân biến mất khỏi vương phủ rồi!”

Dạ Vô Khạng nghe vậy liền trở nên tức giận, đập mạnh quyển sách trên tay xuống mộc bàn: “To gan! Ai cho phép ngươi nói chuyện với bản vương như vậy?”

A Thanh lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ biết tội!”

“Tự đi nhận năm mươi trượng đi.”

“Vương gia?” A Thanh mở to hai mắt nhìn hắn. Chỉ vì một nữ nhân phản bội, mà hắn phải nhận năm mươi trượng, đáng sao?

“Cần bản vương lặp lại lần nữa sao?”

A Thanh hít một hơi thật sâu: “Thuộc hạ, tuân mệnh.”

***

Tinh Vân Các.

Trác Hạc Dao trên tay là một chiếc áo choàng lông thú vẫn còn đang làm dỡ, thấy tiểu Nguyệt thần sắc ảm đạm trở về, nàng liền dừng việc trong tay.

“Có chuyện gì vậy?”

“Vương phi…” Hai mắt tiểu Nguyệt ngấn lệ.

“Ngươi làm sao vậy? Có phải A Thanh bắt nạt ngươi không?”

Tiểu Nguyệt lắc đầu, có cho chàng ấy một trăm lá gan, chàng ấy cũng không dám. Chỉ là, vương phi à, Liễu Thường Vân trở về rồi…

Những lời này làm sao mà nàng có thể nói với vương phi đây?

“Tiểu Nguyệt, rốt cuộc là ngươi làm sao vậy?”

“Vương phi, nếu như… Nếu như vương gia muốn nạp trắc phi thì thế nào?”

Trác Hạc Dao trong phút chốc đờ người. Thái độ của tiểu Nguyệt không phải là đang nói đùa, chỉ là nếu Dạ Vô Khạng nạp trắc phi thì thế nào đây?

Nàng chỉ là vương phi của hắn, chuyện nạp trắc phi hay không không phải nàng muốn là có thể quản.

Nhưng mà nếu phải trả lời câu hỏi này, nàng đương nhiên sẽ nói không.

“Vương phi, Liễu Thường Vân trở về rồi… Hu hu…”

Tâm tình nàng lúc này cự kì không tốt, nhưng thái độ của tiểu Nguyệt lại khiến nàng bật cười: “Liễu Thường Vân trở về, ta không lo, ngươi lo cái gì?”

Tiểu Nguyệt lấy tay lau đi nước mắt: “Vương phi, Liễu Thường Vân đó rất ghê gớm! Nô tỳ sợ người không đấu lại nàng ta…”

Trác Hạc Dao xoa đầu nàng: “Nha đầu ngốc! Ngươi lo giữ cho tốt A Thanh ca ca của ngươi đi, còn có thời gian ở đây lo chuyện bao đồng.”

“Vương phi, nô tỳ là lo cho người mà!”

Trác Hạc Dao lắc đầu thở dài, tiểu Nguyệt tiếp tục: “Liễu Thường Vân đó là nữ nhân trước đây của vương gia, thấy vương gia không thể thuận lợi đăng cơ trữ vị, nàng ta liền biến mất vì sợ liên lụy… Bây giờ trở về, chỉ nói có một câu hiểu lầm là có thể hóa giải. Vương gia đúng là ngốc mà!”

“Ngươi nói cái gì?”

“Còn không phải sao?” Tiểu Nguyệt ngồi xuống đôn mộc, thuật lại chuyện năm đó cho Trác Hạc Dao nghe một lượt.

***

Dạ Vô Khạng bước đến từ phía sau: “Đang nghĩ gì mà xuất thần như vậy?”

Giai nhân chu thần khẽ cong: “Không có gì, chỉ là đang nhớ lại một số chuyện cũ.”

“Chuyện cũ? Không biết là chuyện cũ nào mà lại làm cho nàng xuất thần đến vậy?”

Liễu Thường Vân xoay người lại, đối diện cùng hắn: “Là đang nhớ về những ngày tháng trước đây của chúng ta.”

“Chuyện cũ đã qua rồi, còn nhớ lại làm gì nữa?”

“Vô Khạng, chàng có hận thiếp không?”

Dạ Vô Khạng trầm ngâm, lạnh nhạt đáp lời: “Không hận, nàng là vì tốt cho ta nên mới bỏ đi, làm sao ta có thể hận nàng.”

“Thật không?”

Trong mắt hắn ánh lên một tia do dự: “Thật.”

“Thật tốt!” Liễu Thường Vân vòng tay ôm lấy eo hắn: “Thiếp còn tưởng đã đánh mất chàng rồi, không ngờ ông trời vẫn còn thương thiếp, để thiếp gặp lại chàng!”

Dạ Vô Khạng cười khẽ, không đáp lời nàng.

“Vô Khạng?”

“Hử?” Hắn đáp bằng giọng mũi.

“Chàng, có yêu nữ nhân kia không?”

“Nữ nhân kia” mà nàng nhắc đến, không ai khác chính là Trác Hạc Dao.

Thấy hắn không đáp lời mình, giai nhân hai mắt ngấn lệ: “Chàng do dự như vậy, là đã yêu rồi?”

“Không có.” Dạ Vô Khạng dứt khoác: “Ta trước giờ chỉ yêu nàng.”

“Thật không?”

“Thật.”

Liễu Thường Vân còn định mở miệng nói gì đó, Dạ Vô Khạng đã lên tiếng trước: “Ta còn có việc, tối nay sẽ tìm nàng.”

Dứt lời, hắn liền xoay người bước đi, giai nhân mất đi điểm tựa liền cảm thấy trống trãi, nhất thời không thể tin được. Dạ Vô Khạng, vậy mà lại để nàng ở lại một mình?

Đôi chân không nghe lời của hắn không biết thế nào lại trở về Tinh Vân các, vốn dĩ là định về Thần Phong điện, nhưng lại vô tình nghe được đoạn đối thoại bên trong nên hắn liền bước vào.

“Nô tỳ lúc đó còn chưa có vào phủ hầu hạ vương gia, chuyện này cũng là nghe mọi người kể lại, độ chính xác tuyệt đối có thể không có, nhưng con người của nàng ta thật sự là đáng ghét không chịu được! Vốn dĩ người cùng vương gia đã có cuộc sống hạnh phúc, vậy mà trong phút chốc lại bị phá vỡ. Đáng hận! Đúng là đáng hận mà!”

Tiểu Nguyệt ấm ức kể hết chuyện năm đó cho nàng nghe qua, một chút cũng không kể sót. Trác Hạc Dao nháy mắt thấy thân ảnh hắn tiến vào liền ra hiệu cùng nàng: “Đừng nói nữa!”

Tiểu Nguyệt vẫn chưa biết nguy hiểm đang ở cạnh mình, tiếp tục: “Vương phi, người hà cớ gì phải bên vực nữ nhân đó? Nàng ta thâm hiểm như vậy, chỉ cần nói một câu hiểu lầm thì có thể khiến vương gia trở về…”

“Câm miệng!” Trác Hạc Dao cao giọng khiến nàng giật mình.

Theo sau lời nói của nàng, Dạ Vô Khạng cũng lên tiếng: “Tiếp tục nói đi, bản vương muốn nghe.”

Tiểu Nguyệt tự biết miệng đã gây họa, lập tức quỳ xuống: “Vương gia, xin vương gia thứ tội!”

“Thứ tội? Không phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao? Bây giờ bản vương cho phép ngươi nói. Nói đi!”

“Nô tỳ sai rồi, xin vương gia thứ tội! Nô tỳ tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa!”

Dạ Vô Khạng lạnh lùng nhếch miệng: “Người đâu, lôi ra ngoài vả miệng năm mươi cái.”

Năm mươi cái, vậy chẳng phải là muốn lấy hết răng của nàng ta sao?”

“Vương gia, chuyện này là do thiếp bảo tiểu Nguyệt nói, muốn phạt vậy thì phạt thiếp đi.”

Tiểu Nguyệt ngước đầu lên nhìn nàng, mặc dù rất sợ đau, nhưng mà đây là nàng cam tâm tình nguyện, sao có thể trách phạt vương phi?

“Tạ vương gia tha mạng, nô tỳ lập tức đi nhận phạt.”

Thấy Dạ Vô Khạng không lên tiếng, Trác Hạc Dao tiến đến đỡ nàng dậy: “Muốn đi ta và ngươi cùng đi. Mỗi người hai mươi lăm cái. Dù sao chuyện này cũng có liên quan đến ta.”

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì hoảng sợ, nhỏ giọng: “Vương phi, người tuyệt đối đừng làm vương gia tức giận. Một mình nô tỳ là được rồi, là do nô tỳ nhiều chuyện, không có liên quan đến người mà…”

Dạ Vô Khạng cầm lấy chén trà của Trác Hạc Dao, định uống thì lại đặt xuống.

“Lúc nãy chàng còn nói là bận việc, hóa ra là đến đây xem kịch!” Liễu Thường Vân không biết xuất hiện từ khi nào, từ tốn tiến đến đôn mộc, ngồi cạnh Dạ Vô Khạng.

Thấy vở kịch hình như là bị mình phá vỡ, nàng ta nói: “Sao lại không diễn nữa vậy? Có phải là hết rồi không?”

Vậy thì tiếc thật! Nàng đã bỏ lỡ mất một trò hay rồi…

Dạ Vô Khạng trầm giọng: “Không phải nói là tối ta sẽ đến sao? Nàng lại chạy lung tung như vậy?”

“Là thiếp thấy nhàm chán mà!” Ánh mắt giai nhân dời đến chiếc áo choàng kia, liền cao hứng: “Ha, thì ra là lông cáo sao? Thiếp rất thích chiếc áo này nha!”

Trác Hạc Dao lúc này mới chậm rãi tiến lên, giật lấy chiếc áo choàng trên tay nàng ta, trầm giọng nói: “Áo này ngươi thích đến như vậy sao?”

Liễu Thường Vân hai mắt dò xét nàng. Nha hoàn này, quá vô lễ nha, nhưng mà, nha hoàn này đúng là… Thật đẹp!

“Nhưng mà thật là tiếc, áo choàng này không phải dành cho ngươi.”

Liễu Thường Vân không cam tâm, hướng Dạ Vô Khạng: “Vô Khạng, nha hoàn này cũng quá vô lễ rồi, ỷ mình có chút nhan sắc thì có thể tùy tiện sao?”

Dạ Vô Khạng ánh mắt hướng Trác Hạc Dao dò xét, từ trên người nàng quả thực không nhìn ra điểm gì khác thường.

Lại nhìn đến chiếc áo choàng trên tay nàng. Xem ra, chiếc áo choàng này hẳn là không dành cho hắn nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.