Dạ Vương Phủ

Chương 14: Hạc Dao, xin lỗi



Thấy Dạ Vô Khạng vẫn bất động, Liễu Thường Vân liền rũ mắt xuống. Giá trị của nàng trong mắt hắn bây giờ, còn không bằng một nha hoàn.

Tiểu Nguyệt bị dọa không dám nói gì, chỉ biết đừng nép vào người Trác Hạc Dao. Nàng thật vô dụng mà, vương phi dám nói giúp nàng, vậy mà ngay cả một câu nàng cũng không dám nói giúp vương phi. Nàng đúng thật là hèn hạ mà!

Dạ Vô Khạng lạnh nhạt nói: “Nếu nàng ấy thích, thì cho nàng ấy đi.”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền mở to mắt. Hắn biết rõ đây là nàng cố tình chuẩn bị cho hắn, vậy mà hắn lại có thể…

Nàng nhếch miệng: “Nàng ta thích dùng, nhưng ta không thích đưa. Muốn thì tự mình vào rừng, tự mình bắn chết một con cáo rồi lột da nó, sau đó tự may cho mình một chiếc đi?”

Dạ Vô Khạng nghe lời này còn không rõ ý tứ sao? Lông cáo này là do nàng tự tay bắt được, tự tay lột da nó ra, tự tay thuộc da, sau đó là tự tay làm cho hắn. Nói cho đi, đối với nàng đương nhiên không dễ dàng gì.

Có một điểm Trác Hạc Dao không hiểu, chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, Dạ Vô Khạng cùng nàng lại trở nên như hai người xa lạ, rốt cuộc là vì sao chứ?

Trác Hạc Dao nhếch miệng: “Dạ Vô Khạng, đây là nữ nhân mà ngài vừa mang về sao?”

Liễu Thường Vân vừa nghe đến hai từ “nữ nhân”, trong lòng lại dâng lên một cỗ tức giận: “Nha hoàn to gan! Ngươi dám dùng hai từ “nữ nhân” để nói ta?”

Dứt lời, nàng liền giơ tay lên, định đánh Trác Hạc Dao thì Dạ Vô Khạng đã nhanh hơn, bắt lấy cánh tay nàng: “Nàng ấy là vương phi của ta.”

Liễu Thường Vân dường như không tin vào tai mình: “Vương phi? Vương phi của chàng lại là… nàng ta?”

“Tại sao lại không thể là ta?” Trác Hạc Dao nói.

“Ta… Ta xin lỗi, ta không biết ngươi là vương phi… Ta… Lúc nãy ta đã đắc tội, xin ngươi đừng để tâm.”

“Trác Hạc Dao ta là người có thù tất báo, con mắt của ngươi cũng không phải bị mù. Ngươi thấy nha hoàn nào ăn vận như ta sao?”

Liễu Thường Vân nhất thời á khẩu không nói được.

“Vương gia, chiếu theo quy cũ của vương phủ, vô lễ với vương phi thì phạt như thế nào?”

Dạ Vô Khạng cảm thấy đau đầu: “Nàng ấy mới trở lại, quy cũ còn chưa tường. Bỏ qua lần này đi.”

“Bỏ qua, đối với nàng ta có thể bỏ qua dễ dàng, vậy tại sao tiểu Nguyệt lại không thể?”

“Vương phi, người đừng cầu xin cho nô tỳ nữa!”

“Câm miệng!” Trác Hạc Dao cao giọng.

Đoạn, nàng đối mặt cùng hắn, nói rõ từng chữ: “Tiểu Nguyệt chỉ là bàn luận về một nữ nhân không thân không phận, lại bị phạt năm mươi cái vả miệng, vậy nàng ta vô lễ với vương phi, có phải là nên vả năm trăm cái không?”

“Nàng!”

“Ta làm sao?”

Tinh Vân các trong phút chốc bị một tầng khí lạnh bao trùm.

Dạ Vô Khạng thần sắc không giấu được tức giận, lại pha lẫn mệt mỏi. Hắn không muốn đôi co cùng nàng nữa, liền dứt khoát kéo tay Liễu Thường Vân rời khỏi Tinh Vân các.

Khi lướt qua người nàng, Dạ Vô Khạng nói: “Vậy thì chuyện của tiểu Nguyệt cũng bỏ qua luôn đi.”

Sau khi hai người đi khỏi, tiểu Nguyệt liền bật khóc: “Vương phi, người hà tất phải vì nô tỳ mà làm phật ý vương gia chứ? Có đáng không?”

“Đáng, đáng lắm.”

Đêm đó, Liễu Thường Vân lại đến tìm nàng.

“Hạc Dao, xin lỗi, ta không biết ngươi là vương phi của chàng ấy, lúc đó là ta nhất thời hồ đồ, không biết giữ miệng mình… Hạc Dao, ngươi đừng có để trong lòng nhé, có được không?”

“Ta vốn đã quên mất chuyện này, bây giờ ngươi chạy đến đây tìm ta là muốn ta tính sổ với ngươi?”

“Không phải! Ta chỉ là muốn cùng ngươi làm hòa…”

“Làm hòa về cái gì?”

“Về chuyện ta đắc tội với ngươi.” Liễu Thường Vân thành thật đáp lời.

“Ah? Đắc tội về cái gì?”

“Là vô lễ với ngươi.”

Trác Hạc Dao lạnh nhạt đáp lời: “Vương gia nói không tính, ta cũng không tính. Ngươi về đi.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy, toan bước vào tẩm điện. Đoạn, Liễu Thường Vân lại bắt lấy tay nàng.

“Trác Hạc Dao, ngươi không cảm thấy chúng ta rất giống nhau sao?”

Giống nhau?

Nghe nàng ta nói vậy, Trác Hạc Dao liền chăm chú quan sát kỹ gương mặt của nữ nhân đối diện mình.

Xét về tổng thể, nàng ta không bằng nàng. Nhưng đôi mắt của nàng ta lại rất trong và tròn, giống như mắt nàng.

Nhưng nếu mắt nàng lúc nào cũng lấp lánh giống như có một tầng nước thì mắt nàng ta lại như nước hồ mùa thu, trong trẻo đến mức có thể thấy được cả đáy…

Về tổng thể, nàng hơn Liễu Thường Vân. Nhưng nàng mãi mãi thua nàng ta ở đôi mắt đó.

Lúc này, Trác Hạc Dao mới hiểu ra. Nguyên nhân Dạ Vô Khạng muốn nàng, chỉ vì đôi mắt này.

“Hạc Dao, xin lỗi… Xin lỗi ngươi…”

Trác Hạc Dao cảm thấy mệt mỏi: “Ngươi lại xin lỗi vì cái gì nữa?”

Liễu Thường Vân rơi lệ: “Ta biết, Vô Khạng làm như vậy là không công bằng với ngươi, nhưng mà, ngươi có thể hay không đừng trách chàng ấy? Chàng ấy cũng là vì quá yêu nên mới…”

Trác Hạc Dao nghe đến đây thì cười lạnh, không để nàng ta nói tiếp: “Ngươi và thái hậu đã liên minh đúng không? Bà ta để ngươi trở về bên Dạ Vô Khạng, với điều kiện là phải diệt trừ ta?”

Liễu Thường Vân trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này…

“Nhưng mà ngươi có biết không, sau khi trừ khử ta xong, người tiếp theo sẽ là Dạ Vô Khạng, cuối cùng, chính là ngươi.” Trác Hạc Dao gỡ cánh tay nàng ta, xoay người tiếp tục bước đi.

Liễu Thường Vân nhếch miệng: “Nếu ngươi đã biết, ta cũng không cần giấu nữa. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Liễu Thường Vân ta cũng không phải là một kẻ ngốc, sẽ không để bà ta tùy ý điều khiển đâu. Còn nữa, ta nhất định sẽ không làm hại chàng!”

“Ngươi dám chắc sao? Trong lúc ngươi đối phó với ta, bà ta đã cho người moi ra hàng tá cái thóp của ngươi. Ngươi nghĩ bà ta đơn giản như vậy sao?”

“Trác Hạc Dao, ngươi!”

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Dạ Vô Khạng cùng A Thanh tiến vào, nhìn thấy dáng đi của A Thanh có chút không đúng, Trác Hạc Dao liền hiểu ra mấy phần.

Nam nhân nháy mắt thấy Liễu Thường Vân hạnh mâu ngấn lệ, liền đem tội trạng đổ lên đầu Trác Hạc Dao.

“Khuya rồi, không ngủ còn ồn ào cái gì?”

“Là ai chạy đến đây gây ồn ào, vương gia còn không rõ sao?” Trong lời nói nàng mang đầy sự châm chọc.

Hắn quay sang nàng ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì.” Liễu Thường Vân nép vào lòng hắn: “Chỉ là thiếp sợ vương phi còn để tâm việc kia, nên mới quay trở lại xin lỗi một lần nữa.”

“Ta nói không tính, nàng ta dám tính sao?”

“Chàng đừng nói như vậy, vương phi sẽ buồn lắm đó…”

Giả tạo.

Trác Hạc Dao nhếch môi: “Vương gia, tối nay ta có cần phải đổi chỗ ngủ không?”

“Không cần.” Dứt lời, hắn kéo tay Liễu Thường Vân: “Chúng ta đến Thần Phong điện.”

Thời điểm nam nhân xoay người bỏ đi, nàng lại nhìn thấy nụ cười đắc ý nơi khóe miệng của Liễu Thường Vân.

A Thanh đi theo phía sau, hướng nàng chắp tay sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo Dạ Vô Khạng.

Trong Tinh Vân các giờ đây chỉ còn lại mỗi mình nàng, à, không đúng, còn có cả sự cô đơn cùng trống trãi…

Trác Hạc Dao hướng mắt đến chiếc áo choàng lông thú kia, dứt khoát tiến đến, cầm nó lên ném vào chậu than bên cạnh.

Đóm lửa nhỏ gặp được vật dễ cháy, liền nhanh chóng bùng lên thành một ngọn lửa, đỏ rực cả tẩm điện. Chẳng mấy chốc, chiếc áo choàng lông thú kia liền hóa thành tro bụi.

Bây giờ khí trời chỉ vừa bắt đầu se lạnh, nhưng tại sao giờ đây, xung quanh nàng lại thấy lạnh lẽo như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.