Dạ Vương Phủ

Chương 5: Bản vương có hứng thú với nàng (2)



Từ chính điện Thần Phong, Dạ Cổ Phong cùng A Thanh liền nhanh chóng di gót đến Tinh Vân các.

Bên trong, Trác Hạc Dao trong lòng không khỏi lo lắng, bên cạnh nàng là tên thuộc hạ còn lại của Dạ Vô Khạng.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Trác Hạc Dao như đang bị treo lơ lững giữa không trung, hai tay bất giác nắm chặt.

Dạ Vô Khạng cùng A Thanh một trước một sau tiến vào Tinh Vân các, sau khi nhìn thấy nàng, hắn liền phát tay, ý bảo hai người kia lui xuống.

Trác Hạc Dao là người thông minh, nàng liền lên tiếng trước chiếm thế thượng phong: “Không biết hôm nay vì sao Dạ vương gia lại gọi tiểu nữ đến đây?”

“Tiểu nữ? Bản vương nhớ hôm qua nàng mạnh miệng lắm mà?” Dạ Vô Khạng tiến đến đôn mộc hạ tọa, ánh mắt không nhìn ra ý định dò xét khắp người nàng.

“Đó là do hôm qua tiểu nữ không biết ngài là vương gia… Vậy nên, hôm nay tìm tiểu nữ chính là muốn trị tội?”

Nghe vậy, hắn liền bật cười: “Trị tội nàng? Trị tội nàng thì bản vương được gì?”

“Ít ra ngài cũng thấy vui vẻ trong lòng?”

“Ha, nàng nghĩ bản vương sẽ hẹp hòi như vậy sao?”

“Tiểu nữ không dám.”

Lúc này, Dạ Vô Khạng liền phất nhẹ tay, nói: “Chuyện của thái hậu, bản vương đã dàn xếp ổn thỏa, bà ta sẽ không gây phiền phức cho nàng cùng những người ở Mộng Lâu, vậy… Nàng có nên cảm tạ bản vương một tiếng?”

“Cảm tạ ngài?” Trác Hạc Dao cảm thấy có chút buồn cười: “Việc này cũng không phải tiểu nữ cầu khẩn ngài, là do ngài tự ý muốn làm, tại sao tiểu nữ phải cảm tạ?”

Dứt lời, liền nhận thấy mình nói sai, nàng tiếp tục: “Tiểu nữ lỡ lời, mong vương gia thứ tội.”

Dạ Vô Khạng nhếch miệng: “Không phải nàng nói nàng không sợ trời không sợ đất sao? Tại sao lại sợ bản vương rồi?”

Nghe vậy, Trác Hạc Dao khẽ cắn môi, không biết nên nói thế nào.

“Không vòng vo nữa, bản vương có hứng thú với nàng, muốn nạp nàng làm thị thiếp.”

“Cái gì?” Nàng nhất thời không thể tin vào tai mình.

“Lời bản vương đã nói, không phải nàng không nghe. Ngay cả hai tên đang nghe trộm ngoài kia cũng rõ ràng từng chữ.”

Nghe vậy, Trác Hạc Dao liền hướng mắt về phía cửa sổ, quả thực thấy hai thân ảnh gấp rút rời đi.

Trác Hạc Dao dường như không suy nghĩ, nhanh chóng đáp lời: “Dạ vương gia nếu đã biết tiểu nữ không sợ trời không sợ đất, vậy hẳn là biết con người tiểu nữ không chịu khuất phục. Ngài nghĩ tiểu nữ sẽ chấp nhận làm một thị thiếp?”

Dạ Vô Khạng nghe vậy cũng không giận, ngược lại còn bật cười: “Không muốn làm thị thiếp, vậy nàng muốn làm vương phi?”

Trác Hạc Dao không đáp, vẻ mặt lại lộ ra vẻ đương nhiên.

Nàng nghe nói, con người Dạ Vô Khạng tính tình cổ quái, đặc biệt không thích người khác nói điều kiện cùng hắn, hôm nay nàng cả gan thử một lần, cũng muốn biết xem Dạ vương gia có giống như người đời truyền tụng?

Còn Dạ Vô Khạng, chỉ cần liếc mắt là có thể đọc được suy nghĩ của nàng, hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng: “Bản vương cũng chưa có vương phi, vả lại nàng nhan sắc cũng không tệ, nếu luận về xuất thân nàng không xứng thì luận về nhan sắc, ai có thể sánh cùng nàng?”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền đối mặt cùng hắn, nàng lại nhớ đến mình còn đeo mạng che, liền nói: “Dạ vương gia vẫn chưa nhìn thấy dung mạo thật của tiểu nữ, biết đâu không giống như người ta đồn đại thì sao?”

“Những lời đồn đại, mỗi người một ý bản vương đương nhiên không tin. Duy chỉ những lời đồn về nàng thì chỉ có một! Bản vương thật sự rất tò mò muốn biết, nhan sắc thật sự của nàng sau cái mạng che này.”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền khẽ cười: “Chỉ sợ sau khi nhìn thấy, vương gia sẽ thất vọng.”

“Bản vương lại không sợ thất vọng!” Dứt lời, hắn liền nhanh chóng đưa tay lên giật lấy mạng che mặt, mà Trác Hạc Dao lại nhanh hơn một bước, né tránh động tác của hắn.

Cả hai liền giao đấu một hồi, Dạ Vô Khạng hữu thủ chống trả nàng, tay còn lại chỉ chờ thời cơ để tháo bỏ lớp vải này.

Còn Trác Hạc Dao, cố gắng xuất chiêu liên tục khiến hắn không kịp trở tay, thậm chí nàng còn nuôi ý muốn đánh trọng thương hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau một hồi đấu không cân sức, Dạ Vô Khạng đã thấm mệt, liền dứt khoát chế trụ hai tay nàng sau đó tả thủ mạnh mẽ giật mạng che xuống.

Thời điểm mạng che vừa được tháo xuống, Dạ Vô Khạng dường như không thể tin vào mắt mình. Trên thế gian này thật sự còn có nữ nhân đẹp như vậy sao?

Nét đẹp này không phải khuynh nước khuynh thành, mà chính là khiến cho chúng sinh điên đảo.

Thời điểm mạng che vừa bị kéo xuống, hai mắt Trác Hạc Dao liền ửng đỏ, nàng lập tức một chưởng đánh Dạ Vô Khạng, sau đó nhanh chóng nhặt lấy mang che.

“Còn định đeo vào sao? Cũng đã bị bản vương nhìn thấy hết, nàng giấu làm gì nữa?”

“Mặc kệ ta!” Trác Hạc Dao nhất thời không kiềm chế được, liền cao giọng cùng hắn.

Người tháo mạng che của nàng là Dạ Vô Khạng, người đó vậy mà lại là hắn?

Còn Dạ Vô Khạng, hắn thấy tâm tình nàng kích động liền nâng khóe miệng: “Nhan sắc này nếu trở thành Dạ vương phi, đám người ngoài kia nhất định không dám nói một lời.”

Những lời hắn nói đều bị nàng bỏ ngoài tai, cái nàng giữ không phải là nhan sắc này, mà là nàng không muốn ai nhìn thấy dung mạo sau khi trưởng thành của nàng trước sư phụ. Tô mama là nữ nhân nên ngoại lệ.

Trác Hạc Dao nhếch miệng: “Dạ vương gia thì ra cũng chỉ có như vậy!”

Dạ Vô Khạng nghe câu nói này không khỏi vui mừng, cái hắn thích nàng chính là ở điểm này.

Nàng nhìn chằm chằm vào mạng che trên tay, miệng lại nói: “Lời đồn chính là lời đồn, thật không đáng tin một lời!”

“Nhưng mà, lời đồn về nhan sắc của nàng thì bản vương lại tin đó.”

Vô sỉ!

“Dạ vương gia, ngài cùng Dạ Cổ Phong là huynh đệ, chuyện sáng nay hẳn là ngài đã biết rõ, vậy tại sao còn có hứng thú với ta?”

“Huynh đệ? Ai nói với nàng ta cùng hắn là huynh đệ?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhếch môi khinh bỉ: “Bản vương vốn không thích thái hậu, nàng cũng không để bà ta vừa mắt, vậy tại sao chúng ta lại không cùng nhau làm cho bà ta tức chết?”

“Ha, ta đúng là không vừa mắt thái hậu, nhưng ngài dựa vào đâu mà lại muốn ta cùng ngài chọc tức bà ta?”

“Dựa vào bản vương có hứng thú với nàng.” Dạ Vô Khạng tựa tiếu phi tiếu nói một câu.

“Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Nàng đoán xem?”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền đứng dậy, mặt đối mặt cùng hắn: “Ý của Dạ vương gia ta không cả gan đoán bừa, ngược lại ta còn tò mò muốn biết hậu quả của việc làm trái ý của Dạ vương gia.”

Nói xong, cũng không nhìn xem thần sắc của hắn thế nào, nàng liền đeo mạng che, sau đó rời khỏi vương phủ.

Trước khi đi, nàng hình như có nghe hắn nói vọng từ phía sau, trong vòng ba ngày, hắn nhất định khiến nàng ngoan ngoãn làm vương phi của hắn.

Trở vệ Mộng Lâu, Tô mama thấy nàng thì vô cùng mừng rỡ, liền tiến đến ôm lấy nàng không rời.

Thấy mọi chuyện đã qua, nàng mới đưa lại cây trâm của bà: “Tô mama, bây giờ con không sao rồi, cây trâm này cũng nên trả về chủ cũ.”

Tô mama thấy vậy liền mỉm cười: “Đồ Tô mama đã tặng con thì chính là của con, con cứ giữ lấy.”

Từ khi đến kinh thành, Tô mama giống như người thân duy nhất của nàng ở đây, nếu lúc đó không có bà ra tay tương trợ, chắc là đã không có nàng bây giờ.

***

Ngày thứ nhất sau khi trở về, mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường, nhưng Mộng Lâu phải tạm thời đóng cửa để tu sửa lại.

Sau ngày hôm đó, tình cảm tỷ muội giữa nàng cùng Mẫu Đơn và Ngọc Lan đã không còn như trước.

Ngày thứ hai, Mộng Lâu vẫn chưa tu sửa xong, mọi việc vẫn diễn ra theo nhịp điệu.

Nhưng càng yên ả, thì sóng gió chuẩn bị ập đến liền càng to lớn.

Đây chắc chắn là điềm báo không lành.

Đêm tối của ngày thứ hai, nàng đã trằn trọc không ngủ được. Đắn đo suy nghĩ một hồi, nàng cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.

Sáng ngày thứ ba, tức ngày cuối cùng của thời hạn, Trác Hạc Dao không nói không rằng, sáng sớm đã rời khỏi Mộng Lâu đến Dạ vương phủ.

Thuộc hạ canh cửa thấy nàng liền nhanh chóng mở cửa, sau đó là A Thanh bước ra, dẫn nàng đến chính điện Thần Phong.

Cánh cửa chính điện vừa mở ra, nàng liền biết cuộc sống sau này nhất định không dễ dàng.

Dạ Vô Khạng nghe tiếng bước chân cũng không quay lại nhìn, sau khi Trác Hạc Dao bước vào trong, A Thanh liền hiểu ý đóng cửa cho vương gia nhà hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Lần trước khi bị vương gia phát hiện mình nghe trộm, hắn đã phải nhận lấy năm mươi trượng, hôm nay hắn đương nhiên không dám nghe trộm vương gia nói chuyện cùng nàng, liền ngoan ngoãn cách xa Thần Phong điện.

“Nếu bản vương nói, bản vương có thể đọc được suy nghĩ của nàng, nàng có tin không?”

Nghe hắn nói vậy, Trác Hạc Dao cũng không vội đáp lời. Nói trước nói sau, cuối cùng hắn cũng chiếm tiện nghi, vậy nàng dài dòng có nghĩa gì?

Dạ Vô Khạng cũng không tức giận, thái độ vẫn nhàn nhã nói tiếp: “Tuy nhiên, cuối cùng nàng quyết định đến đây trước khi bản vương hành động, là vì lí do gì?”

“Thứ nhất, ta không biết thủ đoạn của ngài. Thứ hai, ta muốn bảo vệ cho những người ở Mộng Lâu. Thứ ba, nếu ta không muốn, ta cũng không tin ngài sẽ cường bạo chiếm đoạt.”

Dạ Vô Khạng nghe vậy liền bật cười: “Làm sao nàng biết bản vương sẽ không cường bạo nàng?” Vì hắn đứng xoay lưng về phía nàng nên nàng không thể thấy được sắc mặt của hắn.

“Nếu ngài thật sự làm như vậy, thì chính ta tự nhận mình xuôi xẻo.”

“Xuôi xẻo?” Lúc này, Dạ Vô Khạng mới chậm rãi xoay người lại: “Trở thành vương phỉ của bản vương, đối với nàng là xuôi xẻo?”

“Ta không có ý đó! Ý của ta…”

Dạ Vô Khạng liền giơ tay ngắt lời nàng: “Nếu nàng đã hạ quyết tâm thì ba ngày nữa lập tức tiến hành đại hôn.”

“Ba ngày? Nhanh như vậy sao? Ta còn chưa…”

“Còn nữa…” Hắn từng bước từng bước tiến đến trước mặt nàng: “Gả cho bản vương thì chính là người của bản vương, sau này nhớ thay đổi cách xưng hô, cũng không cần phải đeo mạng che nữa.” Nói xong, hắn liền rời khỏi Thần Phong điện.

Không lâu sau, liền có một vài gia nhân đến giúp nàng chải chuốt, may giá y,…

Sau khi tắm gội sạch sẽ, nàng được đưa đến Tinh Vân các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.