Dạ Vương Phủ

Chương 7: Đại hôn



Sáng hôm sau, tại Dạ vương phủ.

“Vương gia, giờ lành đã đến!” A Thanh từ bên ngoài bước vào, cung kính hướng Dạ Vô Khạng khai ngôn.

“Bản vương biết rồi, lui xuống đi.”

“Vâng.”

Dạ Vô Khạng hôm nay cũng vận hỉ phục, trái ngược với Trác Hạc Dao, trên hỉ phục của hắn có thêu cửu long, trước ngực còn treo tú hoa màu đỏ tươi.

Đại lễ thành hôn được tiến hành tại chính điện Thần Phong.

Sáng sớm hôm nay, Trác Hạc Dao đã được hắn cho người đưa về Mộng Lâu, còn bản thân mình cũng sớm trở về Tinh Vân các để chuẩn bị.

Ngoài đại môn, pháo đỏ đốt ầm ầm, vang dội cả một vùng. Kinh thành hiếm khi có dịp vui như vậy, còn là đại hôn của Dạ vương gia, càng khiến mọi người tụ tập đông hơn, phần lớn là tò mò về tân nương. Thật sự không biết là tiểu thư nhà nào mà lại tốt số như vậy.

Đám người phía trước đại mộ Dạ vương phủ cứ nhốn nháo, thật khiến người ta khó chịu.

Nhưng nghĩ lại thì hôm nay dù sao cũng là đại hôn của mình, bản thân Dạ Vô Khạng lại có chút nôn nao, vả lại hắn cũng muốn cho mọi người biết phi tử của hắn là ai.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng của bà mối: “Tân nương đến rồi!”

Dạ Vô Khạng nghe vậy, tầm mắt nâng lên bắt gặp kiệu hoa đang từ xa tiến đến.

Theo lí mà nói, Dạ Vô Khạng phải đến Mộng Lâu để đưa Trác Hạc Dao về, nhưng sau một đêm ngẫm nghĩ thì hắn lại thấy, dù sao hắn cũng là vương gia, mà nàng chỉ xuất thân nữ nhân thanh lâu, bắt nàng một mình ngồi kiệu hoa đến vương phủ cũng không có gì quá đáng.

Tại chính điện Thần Phong, khách nhân được mời đều đã đến đông đủ, giờ lành cũng đã đến, tân nương vừa đến, người chủ trì hôn sự liền tiến hành làm lễ.

“Nhất bái thiên địa!”

Từ nay về sau, nàng sẽ trở thành Dạ vương phi, không còn là Trác Hạc Dao tự do tự tại nữa. Cả đời đều bị cầm chân ở kinh thành, mãi mãi cũng không thể tìm lại tự do ngày nào.

“Nhị bái cao đường!”

Còn hắn, vẫn là Dạ vương gia cao cao tại thượng, vẫn có thể tùy hứng làm những gì mình thích. Muốn đi đâu thì đi, thậm chí còn có thể nạp thị thiếp nếu không vừa mắt nàng.

“Phu thê giao bái!”

Thời khắc đối mặt với hắn, Trác Hạc Dao liền cảm thấy khóe mắt dâng lên một tầng nước. Từ nay về sau, hắn vẫn sẽ là Dạ vương gia, còn nàng sẽ như con chim bị nhốt trong lòng son, mất đi sự tự do tự tại…

Từ nay về sau, mọi người sẽ không còn gọi nàng là Trác Hạc Dao nữa, sẽ không còn khinh thường nữ nhân xuất thân thanh lâu như nàng. Thay vào đó, họ sẽ cung kính cúi đầu trước nàng, một tiếng cũng gọi “vương phi”, hai tiếng cũng gọi “vương phi”…

Sau khi làm lễ bái thiên địa, Trác Hạc Dao được đưa về Tinh Vân các, còn Dạ Vô Khạng vẫn ở lại tiếp rượu cùng khách nhân.

Hôm nay Dạ Cổ Phong cùng thái hậu không có đến dự đại hôn, nàng nên vui mừng hay nên buồn đây?

Dạ Cổ Phong suy cho cùng cũng tính là bằng hữu của nàng, đại hôn của bằng hữu mà y lại không đến, có phải nàng nên trách y không?

Còn nữa, còn có sư phụ. Nàng trước đây đã từng nói sẽ để sư phụ trở thành người đầu tiên nhìn thấy nàng sau khi trưởng thành, nàng đã không làm được. Vậy mà hôm nay, đại hôn của nàng, sư phụ cũng không có mặt…

Nghĩ vậy Trác Hạc Dao liền mỉm cười chua chát, tại sao ông trời cho nàng xinh đẹp như vậy, mà lại lấy đi hạnh phúc của nàng?

Tại chính điện Thần Phong, Dạ Vô Khạng tiếp rượu cùng khách nhân cũng có chút nôn nóng, liền để lại mọi chuyện cho A Thanh xử lí, còn mình cũng nhanh chóng trở về Tinh Vân các.

Thân ảnh nam nhân nhanh chóng tiến vào tẩm điện, thấy tân nương của mình vẫn còn ở đây trong lòng không hiểu sao lại thở ra một hơi.

Trước đây hắn để ý nàng là vì tính khí không sợ trời không sợ đất này của nàng, sau đó lại bị dung mạo của nàng mê hoặc, cuối cùng dẫn đến hôn sự này.

Dạ Vô Khạng khóe miệng khẽ nhếch, tiến đến kéo khăn che mặt của nàng xuống.

Trác Hạc Dao hạnh mâu to tròn, cùng hắn mặt đối mặt.

Dạ Vô Khạng chăm chú nhìn nàng, sau đó hắn nhếch miệng, đưa lên tay chạm vào mặt nàng.

“Không cần phải căng thẳng đâu, bản vương sẽ không động vào nàng, bản vương sẽ đợi đến lúc nàng cam tâm tình nguyện!”

Đợi nàng cam tâm tình nguyện? Hừ, cam tâm vì cái gì chứ chuyện làm vương phi của hắn thì không bao giờ!

“Được rồi, thay y phục đi, hôm nay vất vả cho nàng rồi.”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền đứng dậy, tiến đến sau bức bình phong, lại cảm thấy có gì đó không đúng liền nói: “Sao ngài còn ở đây?”

“Bản vương không ở đây thì ở đâu?”

“Nhưng mà ta đang chuẩn bị thay y phục, ngài phải tránh đi chứ!”

Nghe vậy hắn liền bật cười: “Nàng là vương phi của bản vương, nàng thay y phục mà bản vương phải tránh đi?”

Trác Hạc Dao cũng không chịu thua, tiếp tục nói: “Không phải lúc nãy ngài nói sẽ đợi ta cam tâm tình nguyện sao? Làm sao vừa nói xong lại trở mặt rồi?”

“Bản vương nói sẽ không “động” vào nàng đến khi nàng cam tâm tình nguyện, chứ không có nói sẽ không nhìn nàng, không chạm vào nàng!”

“Ngài…”

“Làm sao còn chưa thay đi? Hay đợi bản vương đến giúp nàng?”

Trác Hạc Dao đương nhiên không đồng ý, liền “cam tâm tình nguyện” bước ra sau bức bình phong thay y phục.

Trút bỏ giá y trên người, nàng như trút bỏ được gánh nặng, liền nhẹ thở ra một hơi.

Sau khi thay y phục, Trác Hạc Dao vẫn thấy Dạ Vô Khạng còn ở Tinh Vân các, liền lần nữa lên tiếng nhắc nhở hắn: “Sao ngài còn ở đây?”

“Đây là vương phủ của bản vương, bản vương ở đâu còn phải báo cáo với nàng sao?”

“Không phải chuyện này!” Trác Hạc Dao tiến đến trước mặt hắn: “Ngài đã nói không động vào ta, mà đêm hôm khuya khoắt ngài lại còn ở đây, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

“Vậy ý của nàng là muốn bản vương đến Thần Phong điện?”

“Đúng!” Nàng gật đầu.

“Vậy đến đây bế ta đi?” Nói rồi, Dạ Vô Khạng liền dang hai tay ra, hướng nàng, giống như một đứa trẻ đòi bế.

“Dạ Vô Khạng, ngài!”

“Không bế đúng không? Vậy ngoan ngoãn đến đây nằm đi.” Dứt lời, Dạ Vô Khạng liền tránh sang một bên, chừa một khoảng trống trên giường cho nàng.

Thấy nàng vẫn còn đứng đấy nhìn mình, Dạ Vô Khạng liền đưa tay đập đập xuống chỗ trống, ý bảo nàng nhanh đến nằm xuống.

“Dạ vương gia, rốt cuộc da mặt của ngài dày bao nhiêu lớp vậy?”

“Muốn biết không?”

Nói xong, Dạ Vô Khạng liền nghiêng người, một tay chống lên trán, ánh mắt hướng nàng không dời đi.

Ánh mắt đó khiến nàng không lạnh mà run, nàng liền tiến đến bên giường, cẩn thận ngồi xuống.

Mắt thấy vương phi của mình đã yên vị, hắn liền nằm xuống ôm lấy người nàng.

Trước hành động này, Trác Hạc Dao liền như trở thành một con người khác. Nàng nắm chặt lấy cổ tay hắn, ngồi bật dậy cao giọng quát: “Ngươi làm gì vậy?”

“Bản vương chỉ là ôm vương phi của mình ngủ, nàng cần gì phải như vậy?”

Dạ Vô Khạng, tên vô liêm sỉ nhà ngươi!

Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hắn không ròi, ánh mắt này cũng khiến hắn có chút khó chịu, miệng khẽ động chuẩn bị nói gì đó thì nàng lại lên tiếng: “Dạ vương gia, hảo mộng!”

Nói rồi, nàng dùng lực hất tay hắn ra, sau đó ôm chăn rời khỏi tẩm điện.

***

Trác Hạc Dao quấn chăn quanh người mình, tựa vào cây cột trước tẩm điện, cũng không biết từ lúc nào mà lại thiếp đi.

Hôm nay quả thực nàng rất mệt mỏi, lúc thiếp đi, nàng dường như lại nằm mơ.

Trong mơ, nàng thấy sư phụ tiến đến ôm lấy nàng, đưa nàng rời khỏi vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.