Trong bóng đêm, Kiều Sanh cảm giác có người đi tới bên cạnh giường, nhìn y chằm chằm.
Chờ đến khi thích ứng với ánh sáng, y mới từ từ mở mắt ra.
Phòng hơi tối, Kiều Sanh vừa mở mắt ra đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Jam. Tuy rằng mặt mày gã rất bình thường, nhưng gã có đôi mắt rất đẹp, chỉ là nó quá u ám, nhất là đôi mi hơi rũ của gã, có nhìn thế nào cũng thấy có chút nham hiểm.
“Tỉnh rồi à?” Jam mở miệng.
“Cuối cùng mày cũng xuất hiện!” Kiều Sanh nói, giọng khàn khàn. Mấy ngày thiếu nước dường như đã làm dây thanh quản của y bị tổn thương, mỗi lần nói chuyện đều thấy đau rát.
“Đương nhiên rồi, tôi cũng không muốn món đồ chơi của tôi lại chết đi như thế!” Jam cong khóe môi.
“Người chết trước sẽ là mày!” Kiều Sanh thản nhiên nói.
“Vì sao?” Jam hỏi.
Cổ họng Kiều Sanh rất đau, chẳng thèm trả lời gã.
Jam không giận, gã kéo cằm y: “Em biết không? Em càng lạnh lùng lại càng hấp dẫn, bây giờ tôi đã hiểu sao Alex lại bại trên tay em!”
Gã nói những lời ấy là muốn để Kiều Sanh chú ý, tiếc là từ đầu tới cuối y vốn chẳng đoái hoài tới gã.
Cả căn phòng im ắng.
Jam nhìn Kiều Sanh chằm chằm, ánh mắt ngả ngớn. Kiều Sanh lim dim hai mắt, tư thế thật lười biếng.
Y vừa tỉnh lại, tinh thần vốn không được ổn lắm.
Bị Kiều Sanh ngó lơ, Jam không giận, cười hỏi: “Chẳng lẽ em định chịu đựng nữa sao?”
Kiều Sanh vẫn không có phản ứng gì.
Im lặng một hồi, không thấy y đáp, ánh mắt Jam trở nên hung ác: “Em đúng là không biết thức thời, em đừng quên hiện giờ em đang nằm trong tay tôi, đối nghịch với tôi người chịu thiệt chỉ có mình em thôi!”
Kiều Sanh miễn cưỡng nâng mi lên: “Mày lôi thôi quá, chẳng trách ông già sinh ra mày cũng chẳng thương mày, truyền vị trí thủ lĩnh Mafia lại cho Alex, trông anh ta thuận mắt hơn mày đấy!”
Nụ cười trên mặt Jam biến mất.
Một câu của Kiều Sanh đã đâm trúng tử huyệt của gã.
Bàn tay đang giữ cằm y siết ngày càng mạnh, mạnh tới nỗi như muốn bóp nát y ra.
Kiều Sanh lại không hề phản ứng.
“Miệng em vẫn thối như vậy nhỉ!” Jam cười lạnh: “Nhưng mà tôi thích. Không bao lâu nữa cái mồm thối này sẽ phải cam tâm tình nguyện thổi kèn cho tôi, tôi thật mong chờ ngày ấy quá!”
Kiều Sanh nói: “Mày đúng là bệnh không nhẹ!”
Jam mỉm cười: “Đến chừng đó em không nghĩ vậy đâu!”
Nụ cười của gã thật nham hiểm, lại còn trưng trên cái bản mặt xấu xí, trong căn phòng u ám trông thật là quái dị, giống như đang mưu toan gì đó.
Kiều Sanh có dự cảm không tốt…
Jam vỗ tay ra sau hai cái, hai tên thuộc hạ lập tức đi tới, có một gã còn mang theo hòm thuốc.
“Đồ đâu?” Jam không quay đầu lại, hỏi.
Người cầm hòm thuốc vội vàng mở nắp ra: “Ở đây thưa ngài!”
Trong hòm có một ống tiêm, bên trong là chất lỏng màu vàng nhạt, rất đẹp, nhưng quỷ dị khôn tả.
Jam lấy ống tiêm ra đưa tới trước mặt Kiều Sanh, lắc lắc qua lại.
Kiều Sanh lạnh lùng nheo mắt lại.
Jam nhìn y chằm chằm, quan sát nét mặt y, nhưng thật hiển nhiên, Kiều Sanh vẫn thế không có gì thay đổi. Jam có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ trong khoảng khắc, mới đó gã lại trở nên hưng phấn, cười nói: “Với thứ này, về sau em chỉ là một con chó dưới chân tôi mà thôi!”
“Thuốc kích dục?” Kiều Sanh hỏi.
“Đương nhiên là không!” Jam nói: “Là thứ tốt mà em có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chỉ cần dính vào thứ này, cả đời này em cũng không bỏ được!”
Thuốc phiện…
Trong mắt Kiều Sanh thoáng hiện vẻ khinh thường: “Thì ra mày cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn hèn hạ thế này à!”
“Em muốn nói sao cũng được, em có cứng miệng cũng không được bao lâu đâu. Qua mấy ngày nữa, tôi muốn em nói cái gì em sẽ nói cái đó, cái miệng hấp dẫn này của em không dùng để hầu hạ đàn ông thật đúng là đáng tiếc!” Jam nâng mạnh cằm y lên, buộc y phải nhìn gã: “Tuy là em đã bị Alex chơi nát bét rồi, nhưng tôi cũng không ngại…”
Vừa nói, Jam vừa tới gần Kiều Sanh, tầm mắt y đều bị gương mặt xấu xí ấy che phủ.
Nói xong, Jam hôn nhẹ lên môi y một cái, gã vươn lưỡi liếm khẽ bờ môi khô khốc của y.
Kiều Sanh nhíu mày.
Jam buông Kiều Sanh ra, để y nằm xuống giường, sau đó đâm kim vào sau gáy y, đẩy toàn bộ chất lỏng bên trong ống tiêm cơ thể y.
Kiều Sanh không hề nhúc nhích.
Lúc này có giãy giụa cũng vô ích, y đã bị Jam khống chế hoàn toàn rồi.
Mặt khác, y cũng không có sức để phản kháng.
Chất lỏng chầm chậm đi vào cơ thể, mang tới cảm giác trướng trướng. Chất lỏng này rất mạnh, Kiều Sanh có thể cảm giác được nó đang chảy rần rần trong mạch máu y.
Rất khó chịu.
Nhưng Kiều Sanh lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Jam có chút thất vọng, bình thường chẳng ai chịu đựng được tác dụng của thuốc, gã còn nghĩ là có thể nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Kiều Sanh.
Nhưng y vẫn tao nhã, bình tĩnh đến mức khiến người ta phải phát điên.
Tiêm xong thuốc phiện, Jam rút kim ra, quẳng lại vào hòm thuốc.
“Thích lắm phải không?” Gã hỏi Kiều Sanh.
“Vô vị!” Kiều Sanh nói: “Tao còn tưởng là mày sẽ cao tay hơn Alex, không ngờ cũng chỉ có mấy trò này mà thôi!”
“Có vô vị hay không đến chừng đó em sẽ biết!” Jam cười nói, nụ cười đắc ý kết hợp với gương mặt xấu xí càng khiến y ghét thêm.
Tiêm xong thuốc phiện cho Kiều Sanh, Jam không ở lại mà cùng hai tên thuộc hạ ra ngoài.
Đi tới cửa, bỗng dưng gã quay đầu lại, nhìn y: “Đúng rồi, nếu em nghĩ đây là thuốc phiện bình thường vậy thì em đã sai rồi, tôi cam đoan lúc nó phát tác nhất định sẽ khiến em cả đời khó quên!”
Gã ta chỉ nói một nửa, rõ ràng là đang đưa ra lời ám chỉ.
Cửa đóng lại.
Căn phòng lần nữa lâm vào bóng tối.
Kiều Sanh gượng dậy, tựa lên thành giường, thật lâu không động đậy.
Jam không nói khoác, tuy rằng chỉ bị tiêm một lần, nhưng Kiều Sanh vẫn bị nghiện.
Kiều Sanh không có kinh nghiệm về chuyện này, y không thích thuốc phiện. Trước đây khi tới quán bar, y chưa từng thử qua thuốc lắc hay hàng trắng.
Trong mắt y, hít thuốc phiện còn ngu hơn cả chuyện tự hành hạ mình.
Lần đầu tiên lên cơn nghiện cũng không nặng lắm, nhưng cái cảm giác lúc đó thật là khổ sở. Kiều Sanh cuộn người trên giường, cả người run lên, mồ hôi đầm đìa.
Cũng may, cơn nghiện đầu tiên đã qua rồi.
Kiều Sanh kiệt sức nằm dài trên giường thở phì phò.
Cả tấm ra giường đều đầy mồ hôi của y, tuy nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng Kiều Sanh lại thấy hơi lạnh. Qua một hồi, ra giường và quần áo ẩm ướt khiến y có cảm giác lạnh buốt.
Chắc là di chứng từ cơn nghiện…
Kiều Sanh nghĩ.
Nhưng y không dư hơi lo mấy chuyện đó, cơn nghiện vừa rồi đã lấy hết toàn bộ sức lực của y.
Cho nên, bây giờ y mệt gần chết.
Vùi đầu vào gối, Kiều Sanh cảm giác mí mắt mình ngày càng nặng, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Hôm sau, Jam lại tới, tiêm cho y thêm một liều.
Cũng vào hôm đó, cơn nghiện của y lại phát tác, mạnh hơn lần đầu, tra tấn y tới cả người mềm nhũn, y ngất đi.
Vài ngày sau, Jam không còn tới nữa.
Nhưng mỗi ngày cơn nghiện của Kiều Sanh vẫn phát tác đều đặn, lần sau mạnh hơn lần trước, thời gian phát tác cũng lâu hơn.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, Jam không hề hạn chế thức ăn nước uống của Kiều Sanh nữa, không chỉ không hạn chế mà có thể dùng từ ‘xa hoa’ để hình dung. Đủ các món ăn, tất cả đều làm theo khẩu vị của Kiều Sanh, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng biết là sản phẩm của đầu bếp nổi tiếng.
Nhưng hầu như y không hề đụng vào.
Không phải y tuyệt thực, mà y vốn ăn không vô… Có lẽ đó là tác dụng phụ của thuốc phiện. Y không muốn ăn gì, nếu cố ăn vào một chút sẽ thấy buồn nôn.
Từ ngày thứ tư, thần trí của Kiều Sanh bắt đầu mơ hồ.
Y vẫn nằm trên giường không nhích, cảm giác cả người đang bay bổng, giống như linh hồn y đã rời khỏi thể xác. Số lần lên cơn nghiện ngày càng nhiều, cũng ngày càng mãnh liệt.
Kiều Sanh vẫn luôn cho rằng khả năng chịu đựng của mình rất mạnh, đến giờ y mới phát hiện thì ra mình quá yếu ớt, không chịu nổi một đòn. Mỗi khi lên cơn nghiện y đều hận không thể đánh mình ngất đi, hoặc chết quách cho rồi.
Ngày thứ năm.
Dạ dày của y bắt đầu co rút, giống như đang co lại, cảm giác ngày càng mãnh liệt.
Kiều Sanh biết, đó là vì đói khát quá độ, bộ phận tiêu hóa bắt đầu có biểu hiện rối loạn: Dịch tiêu hóa đang ăn mòn dạ dày y, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là sẽ bị thủng.
Kiều Sanh không thể không ép mình ăn cơm.
Nhưng hiện giờ y lại không muốn ăn gì, đừng nói là ăn, chỉ vừa ngửi thôi y đã muốn nôn ra rồi.
Vừa nuốt được vài miếng, bụng y đã bắt đầu cuộn lên.
Dạ dày y đang co bóp mãnh liệt.
Đây là dấu hiệu sắp nôn ra…
Trong bóng tối, y mò mẫm tới bồn rửa tay, sau đó nôn thốc nôn tháo.
Vất vả lắm mới ăn được chút đồ, giờ lại nôn ra hết.
Nôn xong, y tựa vào thành bồn, toàn thân như mất hết sức lực.
Nghỉ ngơi lấy sức một hồi, y dùng hết sức lực còn sót lại quay về giường, sau đó ngất đi…
Mấy ngày sau đó, Kiều Sanh đều trong trạng thái bán hôn mê, chỉ những khi lên cơn nghiện y mới tỉnh lại, sau đó lại lẳng lặng cuộn người, chịu đựng cơn tra tấn vô hình đó.
Tinh thần y ngày càng kém, những lúc lên cơn nghiện, y không còn khả năng kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Có một lần sau khi lên cơn nghiện xong, y phát hiện chân trái mình bị gãy.
Chắc là ban nãy giãy giụa đã đập vào cột giường…
Với tình hình trước mắt, dĩ nhiên Kiều Sanh không được chữa trị gì. Để phòng ngừa mình lại bị thương nữa, y xé quần áo mình thành mảnh nhỏ, mỗi khi có dấu hiệu lên cơn nghiện y sẽ dùng nó trói chặt tay chân mình lại.
Không tới mấy ngày, cổ tay cổ chân y đều bị mảnh vải cứa bị thương…
Ý chí của y ngày càng yếu dần.
Những lúc lên cơn nghiện y cảm giác mình như rơi vào địa ngục, nhưng phần lớn thời gian y đều tỉnh táo, những lúc đó, y sẽ lẳng lặng ngồi ở đầu giường, không muốn suy nghĩ gì cả.
Ở nơi này, thời gian dường như đọng lại, chiếc đồng hồ sinh học của y cũng trở nên hỗn loạn, y không biết mình đã bị giam cầm bao lâu rồi.
Xung quanh ngoài bóng tối cũng chỉ có bóng tối, cái cảm giác kêu trời không thấu ấy đang bao phủ quanh y.
Kiều Sanh cảm thấy mình sắp hết chịu đựng được nữa.
Nhưng y vẫn cố chống chọi, cho dù có chết y cũng phải đưa Jam xuống địa ngục…