Vì Hoắc An Đạt bị thương, ba người đành ngừng chuyện tìm đường thoát.
Tựa lên đùi Kiều Sanh, Hoắc An Đạt nhắm mắt lại, trông như là nghỉ ngơi, nhưng cũng là điềm báo anh sắp hôn mê.
Nếu hôn mê ngay lúc này sẽ rất nguy hiểm, Kiều Sanh đành phải liên tục gọi anh dậy, phòng lỡ anh không tỉnh lại nữa.
Kiều Thục Lệ ngồi cạnh bên, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Kiều Sanh ngẩng đầu nhìn về phía mảng trần nhà đã bong xuống.
Ba người đều im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở của họ.
Màn hình điện thoại của Hoắc An Đạt đã tối đi, chiếc di động vốn còn không tới một nửa pin do dùng quá quá lâu mà tự động tắt nguồn.
Không biết phải còn ở lại đây bao lâu, vì tiết kiệm pin, Kiều Thục Lệ đành tạm tắt điện thoại của mình.
Bốn phía tối om, tối tới nỗi khiến bọn họ cảm thấy ngột ngạt, như rơi vào một vũng bùn vô tận.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên Hoắc An Đạt lại lên tiếng, phá vỡ không gian im ắng: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ chết ở đây!”
Giọng trầm yếu vang lên, khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt càng thêm nặng nề.
Một lúc sau Kiều Sanh mới đáp: “Không đâu!”
Hoắc An Đạt cười khổ một tiếng, “Đừng an ủi tôi, có lẽ tôi sẽ không qua khỏi đêm nay!”
Không hiểu sao đột nhiên Kiều Sanh lại thấy tức tối: “Tôi nói không thì sẽ không!”
Hoắc An Đạt im lặng.
Kiều Sanh biết mình hơi lớn tiếng, y hít sâu một hơi, khẽ nói: “Xin lỗi!”
Đây là lần đầu y xin lỗi người khác, y luôn xem mình là nhất, cho dù có biết mình sai cũng tuyệt đối không nhận lỗi.
Lần này là ngoại lệ.
“Không có gì!” Hoắc An Đạt nói khẽ: “Có thể chết ở cạnh anh, cũng xem như được chút an ủi sau cùng!”
Giọng anh phảng phất ý cười, nhưng đa phần là tự giễu.
Kiều Sanh cúi đầu nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Anh thích tôi tới vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!” Hoắc An Đạt đáp. Anh im lặng một hồi mới nói tiếp: “Trước đây tôi cứ nghĩ là sẽ không yêu ai cả, tôi định sẽ sống cô độc như thế đến già, cho tới khi tôi gặp được anh. Thật ra, ban đầu ấn tượng của tôi với anh cũng không tốt lắm, vì khi đó quan hệ giữa anh và Tử Việt rất kém, tôi lại là bạn anh ấy nên cảm thấy anh nhất định không phải người tốt gì, nhưng cũng không biết sao tôi lại có cảm giác với anh!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt: “Có lẽ là từ cái lần tôi và anh cùng bị nhốt trong thang máy, anh khiến tôi thấy thoải mái, tôi thích cái cảm giác khi ở cùng anh. Sau đó, tôi thường xuyên chú ý tới anh!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt cười khổ: “Chắc là anh không tin, anh là mối tình đầu của tôi đấy, nhưng dường như anh lại rất ghét tôi!”
Kiều Sanh: “…”
Hoắc An Đạt bày tỏ lòng mình khiến Kiều Sanh không nói được gì, y im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Tôi đúng thật không phải người tốt gì!”
“Nhưng tôi thích anh!” Hoắc An Đạt mỉm cười: “Anh cuốn hút, rõ ràng quanh anh đầy gai góc, nhưng không hiểu sao tôi lại không cưỡng lại được bản thân, cứ muốn tới gần!”
Kiều Sanh không đáp.
Hoắc An Đạt cũng im lặng.
Xung quanh yên tĩnh lại, nhưng bầu không khí không còn nặng nề như trước nữa.
Không biết bao lâu sao, Hoắc An Đạt lại lên tiếng: “Tôi muốn ngủ!”
Anh ta nói rất chậm, nhưng lại khiến Kiều Sanh hoảng sợ.
“Đừng ngủ!”
“Tôi thật sự mệt lắm…” Càng về sau, giọng anh càng yếu.
“Nghe tôi này, nếu anh qua được, tôi sẽ chấp nhận quen anh!” Trong tình hình nguy cấp, Kiều Sanh đành dùng đòn sát thủ.
“Xin lỗi, sợ là tôi làm không được…”
“Tôi bảo anh đừng ngủ, anh có nghe tôi nói không?” Kiều Sanh hô to nhưng đối phương không đáp. Y vỗ vỗ hai má Hoắc An Đạt nhưng cũng không có phản ứng gì.
Kiều Sanh thấy lòng mình trùng xuống.
Ý thức được tình hình không ổn, Kiều Thục Lệ mở điện thoại lên.
Theo chút ánh sáng từ màn hình di động, bọn họ nhìn thấy được tình trạng của Hoắc An Đạt lúc này: Hai mắt nhắm nghiền, mặt tái mét. Kiêu Sanh dò hơi thở thì rất mỏng manh.
“Hình như anh ta đã hôn mê rồi!” Kiều Thục Lệ mím môi.
“Không thể để anh ta như thế này nữa!”
“Hay là để em đi xung quanh tìm xem có đường nào khác không!” Kiều Thục Lệ nói.
Kiều Sanh lắc đầu: “Đừng, quá nguy hiểm. Để anh đi, em ở lại chăm sóc cho Hoắc An Đạt đi!”
Kiều Thục Lệ không tranh với y: “Ừm!”
Kiều Sanh nhẹ nhàng đặt Hoắc An Đạt vào lòng Kiều Thục Lệ, sau đó cầm lấy điện thoại của cô.
“Cẩn thận một chút!” Kiều Thục Lệ lo lắng.
“Ừ!” Kiều Sanh gật đầu.
…
Sau sự cố ban nãy, giờ Kiều Sanh cẩn thận hơn nhiều, y phải xác định phía trước có nguy hiểm hay không mới đi tới. Giờ trần nhà và tường ở bãi đỗ xe đều hỏng nặng, có thể sập xuống bất kỳ lúc nào.
Kiều Sanh cố bước thật nhẹ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Xung quanh là tường đổ, Kiều Sanh không thể tìm thấy lối ra.
Ngay lúc y định bỏ cuộc thì có tiếng nước chảy vang lên gần đó khiến y chú ý.
Kiều Sanh lắng nghe.
Cống thoát nước!
Y mừng thầm.
Y cố dằn tâm tình kích động của mình xuống, men theo tiếng nước thật nhỏ ấy tới nơi phát ra.
Cắn chặt di động trên miệng, Kiều Sanh ngồi xổm xuống, dọn sạch đá vụn ở sang một bên.
Y đoán không sai, tiếng nước đó đích thật phát ra từ cống thoát nước.
Sau khi mở được nắp cống, Kiều Sanh hào hứng trở về tìm Hoắc An Đạt và Kiều Thục Lệ. Vừa nhìn thấy mặt y, Kiều Thục Lệ đã biết sự tình có chuyển biến, vội hỏi: “Có phải là tìm được lối thoát rồi không?”
“Ừm, đằng kia có một miệng cống!”
Bọn họ không trì hoãn nữa, Kiều Sanh cõng Hoắc An Đạt đã bất tỉnh nhân sự, Kiều Thục Lệ thì cầm di động đi phía trước dẫn đường.
Cống rất sâu, phải vất vả lắm Kiều Sanh và Kiều Thục Lệ mới đưa được Hoắc An Đạt xuống dưới.
Có vẻ như trận động đất đã phá hỏng ống dẫn gần đó, nên nước trong cống chảy rất nhiều, sắp qua khỏi mắt cá chân bọn họ.
Kiều Sanh cõng Hoắc An Đạt đi trong đường cống nhỏ hẹp, Kiều Thục Lệ vẫn đi ở phía trước, đường ống quanh co, bọn họ chỉ có thể đi theo trực giác của mình.
Hoắc An Đạt dựa vào lưng Kiều Sanh, không nhúc nhích.
Trận động đất này nghiêm trọng hơn họ nghĩ rất nhiều, ngay cả cống thoát nước cũng bị sụp một số ngã, bọn họ phải đi vòng rất lâu mới tìm thấy một lối ra.
Nhưng dường như phía trên đã bị thứ gì đó chặn lại, sau khi leo lên trên, Kiều Sanh có cố đẩy thế nào cũng không đẩy được nắp cống ra.
Hoàn cảnh không mấy lạc quan.
Nhưng giờ bọn họ cũng chẳng còn sức để mà thất vọng, phải nhanh chóng tìm một lối ra khác.
Trời không tuyệt đường người, ngay khi chân đã mỏi nhừ, rốt cục bọn họ cũng tìm được một lối ra, nắp cống cũng không bị thứ gì chặn lại.
Khoảnh khắc mở được nắp cống ra, Kiều Sanh hít sâu một hơi.
Tuy bị nhốt trong tầng hầm chỉ khoảng nửa ngày, nhưng y lại cảm thấy như đã trải qua nửa thế kỷ…
…
Sau khi lên được mặt đất, Kiều Sanh và Kiều Thục Lệ cũng không nghỉ ngơi, mà chạy ngay tới bệnh viện.
Dọc đường có khá nhiều nhà cửa sụp đổ, dường như cả thành phố đều mất điện, ngay cả di động của Kiều Thục Lệ cũng không có sóng.
Cũng may là ở bệnh viện có máy phát điện, nên vẫn hoạt động bình thường.
Vừa tới bệnh viện, Hoắc An Đạt được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Kiều Sanh lo lắng cho tình hình ở Kiều gia nên bảo Kiều Thục Lệ ở lại bệnh viện, còn mình thì tức tốc về nhà ngay.
Đường phố hỗn loạn, nhiều người may mắn sống sót trên mặt tràn đầy nét hoảng sợ. Không có taxi, Kiều Sanh đành phải đi bộ về nhà.
Cũng may là bệnh viện không xa Kiều gia mấy.
Về tới Kiều gia, tâm trạng lo lắng của Kiều Sanh mới buông xuống được.
Kiều gia không bị hư hao gì.
Ngoài người hầu, Kiều gia chỉ còn lại một mình Liên Mặc Sinh. Vừa nhìn thấy Kiều Sanh, thiếu chút nữa cậu ta đã nhảy dựng lên, cậu ta nhào qua ôm y, sau đó hỏi liên thanh: “A Sanh, cậu không sao chứ? Tòa nhà Tinh Quang sập, sao cậu thoát ra được? Có bị thương ở đâu không?”
Kiều Sanh bị cậu ta hỏi tới muốn choáng đầu, mới khoát tay: “Chuyện này kể sau đi!” Y nhìn quanh: “Kiều Mộ Đình và Kiều Tử Việt đâu?”
“Giờ họ đang ở bên ngoài Tinh Quang. Ban nãy, sau khi xảy ra động đất, mọi người đều không thể liên lạc được với cậu cho nên đã chạy tới Tinh Quang. Giờ hai người họ đang chỉ huy đội cứu hộ tìm cậu, tôi ở nhà chờ tin!”
Sau khi xác định mọi người đều bình an vô sự, Kiều Sanh mới thở phào một hơi.
Nhìn cả người nhếch nhác, mặt mày đầy thương tích của Kiều Sanh, Liên Mặc Sinh rất đau lòng: “Cậu không sao thì tốt rồi…”
Kiều Sanh cười khổ.
Trở về phòng tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ, Kiều Sanh cùng Liên Mặc Sinh tức tốc tới bệnh viện.
Hoắc An Đạt còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, Kiều Thục Lệ trông rất mệt mỏi, Kiều Sanh để cô về nhà nghỉ ngơi trước.
…
Hơn một tiếng sau, rốt cuộc đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt.
Kiều Sanh bắt đầu hồi hộp.
Bác sĩ bước ra, Kiều Sanh vội vàng đi tới: “Thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra: “Miễn cưỡng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng xương sống bị tổn thương nghiêm trọng, khi nào tỉnh lại thì còn phải xem vào ý chí của bệnh nhân!”
Mặt Kiều Sanh cứng lại: “Ý của bác sĩ là…”
Bác sĩ vỗ vỗ vai y, liếc y một cái, ngụ ý sâu xa: “Có thể sẽ thành người thực vật!”
Kiều Sanh im lặng.
Y tá đẩy Hoắc An Đạt ra, Kiều Sanh quay qua nhìn anh ta: mắt nhắm nghiền, nhìn như không có chút sinh khí nào, khuôn mặt trắng bệch.
Kiều Sanh trầm mặc.
Liên Mặc Sinh ở cạnh ôm lấy y, cũng im lặng. Tuy Kiều Sanh chưa nói gì, nhưng cậu ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Trên người Kiều Sanh cũng có nhiều vết thương, nhưng đều là thương ngoài da, dĩ nhiên nếu mặc kệ vẫn có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nên Liên Mặc Sinh đã nhờ y tá xử lý vết thương cho y.
Cả quá trình, Kiều Sanh chưa hề nhíu mày một lần. Thậm chí cả khi y tá dùng cồn rửa vết thương cho y thì mặt y vẫn bình thản như thế, gương mặt lạnh lùng cứ như không có cảm giác.