Thân thể bị kéo vào một cái ôm ấm áp, âm thanh lười biếng cũng theo đó vang lên bên tai Kiều Sanh, giọng mang âm mũi lúc vừa tỉnh giấc, “Sao dậy sớm quá vậy?”
Kiều Sanh thấy buồn cười, “Đã hơn mười hai giờ rồi, vậy mà còn sớm à?”
“Ha ha!” Liên Mặc Sinh nở nụ cười, ***g ngực rung lên khiến lưng Kiều Sanh cũng rung theo, “Cưng à, đến sáng chúng ta mới ngủ, mới được sáu tiếng đã dậy rồi, ngủ chưa đủ giấc, cho nên ngủ tiếp thôi, vẫn còn sớm mà!”
Cậu ta không nhắc tới thì thôi, vừa nói ra, mặt Kiều Sanh lập tức lạnh xuống.
Tối qua, hai người nọ làm hơn nửa đêm. Mới đầu cảm giác cũng không tệ lắm, Liên Mặc Sinh rất dịu dàng, biết nghĩ cho cảm nhận của y. Nhưng càng về sau, cậu ta càng không kiềm chế, động tác ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn bắt Kiều Sanh phải làm các động tác cực khó, nghênh hợp với mình. Khi đó, Kiều Sanh bị làm tới thần trí mê loạn, không cách nào cự tuyệt. Nếu không phải sau đó y nổi giận, lấy súng lục để dưới gối ra bảo cậu ta dừng lại, thì e là Liên Mặc Sinh còn làm quá đáng hơn.
Kiều Sanh im lặng làm Liên Mặc Sinh tưởng là y đã đồng ý với yêu cầu của mình rồi, cậu ta đắc ý, ôm y, vùi vào ngực y cọ cọ mấy cái, tìm một vị trí êm ái ngủ tiếp.
Kiều Sanh cười khẽ, cúi người, cong khuỷu tay, thúc vào sườn phải cậu ta một cú.
“Ui da!” Liên Mặc Sinh kêu một tiếng thảm thiết, buông Kiều Sanh ra.
Kiều Sanh bình tĩnh bước xuống giường, khoác áo vào.
Liên Mặc Sinh ngồi trên giường, ôm bụng, phẫn nộ trừng ai đó, “Cậu làm gì vậy?”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Cho cậu một bài học, cậu chỉ là đồ chơi tiêu khiển của tôi, cậu nên hiểu lấy thân phận của mình!”
Mặt Liên Mặc Sinh chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng sang đen, cậu nghiến răng, vừa bực bội vừa thấy buồn cười, hỏi: “Đồ chơi? Không phải tối qua cậu đã hứa là làm người yêu của tôi sao? Sao lại nuốt lời nhanh vậy chứ?”
Kiều Sanh lạnh giọng đáp: “Vốn là như vậy, nhưng do đêm qua biểu hiện của cậu quá kém, cho nên giao ước bị hủy bỏ!”
“Tối qua biểu hiện của tôi quá kém? Tôi nhớ là cậu thích tới không nói ra lời. Hơn nữa, quá đáng nhất chính là tôi mới làm được một nửa cậu đã bắt tôi dừng lại, cậu có biết là làm vậy sẽ để lại di chứng hay không?” Nhắc tới, Liên Mặc Sinh cũng nổi điên.
“Di chứng?” Kiều Sanh liếc nửa người dưới đang bừng bừng của ai kia bằng ánh mắt buồn cười, “Tôi thấy cậu còn đang rất ‘hăng hái’ đấy, cậu có muốn tôi cho cậu hiểu một chút về cái gì gọi là di chứng thật sự không?”
Liên Mặc Sinh vội vàng đưa tay che đi bộ phận quan trọng, mặt cứng đờ, “Cậu đùa gì thế?”
Kiều Sanh cười lạnh, không thèm ngó tới cậu ta nữa, xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng y, Liên Mặc Sinh nghiến răng nghiến lợi, rồi cười khổ một tiếng, tính tình của mỹ nhân đúng là xấu thật.
Nhưng, mình lại mê muội đến thế…
… …
Quay ngược thời gian lại đêm qua.
Thân thể Kiều Sanh vừa chặt vừa nóng, dáng vẻ lúc ý loạn tình mê chỉ có thể dùng hai từ ‘yêu nghiệt’ để hình dung. Một Kiều Sanh như thế, đã khiến Liên Mặc Sinh không thể kiềm chế được chính mình, càng làm càng bạo.
Tiếng rên rỉ vốn mê người của Kiều Sanh chuyển dần sang tiếng kêu chịu đựng.
Liên Mặc Sinh ôm eo y, để y đổi sang một tư thế khác nghênh hợp với mình.
Đôi chân Kiều Sanh như vô ý, câu chặt eo cậu, cố ngăn lại nhịp dập quá mãnh liệt vào y.
Nhưng, cũng vô dụng.
Kiều Sanh cau mày, nói: “Chậm một chút, Liên Mặc Sinh!”
Dường như Liên Mặc Sinh không nghe thấy.
Sao Kiều Sanh có thể chịu được thái độ đó của cậu ta? Dục vọng nơi mắt y bỗng biến mất, y lấy khẩu súng dưới gối ra, để ngay thái dương Liên Mặc Sinh.
Liên Mặc Sinh cứng người, “Sao vậy?”
Giọng Kiều Sanh rất lạnh lùng, “Đủ rồi, cút khỏi người tôi!”
Liên Mặc Sinh vốn đang hào hứng, vừa nghe câu ấy, mặt đen ngòm, “Có lầm không vậy? Tôi còn chưa…”
“Xuống ngay!” Kiều Sanh ra lệnh, không cho cự tuyệt.
“Ờ, được…” Liên Mặc Sinh vội vàng đáp, cậu nghe được tiếng bóp cò của Kiều Sanh, nó báo hiệu Kiều Sanh đang giận. Cậu cũng không muốn ăn thêm phát đạn nữa của y, bả vai của cậu còn đang quấn băng mà.
Liên Mặc Sinh vừa bò khỏi người Kiều Sanh, y đã lấy chăn che đi nửa thân dưới hỗn loạn của mình, mắt càng thêm lạnh.
Mặt Liên Mặc Sinh lại càng khó coi hơn y, cậu ta còn chưa lên tới cao trào đã bị Kiều Sanh ép xìu xuống, giờ sắp nghẹn tới nội thương, cậu rất muốn giết người.
Cậu cố nén cơn tức xuống, vờ như bình tĩnh, “Cậu làm vậy là sao? Tôi chỉ mới làm được một nửa!”
“Tôi thỏa mãn, vậy là đủ rồi!” Kiều Sanh liếc nơi còn đang trong trạng thái hưng phấn của cậu ta, thản nhiên nói: “Chuyện còn lại, cậu tự vào phòng tắm giải quyết đi!”
Thiếu chút nữa Liên Mặc Sinh đã hộc máu, “Từ năm mười lăm tuổi tới giờ, tôi chưa bao giờ dùng tay nữa. Giờ cậu bảo tôi tự mình giải quyết?”
“Vậy có muốn tôi giúp cậu một tay không?”
“Thật?” Liên Mặc Sinh bán tín bán nghi.
“Ừ!” Kiều Sanh quơ quơ khẩu súng trong tay mình, cười nói: “Dùng thứ này, một phát bắn trụi, đỡ phải dùng sức!”
“…”
Liên Mặc Sinh câm họng, hết biết nói gì. Cuối cùng cậu cúi đầu, ngoan ngoãn xuống giường, thì thào, “Tôi vào phòng tắm…”
Kiều Sanh nằm lười trên giường, mặt lạnh lùng, hơi thở như một vị đế vương…
Nhớ lại cảnh tối qua, Liên Mặc Sinh có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng mình mới là người phía trên, sao giờ lại giống như người bị chơi xong rồi vứt? Trước đây chỉ có cậu bỏ rơi người khác, chưa bao giờ có người dám chủ động bỏ rơi cậu. Nhưng hiện tại, sau một đêm bên nhau, Kiều Sanh đã lạnh lùng đá cậu ra khỏi cửa…
Chuyện này quá hoang đường…
Liên Mặc Sinh ôm trán, lắc đầu, lẩm bẩm: “Đây không phải là thật, nhất định là mình đang nằm mơ…”
… …
Tắm xong, bỏ hết những thứ bám trên người, y lấy khăn tắm bao nửa thân dưới, bước ra ngoài.
Lúc này Liên Mặc Sinh đã mặc quần áo xong, mặt mày khó coi, đang ngồi trên giường.
Kiều Sanh nhíu mày, “Cậu còn ở đó làm gì?”
Dù lòng đang bực bội, nhưng ngoài mặt cậu ta vẫn nở nụ cười vô cùng xán lạn, “Tôi đang đợi cậu, tối qua tôi đã quên nói với cậu một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Trong khoảng thời gian này cậu nên cẩn thận một chút, tôi có dự cảm, sẽ có sát thủ tới ám sát cậu nữa!”
“Cùng một cố chủ?”
“Ừm!” Liên Mặc Sinh gật đầu.
“Là ai?”
“Chuyện này tôi không thể nói được!” Liên Mặc Sinh khó xử, “Trong giới sát thủ chúng tôi có một quy định bất thành văn, là một khi sát thủ nhận tiền cố chủ, ký giao kèo, bất kể là thành hay bại, trong mọi tình huống, sát thủ cũng không dược phép để lộ tin về cố chủ. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Sát thủ đó sẽ bị xóa tên mãi mãi trong giới sát thủ, trở thành trò cười của người trong giới. Nghiêm trọng hơn chính là còn có thể bị tổ chức đuổi giết, thậm chí liên lụy đến người nhà, vì không có bất kỳ một tổ chức sát thủ nào có thể chấp nhận một tên phản đồ như thế tồn tại!” Giải thích xong, cậu lo lắng, nhìn Kiều Sanh, “Cậu cũng hiểu mà phải không?”
Kiều Sanh không hỏi nữa, y không phải một người không biết lý lẽ, ai cũng có nguyên tắc riêng của mình, nếu Liên Mặc Sinh không thể nói, vậy y cũng chỉ đành nghĩ cách tìm người đó ra thôi.
Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Sanh thiếu gia, lão gia gọi cậu xuống dùng cơm trưa!” Giọng của chú Chu vang lên.
“Ừm!” Kiều Sanh đáp: “Tôi sẽ xuống ngay!”
“Vâng, thưa thiếu gia!”
Kéo khăn tắm ra, Kiều Sanh bắt đầu thay quần áo.
Tầm mắt của Liên Mặc Sinh luôn dừng trên thân thể hoàn mỹ đang trần như nhộng của Kiều Sanh, ánh mắt trầm xuống.
Trên người Kiều Sanh đầy những dấu hôn, nhất là sau lưng và xương quai xanh. Những vệt hồng hồng trên làn da trắng nõn, giống như những đóa hồng mai nở rộ giữa trời tuyết, rực rỡ, lóa mắt.
Liên Mặc Sinh nhìn tới mê mẩn. Vào lúc này, Kiều sanh cũng đã cảm nhận được tầm mắt nóng cháy ấy, y xoay qua, cười khẽ, “Cậu còn chưa đi?”
“Tôi nghỉ phép…”
“Vậy ý cậu là định nghỉ phép ở chỗ tôi à?”
“Được không?” Liên Mặc Sinh chớp chớp mắt, nhìn Kiều Sanh bằng ánh mắt mong chờ.
“Cũng được!” Kiều Sanh câu khóe môi lên, rồi nói tiếp, “Trong khẩu súng của tôi còn thừa năm viên đạn, tôi đang lo không có chỗ dùng đây!”
Nụ cười trên mặt Liên Mặc Sinh cứng ngắt.
Cậu cũng biết, Kiều Sanh sẽ không đồng ý dễ như vậy.
Được rồi, tuy là thân thể của mỹ nhân mất hồn, nhưng tính tình lại quá bạo ngược, cậu cũng không có ý định chơi trò mạo hiểm.
Dù sao thì sau này cũng còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ mà khám phá vậy…
Liên Mặc Sinh định đi, nhưng nếu cứ đi như vậy, thì đúng là quá kém. Cậu ta thừa dịp Kiều Sanh bất cẩn, hôn khẽ lên môi y một cái, nhảy phắt tới cạnh cửa sổ, “Tạm biệt nhé cưng!”
Nói xong, cậu nhảy ra ngoài, trên mặt là nụ cười tự tin, tà mị.