Kiều Sanh vẫn đi ngủ sớm như mọi khi. Do công ty có việc, Kiều Mộ Đình còn ở lại tăng ca.
Cơn mưa to bất ngờ khiến nhiệt độ cả thành phố Y giảm xuống nhiều, Kiều Sanh không mở điều hòa, tới nửa đêm y bị cái lạnh làm tỉnh giấc.
Kiều Sanh mơ mơ màng màng bật điều hòa lên.
Y ấn điều khiển nhưng điều hòa lại không chút động tĩnh gì, đèn cũng không mở sáng.
Mất điện? Kiều Sanh nhíu mày, tỉnh táo hoàn toàn.
Có ánh sáng từ ngoài hành lang theo khe cửa rọi vào.
Không có mất điện.
Nhưng mà…
Kiều Sanh lập tức ngồi dậy, gởi tin nhắn cho Kiều Mộ Đình. Kiều thị cách bệnh viện rất gần, chỉ vài phút thôi là đã có thể chạy tới.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, nặng nề nhưng chậm chạp, từ xa đến gần.
Kiều Sanh lạnh lùng nheo mắt lại.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Khá lắm!
Chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, Kiều Sanh chui vào trong chăn, lấy khẩu súng Desert Eagle dưới gối ra, đạn đã lên nòng sẵn sàng.
Nín thở, Kiều Sanh lắng nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài.
Kiều Sanh nắm chặt khẩu Desert Eagle trong tay, đôi đồng tử vì quá hưng phấn mà co lại.
Cửa mở ra, sau đó đóng lại.
Người nọ đi tới cạnh giường bệnh.
Lách cách, âm thanh thật giòn vang lên, đó là tiếng lên đạn…
Sau đó, chiếc chăn trùm kín đầu Kiều Sanh bị giở ra. Vào lúc ấy, Kiều Sanh cũng đã giơ khẩu súng trong tay lên, nã hai phát về phía bóng đen đó. Dường như đối phương không ngờ được Kiều Sanh đã tỉnh, ngây ra một chút, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng né tránh. Phát súng thứ nhất may mắn tránh khỏi, nhưng phát súng thứ hai thì không may mắn như thế, viên đạn đã ghim vào vai trái gã ta.
Nghe được tiếng rên của người nọ, Kiều Sanh lạnh lùng cong khóe môi lên.
“Cuối cùng thì mày cũng xuất hiện?”
“Mày đã tỉnh?” Đối phương che mặt, từ giọng điệu có thể nhận ra được vẻ bất ngờ của gã.
“Mày thấy thế nào?” Kiều Sanh nhíu mày.
Đối phương không nói gì.
“Là ai sai mày tới?” Kiều Sanh hỏi.
“Hừ, mày cho là tao sẽ nói?” Người nọ nhịn đau, nói: “Sát thủ tuyệt đối không thể để lộ tin về cố chủ, mày ở chung với Liên Mặc Sinh lâu như vậy, chẳng lẽ nó không bảo với mày sao?”
Gã ta vừa nói chuyện, vừa cẩn thận lia súng về phía Kiều Sanh.
Kiều Sanh để ý thấy, cười giễu.
Định dời đi lực chú ý của tao à?
Đâu có dễ như vậy…
“Vậy tao sẽ từ từ tra tấn mày, đến chừng nào mày chịu nói thôi!” Kiều Sanh miễn cưỡng nói một câu, rồi lại nã thêm một phát súng vào vai phải gã nọ.
“Thế nào? Lực sát thương của Desert Eagle cũng khá chứ?” Kiều Sanh nhặt khẩu súng kia lên, một tay lấy hết mấy viên đạn ra, ném vào thùng rác.
“Coi như tao tính nhầm, không ngờ mày lại âm hiểm như vậy!” Người nọ cắn răng.
Kiều Sanh mỉm cười: “Cám ơn mày đã khen, chỉ cần mày nói cho tao biết là ai thuê mày đến giết tao, tao sẽ tha cho mày con đường sống!”
“Mày cho là tao sẽ tin mày?”
“Mày không còn lựa chọn nào khác!”
“…”
Ngoài cửa sổ, mưa ngày càng lớn, bầu không khí trong phòng đầy mùi máu tươi.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng người nọ cũng lên tiếng.
“Còn chưa biết được!”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Mắt Kiều Sanh co lại, theo bản năng nhắm ngay cửa, nhưng y còn chưa kịp nổ súng, cổ tay bị đá một cái, khẩu súng trên tay y văng ra ngoài.
Người ngoài cửa tiến vào, chĩa súng lên trán Kiều Sanh.
“Mày có đồng lõa?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Đương nhiên!” Gã bị bắn vào hai vai ấy cười đắc ý, “Mày cho rằng sau mấy lần ám sát thất bại, bọn tao sẽ hành động một mình? Tuy nhiên, mày đúng là khó đối phó hơn bọn tao đã nghĩ!”
“Là mày quá yếu thôi, thực lực của Khai Thang Thủ cũng chỉ có bấy nhiêu!” Kiều Sanh cười giễu.
“Mày đoán sai rồi, tao mới là Khai Thang Thủ!” Gã sát thủ chỉa súng vào đầu Kiều Sanh trầm giọng nói.
“Dù sao thì mày cũng sẽ chết trên tay tao, giờ có nói gì cũng vô dụng!” Gã sát thủ bị phế hai tay ấy nhìn Kiều Sanh chăm chăm, đôi mắt hung tợn: “Thằng này đã hành hạ chúng ta lâu như vậy, không thể giết nó dễ dàng như thế, chí ít phải từ từ tra tấn nó tới chết mới được!”
“Đương nhiên!” Khai Thang Thủ cười nói, giọng điệu thật biến thái, “Tra tấn kẻ khác là thú vui của tao…”
Kiều Sanh mỉm cười, “E là bọn mày không có cơ hội này!”
Khai Thang Thủ vừa định bóp cò…
Vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đá văng ra, Kiều Mộ Đình tiến vào.
Khai Thang Thủ cả kinh, theo bản năng muốn túm cổ Kiều Sanh, bắt y làm con tin.
Dĩ nhiên là Kiều Sanh sẽ không cho gã ta cơ hội, thoải mái tránh khỏi.
Kiều Mộ Đình nã mấy phát súng về phía Khai Thang Thủ.
Khai Thang Thủ lập tức nhào tới, túm lấy gã đồng bọn che trước người mình. Mấy phát súng của Kiều Mộ Đình đều bắn vào người gã nọ, gã đồng bọn đáng thương ấy chết ngay tại chỗ.
Lăn qua phía chân giường bên này, Khai Thang Thủ chĩa súng vào đầu Kiều Sanh, từ từ đứng lên, nhìn Kiều Mộ Đình bằng ánh mắt hung ác.
“Để xem súng của mày nhanh hay là của tao nhanh hơn!”
“Giết anh ta, mày lại càng không thể chạy thoát!” Kiều Mộ Đình thản nhiên đáp.
“Hừ, thật không ngờ là bọn mày lại quá nham hiểm, đã tính toán trước hết rồi!”
“Không phải tính toán trước, mà là những chuyện đang xảy ra ở đây cậu ta đều biết hết mà thôi!” Kiều Sanh quơ quơ di động trước mặt gã nọ. Vừa rồi lúc gởi xong tin nhắn, y đã gọi cho Kiều Mộ Đình, sau đó không cúp máy, cho nên những gì xảy ra ở bên này đều ‘trực tiếp’ phát sóng cho Kiều Mộ Đình. Đến nơi, Kiều Mộ Đình luôn nấp ngoài phòng bệnh, mãi cho tới khi Khai Thang Thủ định đối phó Kiều Sanh.
Nhìn di động, mặt Khai Thang Thủ trở nên cực kỳ lạnh, dường như gã ta đang phẫn nộ với chút mánh khóe của y.
Mấy y tá trực ban nghe tiếng súng chạy tới thấy tình cảnh trong phòng, sợ tới mức la toáng lên, vội vàng ấn chuông báo động.
Vì thế, cả bệnh viện đều bị kinh động…
Không bao lâu sau, cảnh sát cũng chạy tới hiện trường, cửa phòng bệnh bị vây kín mít.
Kiều Mộ Đình chĩa súng vào Khai Thang Thủ, Khai Thang Thủ chĩa súng vào Kiều Sanh, hai bên đang ở trong trạng thái giằng co.
Mắt Khai Thang Thủ lộ ra tia hung tàn, ánh mắt cũng ngày càng lạnh.
Lúc này trông Kiều Sanh lại rất thoải mái, y khoanh tay tựa vào đầu giường, trông rất lười biếng.
Đám người hỗn loạn ở cửa bị cảnh sát sơ tán, một cảnh sát trẻ tuổi đứng ở cửa cầm loa lặp đi lặp lại lời thoại ngàn năm không có chút tác dụng nào, “Mau bỏ vũ khí xuống, anh đã bị bao vây!”
Khai Thang Thủ nhìn mấy tay cảnh sát ấy bằng ánh mắt khinh thường, “Muốn bắt tao? Không có cửa đâu, cho dù tao có chết cũng phải kéo nó theo chôn cùng!”
Dứt lời, gã ta từ từ đi tới trước mặt Kiều Sanh, nắm áo y, kéo y vào ngực mình, đồng thời họng súng cũng chỉa vào thái dương y.
Kiều Sanh không hề giãy dụa.
Kiều Mộ Đình cũng không nổ súng. Cậu sợ làm tổn thương Kiều Sanh.
Kéo Kiều Sanh xuống giường, Khai Thang Thủ ôm y, từ từ di chuyển tới cửa.
Đám cảnh sát không thể không dẹp đường ra.
“Cậu ta vẫn còn bị thương, anh không thể đưa cậu ta đi được!” Một bác sĩ hơi gầy, mặt mày xấu xí, mang mắt kính cản trước mặt Khai Thang Thủ, giọng anh ta sợ hãi, hai chân cũng đang run lên.
“Đúng là cũng có chút trách nhiệm, nhưng tiếc là quá hèn nhát, cút ngay! Nếu không tao sẽ cho nó một súng chết tươi!” Khai Thang Thủ khó chịu, ngay cả ánh mắt nhìn người nọ cũng đầy vẻ xem thường. Vị bác sĩ tội nghiệp ấy bị hù tới mặt mày trắng bệch, hai chân như nhũn ra, ngồi bẹp dưới đất.
Lúc đi ngang qua người bác sĩ nọ, Khai Thang Thủ như sực nhớ tới chuyện gì đó, đá anh ta một cái, quát: “Mày có biết lái xe không?”
“Biết!” Bác sĩ nọ run rẩy đáp, thiếu điều muốn tè ra quần.
“Tốt lắm!” Khai Thang Thủ gật đầu, xoay người nói với đám cảnh sát đang theo sát phía sau mình, “Tao cần một chiếc xe!”
“Trong bệnh viện chỉ có xe cứu thương!” Một y tá cẩn thận đáp.
“Xe cứu thương cũng được!” Nói xong, Khai Thang Thủ lại đá cho vị bác sĩ nọ một đá, ra lệnh: “Mày lái xe!”
Vị bác sĩ ấy hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy, Khai Thang Thủ lạnh lùng liếc anh ta một cái, thế là anh chàng tội nghiệp ấy bị dọa tới run lên, đành phải bất đắc dĩ mà gật đầu.
Khai Thang Thủ kéo Kiều Sanh lên xe cứu thương.
Kiều Sanh cau mày, không nói lời nào, sắc mặt cũng hơi tái.
Vết thương vừa bắt đầu khép miệng lại vì động tác thô bạo của Khai Thang Thủ mà vỡ ra.
Rất đau.
Trong mắt Kiều Sanh đầy vẻ lo lắng.
Xe cứu thương chạy ra khỏi bệnh viện, lao thật nhanh về phía ngoại thành vắng người…