Một tuần sau, Kiều Sanh vẫn cùng Kiều Mộ Đình sang Mỹ. Tuy là ban đầu Kiều Mạc Nhiên không đồng ý, nhưng dạo gần đây Kiều Sanh luôn gặp tai nạn, ông ta không thể không lo lắng, cuối cùng đành im lặng.
Trên máy bay.
Kiều Sanh lười biếng tựa vào cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Kiều Mộ Đình ngồi cạnh y, ngây ra, không biết đang suy nghĩ gì đó.
“Sao cậu lại sang Mỹ buôn bán vũ khí?” Kiều Sanh quay quay, đột nhiên hỏi cậu.
“Ngày đầu tiên tôi đến Mỹ, thiếu chút nữa đã bị một đám côn đồ cướp bóc, may mắn được một thanh niên buôn bán vũ khí cứu, tôi và cậu ta rất hợp nhau, sau đó thì trở thành bạn tốt. Lúc đó việc làm ăn của cậu ta ngày càng phát triển, một mình cậu ta quản lý không nổi, đang định tìm người giúp, nên đã mời tôi tham gia và tôi đã đồng ý!”
“Chỉ có vậy?” Kiều Sanh nhíu mày.
“Ừ!”
“Kỹ thuật bắn súng và võ thuật của cậu đều là sau khi tới Mỹ mới học?”
Kiều Mộ Đình gật đầu, “Có thể nói là như vậy. Kỹ thuật bắn súng là do người bạn buôn vũ khí đó dạy tôi, còn về võ thuật thì lúc còn ở trong nước có luyện một thời gian, cho tới khi đến Mỹ mới bắt đầu chú tâm học!”
Kiều Sanh không hỏi thêm gì nữa, y bắt đầu thấy hứng thú với người thanh niên buôn súng ống mà Kiều Mộ Đình luôn miệng nhắc.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của y, Kiều Mộ Đình nói: “Cậu ta tên Tư Đồ Chiến, là một người rất thú vị!”
Kiều Sanh cười, “Rất mong chờ ngày được gặp cậu ta!”
…
Mấy tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Do lệch múi giờ, hiện ở Mỹ vẫn là buổi sáng, thời tiết rất tốt.
Kiều Mộ Đình mang Kiều Sanh tới cửa hàng vũ khí của mình.
Cửa hàng bán vũ khí này chỉ là một gian hàng nho nhỏ, từ ngoài nhìn vào không thấy rõ, thậm chí đến bảng hiệu cũng không có. Tuy nhiên, đây lại là một trong những cửa hàng lớn nhất ở Mỹ. Sau khi người mua bàn bạc xong giá cả, bọn họ mới chuyển hàng từ nơi khác tới đây, cho nên nói chính xác thì nơi này là nơi giao dịch.
Cửa đóng, Kiều Mộ Đình đẩy cửa ra.
“Ai ở ngoài?” Một giọng nói lười biếng vang lên, trầm trầm dễ nghe, cứ như người nói chuyện còn chưa tỉnh ngủ.
“Là tôi!” Kiều Mộ Đình đáp, “Tôi đã về!”
“Mộ Đình!”
“Ừ!”
Sau khi hai người bước vào nhà, vừa liếc một cái Kiều Sanh đã nhìn thấy người thanh niên ngồi ngay giữa phòng.
Hay là nói, đó là thiếu niên…
Khi nhìn rõ mặt Tư Đồ Chiến, Kiều Sanh ngạc nhiên. Tuy Kiều Mộ Đình từng nói với y là cậu ta còn rất trẻ, nhưng y cũng không ngờ cậu ta lại trẻ tới vậy, trông chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, thậm chí còn có thể nhỏ hơn.
Tư Đồ Chiến lưng dựa vào ghế, hai chân gác trên bàn, nửa người trên trần trụi còn đang dính đầy bọt nước, tựa hồ vừa mới tắm xong. Mái tóc ướt sũng, trên tóc vẫn còn đọng những giọt nước, mặt cậu ta khá tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, hai má hơi phồng lên như trẻ con, tay chân cậu ta thuôn dài, dáng người cũng khá chuẩn.
Trong lúc Kiều Sanh quan sát Tư Đồ Chiến thì Tư Đồ Chiến cũng đang nhìn y, sau đó cậu ta vuốt cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Bồ mới à? Nhìn cũng được lắm!” Tư Đồ Chiến huýt gió một cái, vẻ mặt xấu xa trêu ghẹo Kiều Mộ Đình.
Bồ?
Kiều Sanh mỉm cười liếc qua Kiều Mộ Đình một cái, ánh mắt có hơi lạnh.
Kiều Mộ Đình xấu hổ, hơi tránh ánh mắt y. Cậu ho khẽ một tiếng, giải thích: “A Chiến, cậu hiểm lầm rồi, đây là anh trai tôi…”
Tư Đồ Chiến cũng có chút xấu hổ, nhưng mới đó cậu ta đã gạt sang bên, ” Ồ, hóa ra là anh trai!”
Kiều Sanh cười lạnh không nói.
Tư Đồ Chiến rút chân khỏi bàn, đứng dậy, mặc áo cho đàng hoàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh, mỉm cười với Kiều Sanh: “Xin chào, tôi là bạn kiêm đối tác làm ăn với Kiều Mộ Đình – Tư Đồ Chiến!”
“Kiều Sanh!” Kiều Sanh đáp lại một câu nhàn nhạt.
Bầu không khí có chút lành lạnh.
Tư Đồ Chiến là một người hời hợt, cậu ta cũng không để ý, cười nói: “Để tôi lấy café cho hai người!”
Kiều Mộ Đình: “Của tôi đừng cho đường!”
Tư Đồ Chiến gật đầu, rồi nhìn về phía Kiều Sanh: “Còn anh?”
Kiều Sanh thản nhiên đáp: “Giống vậy!”
“OK!” Tư Đồ Chiến vẫy tay, đi vào phòng bếp: “Sẽ xong ngay thôi!”
Tán gẫu vài ba câu đã xóa đi bầu không khí khó chịu ban nãy.
Chút không vui trong lòng cũng dần biến mất, Kiều Sanh nhìn theo bóng lưng người nọ, thưởng thức cá tính của người này.
“A Sanh, những lời cậu ta vừa nói anh đừng để bụng!” Tư Đồ Chiến vừa đi, Kiều Mộ Đình lo lắng, vội giải thích: “Vừa rồi A Chiến chỉ nói đùa mà thôi!”
“Chuyện đó liên quan gì tới tôi?” Kiều Sanh thản nhiên liếc cậu một cái.
“Ờ…” Kiều Mộ Đình định giải thích, nhưng Tư Đồ Chiến cũng đã bước ra khỏi phòng bếp, cậu đành im lặng.
Ba người ngồi trước bàn uống café.
Nhìn thấy chân phải y hơi thô hơi chân trái, Tư Đồ Chiến thấy lạ, hỏi: “A Sanh, chân phải anh làm sao vậy?”
Cậu ta là người dễ gần, mới quen chưa bao lâu cũng đã bắt đầu gọi Kiều Sanh là A Sanh.
“Bị thương, đang băng bó!” Kiều Sanh đáp.
“Anh ấy đến Mỹ là để dưỡng thương!” Kiều Mộ Đình bổ sung.
…
Chiều hôm đó, Kiều Mộ Đình dẫn Kiều Sanh tới căn nhà của mình. Do lệch múi thời gian, rồi hơn hai mươi mấy tiếng bay hai người cũng chưa ngủ, giờ mệt gần chết. Tuy vậy, nhưng vì điều chỉnh lại giờ sinh học, hai người đành phải cố chịu.
Căn nhà của Kiều Mộ Đình cách nơi làm việc không xa, đó là một căn nhà bình thường, diện tích không lớn, nhưng trang trí lại rất khá. Căn nhà mang phong cách Địa Trung Hải, gần cửa sổ có một kệ sách thật to, bên trong có rất nhiều sách, trên tường còn treo mấy bức tranh. Từ ngoài nhìn vào, thật không giống một người chuyên buôn bán vũ khí mà lại giống nhà của một thanh niên yêu văn nghệ.
Kiều Sanh ngồi trên sa lon, rất có hưng trí đánh giá tổ ấm của Kiều Mộ Đình, “Không ngờ cậu lại có mắt thẩm mỹ tới vậy!”
Kiều Mộ Đình chỉ thản nhiên đáp: “Tôi chỉ không muốn cuộc sống của mình trôi qua một cách quá tùy tiện mà thôi!”
Kiều Sanh nói: “Tôi thích!”
“Thích thì tốt rồi!” Kiều Mộ Đình cười: “Anh chắc mệt lắm rồi phải không? Hay là đi tắm trước đi!”
“Được!”
“Để tôi vào xả nước ấm!”
Kiều Mộ Đình vào phòng tắm, Kiều Sanh thấy chán nên đi tới trước giá sách, định là lấy vài cuốn ra xem.
Kệ sách của Kiều Mộ Đình có đủ loại sách, từ văn học cổ điển đến tiểu thuyết bình thường, ngay cả sách dạy nấu ăn cũng có, Kiều Sanh cảm thấy buồn cười.
Kiều Sanh tiện tay rút hai quyển tiểu thuyết ra. Tay y đặt trên giá, cũng không biết là đụng vào cơ quan nào, ngay lúc y xoay người định trở về sa lon thì một phần giá sách xoay qua, để lộ ra một ngăn kéo ngầm.
Đây là…
Kiều Sanh lặng đi một chút, sau đó mở ngăn kéo ấy ra.
Hiện ra trước mắt y, tất cả đều là súng.
Từ súng ngắn HG bình thường, Revolver, súng ngắm H$K, SVD đến súng trường nổi tiếng AK-47 và Desert Eagle, mấy loại súng nổi tiếng với các kiểu dáng thế nào cũng có.
Thậm chí còn có đạn dược và hỏa tiễn…
Kiều Sanh luôn có hứng thú cuồng nhiệt với vũ khí, giờ ngay tại trước mặt có một đống vũ khí, cảm giác không thua gì một đống kim cương, châu báu đặt ngay trước mặt phụ nữ.
Y hưng phấn.
Lúc Kiều Mộ Đình bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt cậu chính là cảnh tượng như thế. Đống súng ống nổi tiếng của mình bị Kiều Sanh lấy hết ra đặt lên bàn, nghiên cứu kỹ lưỡng, nhìn cứ như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mà mình thích nhất.
Kiều Mộ Đình ngây ra một chút, sau đó theo bản năng nhìn kệ sách của mình, dở khóc dở cười.
Đi tới trước mặt Kiều Sanh, Kiều Mộ Đình khoanh tay nhìn y.
Kiều Sanh rất chú tâm, qua một hồi lâu mới phát hiện Kiều Mộ Đình đang đứng cạnh.
Y ngẩng đầu: “Những thứ này là do cậu sưu tầm!”
Kiều Mộ Đình lắc đầu: “Giấu trong kệ sách mà anh còn phát hiện, đúng là phục anh luôn!”
Kiều Sanh nghĩ một lát, nói: “Không ngờ cậu lại nguy hiểm vậy, trong nhà cất giấu nhiều thứ ngon như vậy!”
“Chẳng qua là đề phòng một tí thôi! Trước đây khi A Chiến rủ tôi làm cùng, lúc đó địa vị vẫn chưa ổn định, thi thoảng đối thủ cạnh tranh sẽ phái người tới gây phiền phức cho chúng tôi, có mấy lần mém chút tôi bị ám sát, cho nên đành phải giấu mấy thứ này trong nhà!”
“Vậy hiện giờ…”
“Giờ cả New York không ai dám chọc chúng tôi, cho nên những thứ đó đành trở thành vật sưu tầm!”
Kiều Sanh nghe xong thì im lặng, nhìn chằm chằm đống súng đó không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Kiều Mộ Đình nói: “Nước sắp nguội rồi, anh mau tắm đi!”
Kiều Sanh gật đầu: “Ừ!”
Đi đến cửa phòng tắm, Kiều Sanh lại lên tiếng, “Tôi đổi ý, tôi muốn gia nhập nhóm của các cậu!”
Kiều Mộ Đình dừng bước, xoay lại nhìn y.
Ánh mắt Kiều Sanh rất chấp nhất, giống như y đã hạ quyết tâm.
Khóe môi Kiều Mộ Đình hơi cong lên, có một tia sáng lóe ra từ phía sau thấu kính. Dạo trước cậu từng nhắc y chuyện cùng kinh doanh cửa hàng vũ khí, nhưng Kiều Sanh lại từ chối. Giờ Kiều Sanh đổi ý khiến cậu rất vui.
“Nhưng mà,” Nhìn nụ cười của cậu, Kiều Sanh biết ngay là cậu đang nghĩ gì, bèn nói: “Tôi sẽ buông bỏ tập đoàn Kiều thị!”
Trong thoáng chốc, Kiều Mộ Đình cảm thấy thất vọng vô cùng.
Cậu vốn nghĩ có thể cùng Kiều Sanh ở lại Mỹ luôn, nào ngờ Kiều Sanh lại để hi vọng của cậu rơi vào khoảng không một cách vô tình…
Tuy là không cam tâm nhưng Kiều Mộ Đình không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý. Kiều Sanh luôn làm theo ý mình, ngoài bản thân y ra, không có ai có thể khiến y thay đổi, cậu hiểu rất rõ điểm này.
…
Hai người tắm cùng nhau
Kiều Sanh dùng bồn tắm, Kiều Mộ Đình dùng vòi hoa sen.
Trong phòng tắm đầy hơi nóng, còn có hơi nước bốc lên.
Kiều Sanh lười biếng tựa vào mép bồn tắm, cả người y như buông lỏng. Chân phải y còn quấn băng không thể đụng nước, gác ngoài thành bồn, Kiều Mộ Đình còn lấy túi nhựa bao lại cho y.
Kiều Sanh híp mắt, lười biếng như con báo con.
Kiều Mộ Đình đứng ở đối diện, đưa lưng về phía y, hình ảnh thật đẹp mắt.
Kiều Sanh thấy chán, bèn thưởng thức cảnh mỹ nam tắm vòi sen.
Nước ấm chảy qua thân hình cao ráo của Kiều Mộ Đình, phía sau cậu rất đẹp, bả vai rộng, eo nhỏ, nơi giao nhau giữa eo và mông có hai khối lồi lên, thật rắn chắc.
Nghe nói đây là cơ làm tình, trình độ rắn chắc của nó tương ứng với khả năng đó…
Kiều Sanh chợt nhớ tới cảnh Kiều Mộ Đình mạnh mẽ trên giường dạo trước, lâp tức khẳng định ngay.
Tuy là đưa lưng về phía Kiều Sanh nhưng Kiều Mộ Đình biết y đang nhìn cậu. Mới đầu thì không sao, nhưng càng lâu cậu càng thấy mất tự nhiên.
Do cậu đang đưa lưng về phía Kiều Sanh, cậu lo Kiều Sanh sẽ có suy nghĩ không nên có với mình.
Chẳng hạn như, để cậu làm Bottom…
Kiều Mộ Đình tuyệt không thể chấp nhận yêu cầu như thế, cậu cảnh giác, xoay người qua.
Tầm mắt hai người như chạm vào nhau, ánh mắt của Kiều Sanh rất tùy ý, nhưng không hiểu sao lại khiến Kiều Mộ Đình cảm thấy vô cùng hấp dẫn. Hơi nước trong phòng tắm khiến mắt y hơi ướt át, giống như đang lặng lẽ câu dẫn…
Do nghĩ tới vết thương của Kiều Sanh, đã lâu rồi hai người không làm, cậu luôn trong trạng thái cấm dục.
Hiện tại, đối diện với ánh mắt như thế, Kiều Mộ Đình cảm thấy người mình nóng rực. Phía dưới cũng nóng.
Có phản ứng.
Nhìn nơi nào đó của Kiều Mộ Đình dần dần ngẩng đầu, Kiều Sanh nở nụ cười tà mị.
Nhanh thật.
Kiều Mộ Đình nhìn y, không thể dời tầm mắt.
Hơn nửa người của Kiều Sanh đều ngâm trong nước, nửa đồi ngực của y nổi lên, phía trên còn đầy giọt nước, giống như hạt sương trên gốm sứ, bộ phận dưới nước cũng như ẩn như hiện.
Nước ấm, cánh môi mỏng hơi nhạt của Kiều Sanh cũng biến thành hồng hồng, màu sắc thật mê người.
Hơn nữa, ánh mắt ‘khiêu khích’ đó…
Nước ấm chảy trên người như đang châm thêm lửa, Kiều Mộ Đình cảm thấy cơ thể mình nóng rực.
Thân thể cậu ngày càng mẫn cảm, hơi thở trở nên nặng nề.
Giọng cũng bắt đầu trở nên khô khốc.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Kiều Sanh ngày càng u ám, dục vọng đang lặng lẽ nảy lên điên cuồng…