Dạ Vương

Chương 7



.

Sự xuất hiện của Kiều Tử Việt thu hút sự chú ý của nhiều người trong quán bar, cũng không ít những cô gái bắt đầu nôn nao. Nhưng khi nhìn thấy cô gái đi cạnh anh ta thì bọn họ đều thu trống dẹp cờ, có mấy cô nàng tự tin hơn chút, thừa dịp khiêu vũ nhích tới gần, nhưng họ đều bị Kiều Tử Việt ngó lơ, cứ y như trong mắt anh ta chỉ có giai nhân bên cạnh.

Kiều Sanh lẳng lặng thu hết những chuyện đang xảy ra vào mắt mình, giọng nói của Lý Duy cũng không ngừng chui vào tai y, “Cô nàng đi cạnh Kiều tổng ấy, anh cũng biết mà phải không?”

Kiều Sanh nhíu mày, anh chàng này ở gần y quá, đến nỗi y có thể ngửi thấy mùi nước hoa quá nồng trên người anh ta, y hơi lùi về sau một chút, thản nhiên đáp: “Không biết!”

“Anh thật sự không biết cô ấy?” Lý Duy nhìn y bằng ánh mắt kinh ngạc, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh, “Cô ấy là Bạch Phi Phi, là quán quân trong cuộc thi người mẫu XX của năm, giờ đang là hàng hot bỏng tay trong nước đấy!”

Kiều Sanh cầm ly rượu đã pha chế xong lên, nhấp một ngụm, “Không có hứng thú!”

Câu trả lời thản nhiên mà đạm mạc ấy khiến Lý Duy á khẩu, không nói được gì.

Lúc này, Kiều Tử Việt và Bạch Phi Phi đã đi tới quầy bar, Lý Duy nhún vai, chào đón bọn họ, “Ông chủ, cô Bạch!”

Kiều Tử Việt và Bạch Phi Phi ngồi xuống cạnh Kiều Sanh, “Cho hai ly rượu đỏ!”

“Vâng!” Nghe bảo, Lý Duy vội vàng chạy đi rót rượu, Kiều Tử Việt và Bạch Phi Phi trò chuyện vui vẻ, không hề để ý tới những ánh mắt muôn màu muôn vẻ ở xung quanh.

Mới đó, Kiều Sanh đã uống hết ly rượu, y đặt chiếc ly không sang bên, rồi nói với Lý Duy, “Thêm một ly nữa đi!”

“Vẫn là Bloody Mary à?”

“Ừ!”

Lý Duy lại hỏi, “Dường như anh rất thích loại rượu này?”

“Mùi vị cũng không tệ!”

“Khẩu vị của anh đúng là rất khác người!” Lý Duy cười, “Có nhiều người bảo vị của Bloody Mary rất lạ, uống một lần sẽ không muốn uống lần thứ hai, anh là một trong những con số hiếm hoi thích loại rượu này!”

Kiều Sanh chỉ cười, không đáp.

Cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai Kiều Tử Việt, anh ta không nói chuyện với Bạch Phi Phi nữa mà quay qua, nhìn người thanh niên nãy giờ vẫn đang ngồi cạnh anh ta mà anh ta không chú ý tới. Đèn trong quán bar có hơi mờ, nhưng anh ta chỉ vừa liếc một chút đã trông rõ mặt người nọ.

“A Sanh?”

Kiều Tử Việt giật mình, kêu lên một tiếng.

Bấy giờ, Kiều Sanh và Lý Duy cũng đã quay sang.

“A Sanh, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đã…” Kiều Tử Việt lên tiếng hỏi, nhưng anh ta chỉ nói được một nửa đã ngừng lại, bởi vì anh ta phát hiện, người thanh niên bị anh ta nhận ra ấy đang nhìn anh ta bằng ánh mắt xa lạ, đầy nghi vấn…

“Vị tiên sinh này, chúng ta có quen sao?” Kiều Sanh hỏi.

Kiều Tử Việt trầm mặt một hồi, quan sát y mấy giây. Như xác định là không phải y đang ngụy trang, anh ta lập tức thu đi vẻ kinh ngạc, cười nói: “Ngại quá, tôi nhận lầm người!”

Với sự nhạy cảm của mình, Kiều Sanh đã phát hiện một tia khác thường từ ánh mắt của đối phương, y nhíu mày, nói: “E là, không chỉ đơn giản là nhận lầm người như vậy đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.