Tin Kiều Sanh đính hôn được giới truyền thông truyền đi rất nhanh, tiệc đính hôn được cử hành vào một tháng sau đó.
Kiều Mộ Đình không nhắc lại chuyện muốn Kiều Sanh hủy hôn, hai người vì vậy mà bắt đầu chiến tranh lạnh. Mấy ngày sau đó, Kiều Mộ Đình không nói chuyện với y, y cũng không để ý, ngược lại còn hay lui tới với Trịnh Lâm Na, thậm chí còn đi chọn mua nhẫn đính hôn với cô ta, lúc đi cũng không để ý chuyện bị mấy tay săn ảnh chụp được.
Kiều Sanh đính hôn, tất nhiên Kiều gia vui mừng. Kiều Mạc Nhiên luôn rất nghiêm túc cũng phá lệ tươi cười, thậm chí còn tiếp nhận phỏng vấn của một tờ tạp chí thương nghiệp, mở miệng vàng để lộ chuyện bản thân định chia tập đoàn Kiều thị ra thành ba phần cho ba cậu con trai. Chuyện này đã hoàn toàn bác bỏ suy đoán người thừa kế Kiều gia đại chiến trước đây, khiến giới truyền thông thổn thức không thôi.
Tin đính hôn vừa hạ nhiệt, cuộc sống của Kiều Sanh cũng trở lại như bình thường.
Mấy ngày sau, Kiều Sanh nhận được một cú điện thoại.
Điện thoại từ Italy gọi tới, khỏi cần nghĩ cũng biết là ai gọi.
Kiều Sanh ấn phím nghe.
“Alo!”
“Sanh đáng yêu của tôi, cảm giác đính hôn thế nào?” Giọng trầm trầm của Alex từ đầu bên kia vọng qua, kèm cả âm cười đầy hàm ý.
“Rất tốt, tao thích!” Kiều Sanh tựa lưng vào ghế, thuận miệng đáp.
“Ha ha, chuyện trọng đại như vậy, có phải tôi nên tặng chút quà cho em hay không?”
“Mày muốn tặng gì cho tao?”
“Đương nhiên là phải đặc biệt một chút, có thể là một cặp còng tay, còng chân mãi mãi mở không ra, hay là… một cái bông vú nha?”
“Quà đắt như vậy tao không nhận đâu, mày giữ lại mà dùng đi!” Trong mắt Kiều Sanh hiện lên vẻ lo lắng, nhưng giọng nói lại đầy vẻ mỉa mai.
“Hử? Mấy món quà này là tôi đã tỉ mỉ chọn lựa cho em lâu rồi đấy!”
Kiều Sanh nói: “Nhưng tao lại không có hứng thú với mấy thứ đó, chi bằng mày hãy tặng tao món quà có thành ý hơn đi?”
“Em muốn quà gì?”
“Giấy bào tử của mày!”
Kiều Sanh nói xong, đầu bên kia im ắng chừng mấy giây, sau đó chợt vang lên tiếng cười khẽ, dễ nghe, nhưng khiến người ta phải rợn người.
“Từ khi nào mà em trở nên hài hước thế này?”
“Nhờ mày ban cho đấy!”
“Vậy không phải là may mắn và vinh dự của tôi sao?”
“Mày nói quá rồi, là vinh hạnh của tao!” Dừng một chút, Kiều Sanh lạnh lùng bổ sung: “Nếu như tao có được cái mạng nhỏ của mày!”
“Sanh, em đã đi quá lố rồi!” Giọng Alex trở nên khó chịu.
“Hử?”
“Tôi sẽ không cho em đính hôn với bất kỳ kẻ nào!”
“Chuyện này không thể theo ý mày rồi, tiệc đính hôn của tao sẽ tổ chức vào tháng sau!”
“Em nghĩ em có thể thành công đính hôn với cô gái đó?”
“Mày muốn ngăn cản tao?”
“Không, buổi đính hôn vẫn được cử hành đúng hạn!” Alex cười, rồi nói thêm: “Nhưng diễn viên chính sẽ là tôi và em!”
“Bố già nổi tiếng giới Mafia Italy đính hôn với tôi, sao tôi chịu nổi đây?” Kiều Sanh lạnh lùng mỉa mai.
“Ai kêu bảo bối của tôi đáng yêu thế chứ, tôi thật muốn nhanh chóng ‘cưới’ em về nhà, ha ha!” Giọng Alex trầm xuống: “Sau đó… cột em vào giường tôi mãi mãi!”
Mắt Kiều Sanh lạnh lùng: “Tao đổi ý!”
“Hử? Em định hủy buổi đính hôn sao?”
“Dĩ nhiên là không!” Kiều Sanh nói: “Tao muốn chính tay tao lấy mạng chó của mày làm quà!”
Ở đầu bên kia, Alex im lặng một hồi, giọng cũng lạnh hẳn: “Thu lại những lời em vừa nói đi!”
Kiều Sanh nở nụ cười khiêu khích, sau đó cúp máy.
Alex không gọi tới nữa, Kiều Sanh cũng không để ý chuyện này, nhưng y biết, sớm muộn gì y cũng phải đối mặt với Alex. Tuy hiện giờ còn chưa có kế gì hay, nhưng y cũng không phải quả hồng nhão, Alex muốn kiếm chuyện với y, y sẽ khiến gã ta phải trả giá thật đắt.
…
Hôm sau, Kiều Sanh nghỉ, y không tới công ty mà tới phòng huấn luyện.
Giờ y không còn chăm chỉ luyện tập như trước nữa, kỹ thuật bắn súng và võ thuật của y rất tốt, sắp tới cực hạn, cho dù có cố gắng như trước cũng không tăng thêm bao nhiêu, cho nên mục đích y tới phòng huấn luyện là vì Bạch Nhận.
Sau mấy tháng thuần hóa, bản tính kiêu căng của Bạch Nhận bị mài đi rất nhiều, tuy vẫn không chịu nghe lời, nhưng chí ít sẽ không đối nghịch với Kiều Sanh. Kiều Sanh định đánh cho nó thêm một trận, để nó hoàn toàn phục tùng mình, thứ Kiều Sanh cần không phải là con dã thú chỉ nhìn qua chiếc chuồng sắt, mà là một sủng vật có thể đặt bên cạnh mình tiêu khiển.
Lúc Kiều Sanh tới phòng huấn luyện, Đỗ Nhất Sam và Đằng Mộc đều ở đó. Đỗ Nhất Sam đang ngồi xổm trước chuồng của Bạch Nhận chơi với nó, Đằng Mộc thì đang lau chùi đao võ sĩ của mình.
Thấy Kiều Sanh, Đỗ Nhất Sam đứng dậy, nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu: “Nghe nói cậu định đính hôn?”
Kiều Sanh gật đầu, cũng đi tới trước chuồng sắt.
Đỗ Nhất Sam nhìn y: “Kiều Mộ Đình không đến cùng cậu sao?”
“Không!” Kiều Sanh nhìn đối phương, tựa tiếu phi tiếu: “Bắt đầu từ khi nào mà anh trở nên quan tâm tới cậu ta như thế?”
“Tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt cậu ta lúc này thôi!” Đỗ Nhất Sam nhún nhún vai, ám chỉ.
“Đừng nói với tôi là anh đang bênh vực cho cậu ta!”
“Tôi nào dám!” Đỗ Nhất Sam bĩu môi: “Tôi còn muốn ăn bát cơm của cậu mà, sao dám tùy tiện chõ mũi vào chuyện nhà của cố chủ chứ!”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘chuyện nhà’, rõ ràng là câu nói mang hàm ý.
Kiều Sanh nhíu mày.
Hôm nay Đỗ Nhất Sam rất lạ…
Kiều Sanh liếc Đằng Mộc nãy giờ im lặng không nói gì, phát hiện anh ta cũng khác ngày thường. Bình thường mặt anh ta không có biểu cảm gì, giờ thì khuôn mặt ấy đã đông thành núi băng, cứ như người lạ cấm lại gần.
Kỳ lạ!
Kiều Sanh cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, lại nhìn Đỗ Nhất Sam, thấy mặt anh ta thối thối, cứ như đang ai oán.
Xem ra y đã bị biến thành nơi trút giận.
Kiều Sanh cong khóe môi, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Y không tức giận, tuy nói y thuê họ, nhưng y luôn xem họ như những người bạn tốt nhất.
Kiều Sanh không nói gì, mở chuồng sắt, ý bảo Bạch Nhận ra ngoài.
Bạch Nhận liếc y một cái sắc lạnh, y rất kiên nhẫn ngồi chồm hỗm cạnh chuồng, chờ nó.
Bạch Nhận nhe răng, cuối cùng không cam lòng mà phục tùng mệnh lệnh.
Kiều Sanh vuốt đầu nó.
Cao ngạo như Lang vương không thể chịu được cảnh như vậy, trong mắt nó đầy sát ý. Đỗ Nhất Sam ở kế bên nhìn thấy run sợ, Kiều Sanh lại không để ý chút nào.
Cuối cùng Bạch Nhận vẫn kiềm chế ý định muốn tấn công.
Kiều Sanh hài lòng trước sự khuất phục của Bạch Nhận, thưởng thịt bò cho nó. Tuy nhiên, lòng tự trọng của Bạch Nhận bị thương nghiêm trọng, nó không thèm liếc mắt một cái, buồn bực chui trở vào chuồng, vẻ mặt đằng đằng sắt khí, nhưng cái vẻ chịu đựng ấy khiến Kiều Sanh cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Đứng bên chuồng sắt, Kiều Sanh ngẫm một lát, cảm thấy đã tới lúc phải mài bằng góc cạnh của nó…
Sau đó, nghênh đón Bạch Nhận lại là một trận roi khắc cốt ghi tâm, hơn nữa còn thảm hơn mấy lần trước. Bạch Nhận bị quất thương tích đầy mình, thiếu chút nữa ngất đi, nhưng nó quật cường, không chịu yếu thế, bị đánh tới quỵ xuống đất không thể nhúc nhích, nhưng lại không kêu một tiếng, chỉ thi thoảng thoát ra vài tiếng ư ử.
Đỗ Nhất Sam đứng cạnh không nhịn được, tới khuyên Kiều Sanh, Kiều Sanh cũng không để ý.
Cuối cùng, Bạch Nhận không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Kiều Sanh mới dừng tay, điện chú Chu cho xe tới đón.
Bạch Nhận được đem vào Kiều gia, kết thúc cuộc sống tù túng trong chuồng sắt. Lần này Kiều Sanh quất rất mạnh, phải hơn nửa tháng nó mới bình phục, nhưng cũng sau lần này tính nó dịu đi không ít, cũng bắt đầu phục tùng mệnh lệnh của Kiều Sanh. Thế cho nên, tuy là Kiều Sanh ra tay có hơi nhẫn tâm, nhưng quyết định của y là đúng.
Thời gian tổ chức lễ đính hôn ngày càng gần, tuy là cuộc sống của Kiều Sanh vẫn bình thản như trước, nhưng y có thể cảm nhận được sự thay đổi của những người quanh y.
Đầu tiên dĩ nhiên phải nói đến là Kiều Mộ Đình.
Sau một loạt những phản kháng nhưng không có tác dụng, dường như cậu đã thỏa hiệp, thái độ của cậu với y không còn lạnh lùng mà càng thêm nhiệt tình. Trực tiếp nhất là số lần lên giường với Kiều Sanh nhiều gấp mấy lần trước đây, động một tý là đè Kiều Sanh xuống giường. Ở trên giường, tinh lực của cậu cứ như vô hạn, không có gì thì lạnh như nước, đụng chuyện còn nhiệt tình hơn sư tử, Kiều Sanh cũng dung túng cậu, ít khi từ chối, chỉ cần yêu cầu của cậu không quá mức.
Kế đó là Kiều Tử Việt.
Tuy anh ta vẫn đầy rẫy những tin đồn tình cảm như trước đây, nhưng rõ ràng dạo gần đây đã giảm đi không ít. Dạo trước thường đi qua đêm không về nhà ngủ, hiện tại chiều nào cũng về nhà đúng giờ, cũng không còn ngó lơ Kiều Sanh mà chú ý tới y nhiều hơn, lại còn cái kiểu muốn nói lại thôi.
Sau đó là Kiều Uất Lệ.
Cô ta là người có thay đổi lớn nhất. Từ sau khi Kiều Sanh quyết định đính hôn, cô ta như ăn phải thuốc nổ, địch ý với Kiều Sanh ngày càng nặng, thường hay châm chọc y. Có một lần, trong lúc dùng cơm chiều, cô ta còn cố tình nhắc tới tính hướng của Kiều Sanh, ý là muốn chọc y giận, nào ngờ Kiều Sanh vẫn trơ ra đó, còn Kiều Mạc Nhiên thì lại nổi trận lôi đình, mắng Kiều Uất Lệ một trận ra trò trước mặt mọi người.
Cũng vì như thế, Kiều Uất Lệ không dám lỗ mãng nữa, nhưng cô ta lại càng thêm hận Kiều Sanh. Mỗi lần nhìn thấy y, cô ta sẽ nghiến răng nghiến lợi, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Tháng ngày không mấy yên ả đó cứ thế trôi đi, trước ngày đính hôn mấy hôm, Liên Mặc Sinh luôn bặt vô âm tín bỗng nhiên xuất hiện.