Bầu không khí buổi dạ hội khá tốt, đại đa số khách dự đều là tiểu thư công tử trẻ tuổi, nhìn ngôn hành cử chỉ của bọn họ thì hẳn đều là người thuộc giới thượng lưu.
Alex không ôm Kiều sanh nữa, sau khi tới đại sảnh gã đặt y xuống.
Kiều Sanh hơi dựa vào bàn, tay cầm một ly rượu đỏ.
Alex luôn ngồi cạnh y, gã từ chối lời mời khiêu vũ của các nàng. Theo lý thuyết, như vậy là không lịch sự vậy mà những tiểu thư bị từ chối đó lại không giận còn vui vẻ rời đi nơi khác, chẳng qua ánh mắt họ liếc Kiều Sanh rất có thâm ý.
Kiều sanh liếc bọn họ một cái, ánh mắt đầy ý cười.
“Không lẽ mày định canh chừng tao mãi sao?” Kiều Sanh nhìn Alex, tựa tiếu phi tiếu.
Alex cong khóe môi: “Không phải canh, mà đêm nay bạn nhảy của tôi chỉ có mình em thôi!”
Kiều Sanh mỉa mai: “Thật là quá vinh hạnh cho tao nhỉ?”
Alex đáp: “Bởi vì em không có chọn lựa nào khác.”
Uống sạch chút rượu cuối cùng trong ly, Kiều Sanh không buông ly xuống mà lại rót thêm rượu.
Alex nắm lấy tay y.
Kiều Sanh nhìn gã, ý hỏi gã muốn làm gì.
Alex kéo tay y lại, nói khẽ: “Uống rượu nhiều có hại cho sức khỏe!”
Câu nói ấy khiến Kiều Sanh bất ngờ, bật cười: “Sợ là túng dục lại càng hại sức khỏe hơn đấy!”
Alex mỉm cười, ánh mắt nhìn y cũng thật dịu dàng: “Đó là hai chuyện khác nhau, đừng gộp chung như thế!”
Kiều Sanh cười khinh bỉ.
Kiều Sanh không thích bầu không khí êm ả này lắm, ở đây lâu, y bắt đầu thấy chán. Alex thấy thế, nắm lấy tay y, kéo y vào trong chỗ khiêu vũ.
Đột nhiên tiếng nhạc rơi chậm lại, từ một khúc giao hưởng từ từ chuyển sang một giai điệu ngọt ngào, trầm lắng.
Alex và Kiều Sanh vừa bước vào đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Mấy đôi khác đang khiêu vũ tản ra, nhường chỗ.
Alex ôm eo y, bắt đầu dìu y theo điệu nhạc.
Kiều Sanh vốn không thích khiêu vũ mấy, hơn nữa còn là nhảy với Alex, nhưng ánh mắt của gã rõ ràng là không cho y cự tuyệt.
Một khi khó chịu, chuyện gì tên biến thái ấy cũng có thể làm, Kiều Sanh lại đang nằm trong tay gã, mà y cũng không thể chống lại gã trong tình huống thế này.
Hai người ôm nhau bước đi theo điệu nhạc.
Alex đã quá quen với những bữa tiệc khiêu vũ thế này, nhưng Kiều Sanh lại là tay gà mờ. Tuy nhiên, Alex rất có kiên nhẫn nhắc y phải làm thế nào, mà y lại học rất nhanh, mới đó đã học được cách bước đi. Dù không thuần thục, nhưng chí ít cũng sẽ không giẫm lên chân Alex.
Alex nhảy là bước nam, Kiều Sanh nhảy là bước nữ, nhưng dáng người y cao ráo, khí chất xuất chúng, cho dù có nhảy bước nữ cũng không khiến người ta cảm thấy khó xem, lại còn có cảm giác thú vị. Còn dáng người của Alex thì cao lớn, cường tráng điển hình của đàn ông phương Tây, như vị thần trong thần thoại Hi Lạp, toàn thân tản ra chất nam tính khiến người ta phải say lòng.
Hai người điều là mỹ nam hiếm thấy, một đen một trắng, một cuồng bạo một lạnh lùng, một tao nhã một tuấn dật, tuy là không giống nhau, nhưng đều rất hoàn hảo.
Sự phối hợp tuyệt vời như thế khiến tầm mắt của mọi người đều dừng trên người họ, mọi người vây lại nhìn chăm chú.
Nhảy xong một điệu, Alex hôn khẽ lên trán Kiều Sanh một cái, trong mắt gã tỏa ra sự dịu dàng hiếm thấy.
Kiều Sanh nhíu mày, tự dưng hôm nay Alex lại đột ngột thay đổi thái độ khiến y không hiểu gì cả.
Nhưng y cũng không nói gì.
Dưới ánh mắt tán thưởng của mọi người, hai người rời khỏi sàn nhảy, trở về chỗ ban nãy.
Kiều Sanh tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống.
Alex vuốt ve mặt y, cười hỏi: “Mệt lắm sao?”
Kiều Sanh thật không thể chịu nổi thái độ đó của gã, gạt tay gã ra, lạnh lùng nói, “Hôm nay mày uống lộn thuốc à?”
“Hử?” Alex nói: “Như vậy không tốt sao?”
“Phát tởm!” Kiều Sanh lạnh lùng đáp.
“Em cảm thấy tởm ư?” Alex không giận, nhíu mày hỏi lại.
“Đương nhiên, tao rất ghét những kẻ diễn trò!” Kiều Sanh cười, tao nhã nói cho hết câu: “Cũng có thể nói, tất cả những chuyện mày làm đều khiến tao thấy tởm!”
Nụ cười trên mặt Alex vẫn còn đó, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt đã không còn.
“Nói vậy, em thích thái độ của tôi với em trước đây nhỉ?” Alex kéo cằm y lên.
“Mới đó đã lộ nguyên hình rồi à?” Kiều Sanh không giãy giụa, mà ngửa đầu nhìn gã. Rõ ràng y đang bị khống chế, nhưng nụ cười trên mặt y lại cao ngạo như một đế vương: “Kỹ thuật diễn xuất của mày còn chưa đủ tư cách đâu!”
Alex híp mắt, tay cũng bóp mạnh hơn.
Giờ tâm trạng của Kiều Sanh rất kém, y cũng lười vờ vịt gì với gã: “Đừng nói với tao là cái vũ hội này chỉ là chiêu bài, chơi dã chiến mới là mục đích thật sự của mày!”
Alex cười lạnh, “Đề nghị này cũng tốt lắm!”
“Hử? Vậy mày định dùng tư thế nào? Buổi biểu diễn ‘long trọng’ thế này, ít nhất phải dùng tư thế mới. Cách đèn treo Italy được đấy, độ khó cao, cũng rất kích thích!” Kiều Sanh tựa lưng vào ghế, cười lạnh: “À mà thôi, với trình độ biến thái của mày thì đó chẳng là gì nhỉ. Vừa hay ở đây nam thanh nữ tú cũng nhiều, chi bằng chơi tập thể đi? Nghe nói đàn ông phương Tây rất mạnh mẽ, hay là tìm thêm vài người nữa cùng chơi với tao, tao còn chưa từng chơi tập thể lần nào đấy. Phải rồi, hay là mày quay thêm mấy đĩa đi, không phải mày thích trò quay lại lắm sao? Giờ chính là cơ hội tốt…”
“Câm miệng!” Alex lạnh lùng cắt ngang.
Kiều Sanh tiếp tục khiêu khích: “Chẳng lẽ mày không thấy đề nghị của tao rất kích thích sao?”
Alex cười lạnh: “Em đói khát như vậy hả?”
Kiều Sanh nhíu mày: “Mày thấy sao?”
Alex cúi người, nhìn thẳng vào mắt y, nghiến răng: “Có tôi ở đây, cả đời này em đừng mong đụng vào thằng nào khác!”
Kiều Sanh không đáp, nhưng nụ cười trên mặt y đẹp tới ngạt thở.
Hai người đối chọi gay gắt, qua một hồi lâu, Kiều Sanh lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ một: “Ông đây từng chơi rất nhiều đàn ông, người nào cũng là thượng hạng. Thứ thấp kém như mày, có đặt trước mặt tao, tao cũng lười ngó. Mày cho là đổi sang dụ dỗ tao sẽ làm tao cảm động? Chẳng qua mày chỉ là đôi giày rách tao vứt đi mà thôi!” Bất chợt, Kiều Sanh lại nhìn gã bằng ánh mắt thương hại: “Mày muốn làm tao cảm động? Ngại quá, e là mày phải đầu thai lại mới được, chỗ của tao không phải vựa ve chai!”
Alex: “…”
Kiều Sanh nói rất chậm, trong câu nói tuy không có từ nào thô bỉ, nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.
Hơn nữa, cho dù có đang mắng chửi người khác, y vẫn luôn tao nhã như thế.
Không thể không nói, đó là cảnh giới…
Qua một hồi lâu mà Alex không nói được câu nào, chỉ ngây ra nhìn Kiều Sanh.
Đây là lần đầu tiên gã phát hiện, Kiều Sanh không chỉ có lòng dạ ác độc, mà miệng y lại càng độc…
Khóe mắt Alex giật giật mấy cái. Nếu là bình thường gặp phải tình huống này, gã nhất định sẽ sai người băm kẻ dám lỗ mãng với gã thành đống thịt vụn rồi quăng xuống biển cho cá ăn, nhưng hiện tại người mắng gã là Kiều Sanh, đừng nói là trả thù, ngay cả giận gã cũng không giận nổi.
Buông Kiều Sanh ra, mặt Alex u ám, từ trên cao nhìn y.
Kiều Sanh chẳng thèm liếc mắt một cái. Y bắt chéo chân, cầm một ly rượu đỏ lên, tao nhã hớp một ngụm.
Tư thế cao ngạo ấy khiến Alex cảm thấy rất… gợi đòn.
Vừa định nổi nóng, chợt có một cô nàng xinh đẹp đi tới, nở nụ cười quyến rũ: “Alex, có thể nhảy với tôi một bản không?”
Alex định từ chối, nhưng lại thấy bản mặt thờ ơ của Kiều Sanh, gã bực bội, đồng ý ngay: “Được!”
Hai người dắt tay nhau đi vào trong.
Kiều Sanh cũng không thèm liếc bọn họ một cái.
“Đã lâu không gặp, Kiều Sanh!” Một giọng nam vang lên bên cạnh.
Kiều Sanh quay qua, vừa nhìn thấy người đó, đôi đồng tử chợt co lại.
Đối phương là một người đàn ông Italy, cao gầy, gương mặt khá thu hút, bởi vì nó không đẹp, mà rất lạ.
Đúng vậy, là lạ.
Thật ra ngũ quan của gã cũng chẳng phải đặc biệt gì, nhưng khi tụ lại cùng nhau lại có chút kỳ dị, không xấu nhưng dung tục.
Kiều Sanh sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó.
Gã ta chính là người đã bắn y một phát đạn, cũng chính là người ném y xuống biển…
“Mày còn sống?”
“Cậu chưa chết!”
Hai người thốt ra cùng lúc.
Của Kiều Sanh là câu hỏi, y không ngờ gã còn chưa chết. Lúc trước gã ám sát y, với năng lực của Alex vậy mà không điều tra ra được.
Xem ra Alex chỉ mạnh bề ngoài mà thôi.
Kiều Sanh nghĩ.
Thay vì kinh ngạc như Kiều Sanh, gã ta bình tĩnh hơn, có lẽ gã đã sớm biết chuyện Kiều Sanh còn sống.
Gã nhìn Kiều Sanh đánh giá: “Không ngờ cậu vẫn còn sống, xem ra cậu không yếu đuối như vẻ ngoài của mình chút nào!”
Kiều Sanh nhíu mày, dịu dàng nói: “Mày tới gần tao thế, chẳng lẽ mày không sợ Alex sẽ xử mày à?”