*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không được!” Từ Yến Thanh lập tức đẩy Thẩm Quan Lan ra, thái độ còn kiên quyết hơn cả hồi nãy.
“Tại sao?” Thẩm Quan Lan không hiểu nhìn y: “Yến Thanh, anh cũng đã đồng ý ở bên tôi rồi, tại sao còn phải để ý điều này nữa?”
Chính bản thân Từ Yến Thanh cũng không nói rõ được lý do là vì sao, chỉ là y có thế nào cũng không chịu được để Thẩm Quan Lan kiểm tra nơi đó. Chuyện này quả thật… quá…
Y xuống giường, hai má nóng đến mức đầu óc có chút không tỉnh táo, Từ Yến Thanh cầm ấm nước trên mặt bàn lên đổ xuống miệng mình. Thẩm Quan Lan ở phía sau nhìn bóng lưng của y, không thể làm gì hơn ngoài thở dài.
Từ Yến Thanh da mặt mỏng như vậy, vừa không chịu đi bệnh viện lại không chịu để cho hắn kiểm tra, chẳng lẽ không chữa nữa?
Thẩm Quan Lan đương nhiên sẽ không đồng ý như thế, chỉ là bây giờ hắn hiểu rất rõ tính tình của Từ Yến Thanh, cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác thuyết phục y.
Thẩm Quan Lan đứng dậy, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ khai tiệc rồi. Hắn đi tới, ôm lấy eo Từ Yến Thanh, nói: “Bỏ đi, trước tiên không nói việc này nữa. Màn hát đầu sẽ diễn ra sau khi ăn xong, anh cũng đừng đi ra ngoài ăn, tôi sẽ bảo Tuyên Chỉ chuẩn bị cho anh một phần rồi mang vào. Anh muốn ăn gì nào?”
Hắn kề vào má Từ Yến Thanh hôn lên một cái, y phải uống hết cả bình trà lạnh mời đè xuống cảm xúc e lệ kia. Nghe thấy vậy liền thở phào, nói: “Bánh bao kim sa đi.”
Buổi sáng Từ Yến Thanh không có khẩu vị vì vậy còn chưa ăn gì, lúc này cũng chưa cảm thấy đói bụng. Thẩm Quan Lan nhéo má y một cái, không bằng lòng nói: “Anh phải ăn nhiều một chút mới có dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt của anh xem này, đều sắp không còn thịt đến nơi rồi. Còn có vòng eo này của anh cũng thế, đều sắp sờ đến được cả xương rồi này, cộm tay tôi lắm.”
Thẩm Quan Lan vừa nói vừa bóp mấy cái, Từ Yến Thanh ngứa ngáy muốn né đi một chút, ấm trà trên bàn bị đụng phải liền đổ kềnh ra. Y vươn tay ra muốn với lấy thì bị Thẩm Quan Lan lật ngược lại, đè xuống bàn mà hôn.
Từ Yến Thanh từ nhỏ đã học hát hí khúc, thân thể dẻo dai hơn so với người bình thường. Thẩm Quan Lan có đè ép một chút như thế, Từ Yến Thanh cũng không cảm thấy khó chịu, phía sau lưng bị ép vào cạnh bàn, lại phải chịu thêm một vòng cướp đoạt.
Mãi đến tận khi được thả ra, Thẩm Quan Lan mới kinh ngạc phát hiện tư thế của Từ Yến Thanh thật sự là quá tuyệt, vì vậy hắn liền xoa cằm suy tư một lúc.
Từ Yến Thanh thở hổn hển, không biết Thẩm Quan Lan đang suy tính điều gì, lại thật sự không tiện nhìn hắn, nên muốn đuổi người ra ngoài. Thẩm Quan Lan bị đẩy đến cửa, bỗng nhiên quay người lại, nở nụ cười: “Anh xem cái eo của anh dẻo dai thế này, xem ra sau này sẽ có rất nhiều tư thế đây!”
Nói xong lại hôn lên môi Từ Yến Thanh một cái, rồi mới quay người đi mất.
Từ Yến Thanh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Quan Lan, thế nhưng y lại bị nụ hôn này khiến cho đôi môi tê dại, cùng Ly Nhi ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, trừng được vài giây cũng chưa kịp hoàn hồn lại. Ly Nhi so với y phản ứng nhanh nhẹn hơn, lúng túng tìm một cái cớ rồi đuổi theo Thẩm Quan Lan.
“Nhị thiếu gia!” Sau khi rẽ qua chỗ ngoặt, Ly Nhi liền kéo ống tay áo của Thẩm Quan Lan lại, kéo hắn đến cuối hành lang, sau khi xác định xung quanh không có ai, mới hỏi: “Cậu và mợ ấy…”
Ly Nhi muốn hỏi xem nụ hôn kia tính là gì, nhưng khi nàng nhớ về hình ảnh của nụ hôn kia liền bị kích thích quá độ, mặt đỏ cả lên lại còn nói lắp. Thẩm Quan Lan chưa từng thấy bộ dáng Ly Nhi xấu hổ như thế bao giờ, không khỏi muốn trêu chọc một chút, liền nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”
“Cậu vừa nãy… vừa nãy… hôn… Ôi trời! Cậu vừa nãy hôn mợ ấy, đó là chuyện gì thế!” Ly Nhi tuy là cô nương chưa xuất giá, nhưng được cái vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng. Coi như nói ra lời này cũng không thẹn thùng xấu hổ, nàng ấy cũng không để ý được nhiều đến thế nữa.
“Ồ, thế cô cảm thấy thế nào? Tôi hôn anh ấy, đương nhiên là vì thích anh ấy. Anh ấy để cho tôi hôn, tự nhiên cũng là vì thích tôi.” Thẩm Quan Lan một tay chống lên trên cột trụ của hành lang, cười cực kỳ đắc ý.
Ly Nhi kinh ngạc nhìn hắn, sững sờ vài giây mới lại nói lắp: “Mợ ấy… mợ ấy đồng ý với…cậu rồi?”
Thẩm Quan Lan giả vờ cao thâm, cười nói: “Nhị gia của cô một thân đều là sức hấp dẫn, làm gì có ai từ chối được.”
Ly Nhi lại không hề trả lời, lông mày nàng rủ xuống, biểu tình trên gương mặt giống như chiếc bánh bao bị người ta nắn bóp.
Thẩm Quan Lan nói: “Cô đây là đang lo lắng chuyện sau này, có đúng không?”
Li Nhi nhíu mày lại, ánh mắt đau khổ nhìn hắn, nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ nói lời đại bất kính mong cậu thứ lỗi, nô tỳ hy vọng cậu là thật tâm chứ không phải nhất thời hứng khởi.”
Thẩm Quan Lan thu lại thái độ đùa giỡn, xoa đầu nàng, nói: “Yên tâm đi, ta ở nước ngoài được giáo dục chế độ một vợ một chồng. Ta đã nhận định anh ấy thì sẽ không bội tình bạc nghĩa. Đợi đến khi anh ấy chịu đi theo ta, ta sẽ dẫn anh ấy rời khỏi cái nhà này. Thời điểm đó nếu như cô bằng lòng đi theo, ta cũng sẽ tìm giúp cô một nhà chồng đáng tin cậy, gả cô cho một người đàn ông tốt.”
Ly Nhi dùng sức lắc đầu, quỳ xuống trước mặt Thẩm Quan Lan, nói: “Nô tỳ không muốn gả đi, nô tỳ hôm nay sẽ nói hết lòng mình với Nhị thiếu gia. Tuy rằng nô tỳ chưa từng nói ra, nhưng nô tỳ đã sớm xem Cậu là người thân, xin cho nô tỳ được gọi người ấy là Cậu, cái danh phận mợ Tư kia vốn cũng là bị ép buộc nên mới phải xưng hô như vậy mà thôi.
Nô tỳ chỉ hy vọng Cậu đời này có thể sống thật bình an thật vui vẻ, có một người thương yêu Cậu đến hết đời mà thôi. Nô tỳ chỉ cần nhìn Cậu được sống tốt là được rồi, hy vọng Nhị thiếu gia đừng quên những lời đã nói hôm nay, nô tỳ cả đời đều sẽ ghi nhớ ân đức của Nhị thiếu gia!”
Nói xong Ly Nhi còn dập đầu lạy Thẩm Quan Lan. Hắn vội vàng kéo nàng dậy, lấy khăn tay ra đưa cho Ly Nhi lau nước mắt, nói: “Ly Nhi tốt của ta, cô làm như vậy mà bị người khác nhìn thấy thì lại bị hiểu lầm đó. Cô cũng không cần phải làm mấy thứ lễ tiết cổ hủ đó với ta đâu, trở về cô hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt đồng thời để ý cẩn thận cho ta. Ngộ nhỡ lại có người muốn bắt nạt anh ấy, thì phải bảo Tuyên Chỉ báo tin cho ta ngay!”
Trên hàng lông mi của Ly Nhi còn vương nước mắt, nghe thấy Thẩm Quan Lan nói như thế liền hé miệng cười: “Nhị thiếu gia yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ tìm cậu!”
Thẩm Quan Lan bất đắc dĩ cười, nói: “Nha đầu ngốc. Còn có chuyện này, đợi lát nữa anh ấy sẽ phải hát màn mở đầu đúng không? Ta đã bảo anh ấy phải giả vờ đau bụng, cô cứ nói sáng sớm nay không biết đã ăn phải cái gì nên giờ đau bụng quá không xuống giường được. Cô nhớ phối hợp một chút, đừng cho người nào vào trong phòng động đến anh ấy.”
Li Nhi đáp: “Nô tỳ biết rồi. Nhị thiếu gia, vậy ngộ nhỡ là mợ Cả hoặc là lão gia đích thân đến, nô tỳ không ngăn được thì phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, ta cũng sẽ cùng đến.” Thẩm Quan Lan nói.
Ly Nhi gật đầu, dường như là nghĩ đến điều gì, còn đang muốn tiếp tục mở miệng nói thì lại nghe thấy tiếng gọi của Tuyên Chỉ từ sân bên kia truyền đến, nói là mợ Cả cho người tìm Nhị thiếu gia.
Thẩm Quan Lan vòng qua nàng đi ra ngoài, nói đợi một lát nữa hắn sẽ trở lại. Li Nhi dậm chân, chỉ tự trách mình đã chậm một bước.
Vương Ngũ hai ngày này mỗi đêm đều bưng canh hạ hỏa đến nhìn Từ Yến Thanh uống hết mới về, việc này Nhị thiếu gia nếu như không quản tới thì sức khoẻ Từ Yến Thanh vừa mới khởi sắc được một chút sẽ lại yếu đi sao.