Phu xe dừng lại trước bên ngoài sân vườn của một đình viện tao nhã, lại dùng khăn mặt đã ố vàng vắt trên vai lau đi mồ hôi đang chảy xuống khóe mắt, dè dặt nhận lấy đồng bạc mà Thẩm Quan Lan đưa đến: “Cậu đi chậm một chút, đêm qua trời vừa mới mưa nên hai bên đường này có hơi trơn đó ạ.”
Thẩm Quan Lan liếc nhìn quang cảnh xung quanh, nói với người kia: “Anh thường xuyên chạy qua đây sao?”
Phu xe cung kính nói: “Phần lớn những người sống ở khu này đều là người nước ngoài, tiểu nhân thường kéo xe đưa khách về đây.”
Thẩm Quan Lan lại chỉ về phía sân vườn trước mặt, hỏi: “Vậy anh có biết ai đang sống ở đây không?”
Tất cả những căn biệt thự kiểu Tây ở đây đều có biển số nhà, không giống với kiểu tường cao ngói dày của căn nhà theo kiểu truyền thống Trung Quốc, liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấy bố cục bên trong.
Hàng rào lớn màu đen trước cửa sắt được uốn thành hình dây leo, từ đó nhìn vào bên trong có thể thấy một chiếc cầu nhỏ bên cạnh chu đình xinh đẹp nho nhã. Ở phía Đông còn có một hồ nước, lá sen xanh biếc cùng những bông sen trắng tinh khôi chập chờn trong gió, tỏa ra mùi hương thơm ngát khiến tinh thần con người sảng khoái.
Thẩm Quan Lan vừa nhìn đã có thể xác định đây chính là nơi ở của Du Thiên Lâm. Dẫu sao đại ca hắn cũng yêu sen như thế, mà đáng tiếc sân vườn trong nhà lại không thể đào hồ nước được, vì vậy anh chỉ có thể trồng sen trong những chiếc lu lớn để mình tự thưởng thức mà thôi.
Phu xe thẳng thắn lắc đầu, anh ta làm sao mà biết được ai đang sống ở đây. Đợi đến khi người kia đi xa, Thẩm Quan Lan mới tiến lên ấn vào chuông điện, hai phút sau có một người trẻ tuổi mặc quân trang màu xanh sẫm đi tới, trong tay người đó còn cầm một bình tưới cây, sau khi nhìn thấy hắn cũng không mở lời chào hỏi mà trực tiếp mở ra một khe hở nhỏ từ cánh cửa để Thẩm Quan Lan bước vào.
Hắn nhận ra người mặt lạnh này chính là người lần trước đưa mình lên sân thượng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Anh là người như thế nào bên cạnh Du Thiên Lâm?”
Thấy hắn gọi thẳng tên của cục trưởng bọn họ, sắc mặt của người trẻ tuổi càng khó coi hơn. Nhưng lại không thể vô lễ với người này, nên chỉ có thể xem như không để vào tai.
Thấy người trẻ tuổi kia không nói lời nào, Thẩm Quan Lan cũng không tự làm khó mình nữa, thăm thú cả một đường cho đến khi nhìn thấy một cánh cửa kiểu Tây.
Người kia mở ra cánh cửa nặng nề bằng gỗ lim, lạnh lùng nói: “Mời vào.”
Thẩm Quan Lan ngó đầu nhìn vào, bên ngoài sân vườn tuy là theo kiểu Trung Quốc, nhưng kiến trúc trang hoàng bên trong lại là phong cách phương Tây điển hình. Bất kể là sopha bằng da thật hay là chiếc tủ rượu kiểu Tây cùng một quầy bar nhỏ chiếm lấy cả một mặt tường, thậm chí là cầu thang đi lên tầng hai cũng khiến cho hắn nhớ đến nơi mình đã từng sống ở nước Anh.
Du Thiên Lâm mặc một chiếc áo cổ tròn rộng rãi cùng một chiếc quần bằng vải thô, đang ngồi trên sopha đọc báo, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn liền mỉm cười nói: “Vào đi.”
Lần trước Thẩm Quan Lan cùng anh ta nói đến lúc cuối, đã nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên(*), chí lớn gặp nhau. Hơn nữa tuy Du Thiên Lâm là người có thân phận, nhưng lại không hề kiểu cách, càng là có cùng một kiểu lý giải vấn đề giống như hắn. Vì thế cảm giác khoảng cách đối với Du Thiên Lâm của hắn cũng lập tức được rút ngắn, còn không từng phản đối mà đã nhận định đây chính là người của đại ca mình.
(*)= khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Thẩm Quan Lan đi tới, Du Thiên Lâm ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Người trẻ tuổi vừa nãy cũng theo vào, lúc này đang đặt bình nước xuống, rồi đi rửa tay để đến phòng bếp chuẩn bị trà bánh.
“Vết thương của anh nhanh như thế đã có thể xuất viện rồi sao?” Thẩm Quan Lan quan sát khí sắc của Du Thiên Lâm, quả thật là tốt hơn nhiều so với lúc trước. Du Thiên Lâm cười nói: “Tôi hay bị thương lắm, cũng đã quen rồi.”
Thẩm Quan Lan cau mày: “Như vậy không được đâu, đừng vì tuổi còn trẻ và xem sức khỏe là chuyện nhỏ, già thêm mấy tuổi nữa là anh sẽ thấy có vấn đề ngay.”
Du Thiên Lâm vẫn cười: “Vậy sau này phải nhờ “em vợ” như cậu vất vả giúp đỡ nhiều rồi!”
Thẩm Quan Lan ngẩn ra, rồi lập tức hiểu được, cũng cười nói: “Anh đúng thật là cũng không xem mình là người ngoài nhỉ? Nếu như bị anh tôi nghe thấy thì phải làm sao đây?”
Du Thiên Lâm xem như không có chuyện gì: “Không bằng đợi anh ấy xuống đây, tôi lại gọi một lần nữa, xem phản ứng của anh ấy thế nào nhé!”
Thẩm Quan Lan giật mình nhìn về phía cầu thang: “Anh tôi đang ở đây sao?”
Du Thiên Lâm nói: “Đang ngủ trên tầng ba, hôm qua anh ấy bận đến hơn nửa đêm mới đi ngủ.”
Thẩm Quan Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc nói chuyện lại thêm vài phần kiêng kỵ: “Vậy anh ấy có biết tôi đến đây không?”
“Tôi không nói cho anh ấy biết.”
“Anh không sợ anh ấy giận à?”
“Anh ấy sẽ không vì chuyện như vậy mà giận tôi đâu.” Biểu tình của Du Thiên Lâm khi nói đến đây, cuối cùng cũng có sự thay đổi.
Anh ta nhíu mày lại, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong căng chặt, “Ngược lại chuyện xảy ra trong nhà cậu hai ngày vừa rồi, tôi cũng đã được nghe qua, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của mẹ cậu. Chuyện Vân Thâm không chịu kết hôn vẫn luôn là khúc mắc trong lòng của bà ấy, chắc hẳn là mẹ cậu sợ cậu học theo anh ấy nên mới thành ra như vậy.”
Thẩm Quan Lan thở dài: “Nhưng dẫu sao đó cũng là tin tốt, bởi vì bị cô em họ kia dày vò một phen nên mẹ tôi đã đồng ý sẽ không ép tôi kết hôn nữa rồi.”
“Cậu cảm thấy như thế là không sao rồi à?” Du Thiên Lâm hỏi ngược lại.
Thẩm Quan Lan bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Cha tôi bây giờ đang thế kia, tôi mà đưa Yến Thanh đi vào lúc này chỉ sợ ông ấy sẽ tức lên mà chết mất.”
Hắn nói xong bầu không khí cũng trở nên yên lặng, người trẻ tuổi vừa nãy mang lên cafe và hoa quả rồi cung kính đặt xuống bàn. Đang định rời khỏi, lại nghe Du Thiên Lâm nói: “Cậu đi lên tầng xem anh ấy đã dậy chưa, nếu dậy rồi thì mang sữa và ngũ cốc lên đi.”
“Vâng.” Người trẻ tuổi đi thẳng lên tầng, Thẩm Quan Lan liền hỏi: “Vị này là?”
“Phó quan của tôi.” Du Thiên Lâm uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Tôi cũng biết tình hình bệnh tình của cha cậu, tôi đã tìm giúp ông ấy một chuyên gia trên phương diện này.”
“Là ai vậy?”
“Trước đây ở trường Quân đội tôi có một người bạn thân, chú của cậu ta là viện trưởng của bệnh viện Thượng Hải, rất có kinh nghiệm trong việc chữa trị cho các bệnh nhân có vấn đề về tim mạch. Hai ngày trước tôi đã liên lạc rồi, đối phương cũng đồng ý giúp đỡ, nhưng gần đây lại khá bận nên chưa sắp xếp được thời gian. Vì vậy tôi và Vân Thâm đã bàn bạc qua, đợi tình huống của cha cậu tốt hơn sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện bên đó khám.”
Thẩm Quan Lan lo lắng nói: “Nhưng từ đây mà đến Thượng Hải ngồi tầu hỏa cũng mất đến bốn, năm ngày.”
Du Thiên Lâm nói: “Đi bằng tàu thuỷ thì không cần mất nhiều thời gian như thế, dọc theo sông Đại Vận chỉ hai ngày rưỡi là đến nơi, mà ngồi tàu cũng không sợ xóc nảy sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
Thẩm Quan Lan nghĩ một chút: “Đây cũng là một biện pháp tốt, anh tôi đã đồng ý rồi sao?”
“Ừ, anh ấy cũng hy vọng cha của hai người có thể sớm ngày bình phục. Hơn nữa lần này đi mẹ cậu nhất định cũng sẽ đi theo, chuyện ép cậu kết hôn kia coi như được giải quyết tạm thời. Tiếp theo thì đi bước nào tính bước đó vậy, dù sao bây giờ có mưu tính nhiều hơn nữa cũng chưa biết dùng như thế nào.” Du Thiên Lâm vừa nói đến chuyện này là lại cảm thấy đau đầu, nếu như tình huống của Thẩm Chính Hoàng không gay go như vậy thì anh ta đã không cần phải tự bó tay bó chân không thể làm gì hơn như thế này rồi.
Thẩm Quan Lan hỏi: “Vậy hôm nay tìm tôi tới là vì muốn nói chuyện này hả?”
“Còn một chuyện nữa. Tôi nhận được một nhiệm vụ đột xuất, quãng thời gian tiếp theo sẽ không ở đây. Tháng sau là sinh nhật của anh cậu, tôi muốn tổ chức sớm cho anh ấy, định là ngày kia sẽ làm một buổi tiệc ngoài trời trên núi Phi Hạc ở ngoại thành phía Nam, không biết cậu và mẹ Tư của cậu có thể nể nang mặt mũi mà đồng ý đến hay không?”
Thẩm Quan Lan nói: “Còn có những người khác sao?”
Du Thiên Lâm cười khổ nói: “Không có, quan hệ của tôi với anh ấy cũng không phải là công khai, mà anh ấy cũng không muốn đồng thời cùng tôi xuất hiện ở bên ngoài.”
Thẩm Quan Lan nói: “Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng Yến Thanh thì phải để tôi về hỏi một chút, vì dù sao anh ấy cũng không tiện ra ngoài cho lắm.”
“Được rồi, vậy chúng ta…” Du Thiên Lâm còn chưa dứt lời đã nghe thấy có tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại nhìn thì trông thấy phó quan đang vội vã từ trên tầng chạy xuống: “Cục trưởng, Thẩm tiên sinh nói mình bị đau đầu, tôi đã đo nhiệt độ cho anh ấy có hơi sốt nhẹ.”
Du Thiên Lâm lập tức đứng dậy, sải bước về phía cầu thang, đồng thời căn dặn phó quan: “Đi lấy thuốc hạ sốt đến đây, à đừng lấy thuốc tiêm.”
Thẩm Quan Lan cũng đi theo phía sau anh ta lên tầng ba, Du Thiên Lâm mở ra cánh cửa của căn phòng nằm cuối hành lang, bên trong ngoại trừ một chiếc giường lớn ra thì không có nhiều đồ gia dụng cho lắm, hai tấm rèm đóng kín trên cửa sổ sát đất che lại toàn bộ ánh sáng hắt vào từ bên ngoài, chỉ có chiếc đèn trên tủ đầu giường là tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Thẩm Quan Lan liếc mắt một cái đã trông thấy người đang nằm trên giường. Ga trải giường màu tím khiến cho gương mặt của Thẩm Tế Nhật càng thêm trắng bệch, anh mặc một bộ đồ ngủ kiểu Tây, cả thân người dựa vào đầu giường còn có một quyển sách đang đặt trên đùi. Bởi vì đau đầu, nên anh đang dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, dù đã nghe thấy tiếng bước chân nhưng cũng không mở mắt ra.
Anh cho là chỉ có Du Thiên Lâm đang đi đến, mà không nghĩ tới còn nghe được giọng nói của em trai mình.
Thẩm Tế Nhật giật mình nhìn Thẩm Quan Lan, vừa mở miệng ra đã ho khan hai tiếng: “Sao đệ cũng ở đây?!”
“Tôi mời cậu ấy đến đó, anh sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?” Du Thiên Lâm ngồi xuống mạn giường, vươn tay ra muốn chạm vào trán của Thẩm Tế Nhật, nhưng lại bị người kia tránh ra, anh còn lúng túng nói: “Tôi không sao cả, cậu gọi Quan Lan đến đây làm gì?”
“Nói chuyện ngày kia với cậu ấy.” Du Thiên Lâm đáp, đồng thời cũng nhận lấy hộp thuốc từ tay phó quan, anh ta mở hộp ra muốn tìm thuốc cho Thẩm Tế Nhật uống, nhưng lại nghĩ ra Thẩm Quan Lan học Y nên liền để cho hắn đến xem qua cho anh trước đã.
Thẩm Tế Nhật rất không muốn, nhưng không chống lại được hai người này, đành phải bị ép chấp nhận kiểm tra.
Trong tay Thẩm Quan Lan không có dụng cụ chẩn đoán của Tây y, chỉ có thể dùng theo phương thức của Đông y, khám xong liền yên tâm nói: “Đại ca quá mệt mỏi rồi, uống chút thuốc hạ sốt rồi nghỉ ngơi cho tốt là không có vấn đề gì lớn đâu.”
Du Thiên Lâm lấy ra hai viên thuốc hạ sốt cho Thẩm Tế Nhật, Thẩm Quan Lan lại nhìn thấy trong hộp thuốc kia còn có thuốc tiêm, bèn nói: “Tiêm vào thì nhanh hạ sốt hơn đó, để tôi làm cho.”
Thẩm Tế Nhật nghe thấy vậy, thân thể liền trở nên cứng ngắc, Du Thiên Lâm thì lại duỗi tay ra chặn hắn lại: “Anh cậu sợ đau, không tiêm được đâu.”
Vừa nói dứt lời thì lại nghe thấy hai tiếng ho khù khụ vì căng thẳng của Thẩm Tế Nhật, Du Thiên Lâm liếc mắt qua nhìn anh, quả nhiên là bị lườm cho một cái. Nhưng mà anh ta cũng không ngại, nhìn anh nuốt hết thuốc xong mới nói với Thẩm Quan Lan: “Để anh cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi phái người đưa cậu về.”
Dù sao chuyện mà hai người họ muốn nói cũng gần xong cả rồi, Thẩm Quan Lan muốn ở thêm cùng anh mình một lát, nhưng Thẩm Tế Nhật lại không muốn nhìn thấy hắn nên đành phải đi về trước.
Trên đường trở về Thẩm Quan Lan còn rẽ đi mua thuốc mỡ lưu thông hoạt huyết và một xâu kẹo hồ lô, vừa về đến nơi là liền chạy đến Tây sương.
Từ Yến Thanh vẫn đang nằm trên giường, chỗ đó của y còn hơi đau cho nên trước mắt cả buổi trưa này cũng không muốn dậy. Thẩm Quan Lan đưa xâu kẹo hồ lô cho y, rồi rửa sạch tay giúp y bôi thuốc, ban ngày ban mặt mà khiến Từ Yến Thanh đỏ mặt, cả thân người đều trở nên mềm nhũn, ngay cả đến xâu kẹo kia cũng cầm không chắc.
Sau khi bôi thuốc xong, Thẩm Quan Lan mới nói chuyện ngày kia cho y nghe. Trong miệng Từ Yến Thanh đang ngậm một quả táo, một bên má phình lên, ánh mắt có hơi khó xử. Y sợ bị người khác phát hiện ra, hơn nữa cũng cảm thấy gặp mặt Du Thiên Lâm cứ hơi quái quái, vì vậy mới không biết nên nói thế nào.
Thẩm Quan Lan nói để y yên tâm: “Du Thiên Lâm là người nói năng hiểu biết có chừng có mực lắm, huống hồ đi là vì để mừng sinh nhật cho đại ca cơ mà. Chuyện của chúng ta huynh ấy vẫn luôn giúp đỡ, lần này nếu không phải huynh ấy để cho anh tới, có thể sẽ thật sự xảy ra chuyện gì đó không cứu vãn được.”
Từ Yến Thanh biết Thẩm Quan Lan đang chỉ đến điều gì, nếu không phải để ý đến cảm nhận của bọn họ, Thẩm Tế Nhật hoàn toàn không cần mạo hiểm làm chuyện kia.
Mà nghĩ đến đêm đó, y lại nghĩ đến Thẩm Kim Linh, không biết Tam tiểu thư có suy nghĩ gì về chuyện này, liền hỏi Thẩm Quan Lan.
Thẩm Kim Linh hai ngày nay đều có ý tránh mặt, bởi vậy Thẩm Quan Lan đến bây giờ mới nhận ra hôm ấy tam muội của mình cũng ở đó.
Trong lòng hắn có hơi chột dạ, nhưng nếu như đã có Thẩm Tế Nhật nhúng tay vào, hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn, nên cũng không nói ra để Từ Yến Thanh bất an. Thẩm Quan Lan lại hỏi y ngày kia có muốn đi không, xem như là đi hẹn hò một lần với hắn cũng được.
Từ Yến Thanh không hiểu, nhìn hắn hỏi: “Hẹn hò là gì?”
Thẩm Quan Lan nở nụ cười không có ý tốt, vừa giải thích bên tai y, vừa cố ý nói một cách rất rõ ràng khiến Từ Yến Thanh nghe thấy muốn đỏ cả mặt còn muốn đánh hắn.
Thẩm Quan Lan tranh thủ đẩy người ngã xuống gối, xâu kẹo hồ lô cũng không cho Từ Yến Thanh ăn nữa mà ngậm lấy đôi môi hồng hồng của y rồi hôn lên.
Động tác của hắn rất ôn nhu, hai tay của Từ Yến Thanh bị trói lại, cùng mười ngón tay của Thẩm Quan Lan đan xen quấn quýt cùng nhau. Cái vị mứt đường này khiến y nhớ đến ngày đó, khi hai người họ lén lút đi ra ngoài, Thẩm Quan Lan đã mua cho Từ Yến Thanh một xâu kẹo hồ lô, còn cùng y hôn môi trong ngõ hẻm.
Từ Yến Thanh đời này còn chưa từng làm chuyện gì to gan như vậy, khi đó tiếng trái tim đập của y như tiếng chiêng trống vang lên bên tai, cái cảm giác căng thẳng nhưng lại mong chờ đó đến bây giờ vẫn còn nhớ.
Lúc đó Từ Yến Thanh làm sao cũng không nghĩ đến bản thân cùng Thẩm Quan Lan có thể đi đến bước này, bây giờ nhớ lại, cảm giác trống rỗng trong lòng không biết từ lúc nào đã được người trước mắt lấp đầy. Hơn nữa những hồi ức đẹp đẽ nhất mà Từ Yến Thanh ghi nhớ, hết thảy đều có liên quan đến người này.
Nghĩ tới ngày kia có thể cùng người đó ra ngoài, y không khỏi có chút mong đợi, không biết lần này sẽ lưu lại điều gì…
Cứ mải miết suy nghĩ như thế, ý thức của Từ Yến Thanh cũng bắt đầu dần dần không còn phân biệt được nữa, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Thẩm Quan Lan nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh nước của y, còn mang theo bộ dáng muốn gì thì cứ lấy, ngay cả đến cúc áo cũng bị bung ra khiến hắn nhất thời không nhịn được.
Từ Yến Thanh mới được bôi thuốc xong, nơi đó vẫn còn rất lạnh lẽo nhạy cảm, thế nhưng khi Thẩm Quan Lan vừa đưa tay qua thì y đã lập tức tỉnh táo lại, vội vàng tránh đi. Cũng may người kia không phải thật sự muốn làm gì y, cho nên sau khi Từ Yến Thanh đồng ý đi cùng liền buông người ra.
Hai ngày tiếp theo, Thẩm Quan Lan đến tìm Thẩm Kim Linh nhiều lần nhưng đều bị cô mượn rất nhiều lý do để không phải gặp mặt, lúc ăn cơm cũng không nói một lời. Thẩm Tế Nhật cũng chưa từng về qua nhà, nhưng Thẩm Quan Lan biết đại ca mình ở chỗ Du Thiên Lâm cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ đành đợi đến hôm hẹn mới có thể hỏi được Thẩm Tế Nhật cách nghĩ của em gái hắn mà thôi.
Đợi đến hôm hẹn gặp mặt đó, Từ Yến Thanh lại một lần nữa đổi thành bộ quần áo của hạ nhân rồi cùng Thẩm Quan Lan đi ra ngoài từ cửa sau.