Dạ Yến

Chương 54



Từ Yến Thanh tuy là mợ Tư của Thẩm gia, nhưng dù sao y cũng là nam nhân. Tiểu Lý đại phu muốn kiểm tra thương thế cho y, nữ quyến trong nhà nhất định đều phải lui ra hết.Mợ Cả tức giận gần chết, Thẩm Kim Linh hôm nay lại giống như phát điên cứ đứng ở bên người Từ Yến Thanh không chịu nhúc nhích một bước. Bà ta cũng không thể nào thật sự ra tay với con gái mình, lại không thể tiếp tục mất mặt ở đây, đành phải hùng hùng hổ hổ mà đi ra ngoài.Bà ta vừa đi ra, mợ Hai và mợ Ba cũng sẽ không lưu lại, một đám hạ nhân cũng đi ra theo.

Thẩm Kim Linh nhanh chóng đi đến xem vết thương của Ly Nhi thế nào, nàng và Từ Yến Thanh cùng phải chịu đòn như nhau, nhưng thân thể của nàng còn khỏe mạnh hơn so với y, gậy kia quật vào người tuy là đau thấu tim gan nhưng ngược lại cũng chưa đến mức phải ngất đi.

Ly Nhi bám chặt vào bên tay không bị thương của Thẩm Kim Linh, cũng không màng đến việc mình chỉ đang mặc mỗi một chiếc yếm trên người, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Từ Yến Thanh ở bên kia, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm bọn họ vô tội, là bị hãm hại như trước.

Thẩm Kim Linh quay lưng về phía Từ Yến Thanh, nhân lúc đại phu đang chữa trị cho y mà hỏi lại toàn bộ sự việc từ phía Ly Nhi.

Ly Nhi khóc nức nở nhưng vẫn cố gắng nhớ lại. Nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ có ai đó nói là mợ Tư đã tỉnh rồi, nhưng khi nàng quay về phòng thì lại trông thấy mợ Tư vẫn còn đang ngủ, sau đó lại bỗng nhiên ngất đi.

“Làm sao có thể bỗng nhiên hôn mê được? Có người đánh ngươi sao?” Thẩm Kim Linh bảo nàng nói tỉ mỉ hơn một chút, Ly Nhi nhẫn nhịn cảm giác đau đớn của mình lại, nỗ lực nhớ về tình huống lúc đó, rất nhanh lại kêu lên: “Mùi hương! Là mùi hương! Nô tỳ nhớ lúc đó đã ngửi thấy một mùi rất lạ, không biết là từ đâu bay tới, nô tỳ ngửi được một lúc thì ngất đi. Tam tiểu thư, nhất định là kẻ nào đó phải ghét mợ Tư lắm mới làm ra loại chuyện này được. Cô nói xem có phải là do mợ Ba làm hay không?”

Ly Nhi vì lo lắng quá nên lực tay cũng mạnh hơn không ít, cũng may là vì đang đau nên cũng không ảnh hưởng gì dù có kéo ngón út của Thẩm Kim Linh, cô cũng không rút tay ra, mà chỉ lắc đầu nói: “Không giống, mẹ Ba bình thường nếu bắt được chút nhược điểm thì đã phải dằn vặt mẹ Tư lắm rồi, nhưng hôm nay khi bà ấy đến đây bộ dáng kia cũng là bị hù dọa, càng không nói câu nào nhắm vào mẹ Tư.”

“Nếu không phải mợ Ba thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ là mợ Hai hoặc là mợ Cả?” Ly Nhi lo lắng nói.

Đại phu đang xử lý vết thương cho Từ Yến Thanh, không biết có phải là động tác mạnh quá hay không mà khiến cho y đang hôn mê cũng phải co rúm người lại. Ly Nhi còn tưởng là y tỉnh rồi, bèn gọi lớn lên, liền được đại phu khuyên nhủ: “Cô nương đừng gọi nữa, mợ Tư vẫn còn đang hôn mê không biết gì đâu.”

“Đại phu, tình huống của mẹ Tư thế nào rồi?” Thẩm Kim Linh vẫn đang quay lưng lại hỏi.

Tiểu Lý đại phu lau mồ hôi trên trán, nhìn máu vương đầy tay mình, than thở: “Không tốt lắm, hơi sốt rồi. Thân thể của mợ ấy cũng yếu, nhìn vết thương này ít nhất cũng đã phải chịu mấy chục đòn, cũng chưa biết có ảnh hưởng đến việc đi lại sau này hay không. Tạm thời tôi chỉ có thể cầm máu trước, rồi bôi thuốc sau. Vết thương này của mợ ấy phải chữa trị một thời gian dài mới được, đúng là tạo nghiệp mà.”

Đại phu lắc đầu một cái, không nói tiếp được nữa.

Ông là con trai của Lý đại phu của Thời Trân đường, sau khi cha mình lui về nghỉ ngơi thì đã thay cha tiếp quản công việc, cũng thường xuyên đến Thẩm gia chẩn bệnh vì vậy đối với Từ Yến Thanh rất quen thuộc. Dù sao người này cũng thường hay bị thương, nhưng cũng chưa lần nào ầm ĩ đến mức như hôm nay. Tiểu Lý đại phu cũng cảm thấy tức giận, Thẩm gia này quả thật không coi người khác là con người mà. Thời đại này hạ nhân cũng chưa chắc bị chịu xử phạt nặng đến như vậy, huống hồ còn là chủ nhân.

“Đại phu! Ngài nhất định phải chữa khỏi cho mợ Tư! Mợ ấy không thể què được! Mợ ấy còn phải hát hí khúc! Cổ họng và cả chân này đều không thể đều tàn phế được! Nếu thật sự bị phế mợ ấy sẽ không sống nổi đâu! Đại phu tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài!”

Ly Nhi đang muốn dập đầu ngay trên băng ghế, Thẩm Kim Linh liền lấy tay làm đệm đỡ trán cho nàng: “Yên tâm đi, có Nhị ca ở đây, đợi Nhị ca quay lại sẽ đưa…”

Thẩm Kim Linh còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên, ba người đều sợ hết hồn mà đồng thời quay đầu lại nhìn.

Thẩm Quan Lan dữ tợn nghiêm mặt lại, một đường chạy như bay đến đây, vừa bước vào đã đẩy Tiểu Lý đại phu ra ôm lấy Từ Yến Thanh.

“Yến Thanh, anh sao rồi? Anh tỉnh lại đi! Yến Thanh, tỉnh lại đi…” Thẩm Quan Lan hoảng lên tay chân luống cuống, đang muốn kiểm tra thương thế của Từ Yến Thanh thì Tiểu Lý đại vốn vừa bị hắn đẩy sang một bên vội vàng quát lên bảo ngừng lại: “Đừng động đến mợ ấy! Vết thương rất nặng còn chưa cầm máu đâu!”

Động tác của Thẩm Quan Lan cứng đờ, nhất thời không dám lộn xộn. Tiểu Lý đại phu bất chấp đụng vào cùi chỏ tê dại của người kia, bảo Thẩm Quan Lan từ từ đặt Từ Yến Thanh nằm xuống để mình tiếp tục bôi thuốc.

Hắn lúc này mới nhìn thấy vết thương trên người Từ Yến Thanh, nơi đó hôm qua ở trong tay y còn mềm mại trơn nhẵn hôm nay đã trở thành be bét máu thịt. Cổ họng sưng lên không nói ra được thành lời, trong lòng lại đau như bị kim đâm, cơn giận dữ nổi lên như cuồng phong gió bấc xông thẳng lên đỉnh đầu, trông thấy Thẩm Quan Lan muốn đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Kim Linh lập tức kéo hắn lại.

“Mẹ Tư cùng Ly Nhi là bị người ta hại, huynh nhất định phải tỉnh táo lại! Cho dù có thế nào, lúc này lại càng không thể để cho người khác phát hiện ra mối quan hệ của hai người! Bằng không mẹ Tư có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hết oan khuất! Huynh sẽ hại chết người đó!” Thẩm Kim Linh hiểu rõ tính khí của Thẩm Quan Lan, lúc này lại càng không thể nói những lời thừa thãi lãng phí thời gian.

Thẩm Quan Lan quả nhiên dừng lại, quay đầu qua nhìn cô, trong đôi mắt ẩn hiện luồng sát khí muốn giết người: “Ai đã hại anh ấy?”

Thẩm Kim Linh còn chưa hỏi ra được, nhưng trước mắt vì muốn ổn định lại người này, chỉ có thể nhắc đến chỗ trọng điểm: “Muội hỏi huynh, mẹ bỗng nhiên trở về nhà nhất định là có nguyên nhân. Không phải huynh cũng đang ở bệnh viện sao? Có biết vì sao bỗng nhiên mẹ lại trở về không?”

Thẩm Quan Lan ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Thẩm Kim Linh không chớp mắt, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nặn ra một cái tên: “Thôi Mạn Linh!”

“Cô ta đến bệnh viện sao?” Thẩm Kim Linh hoài nghi nói.

“Là Văn Nguyệt đến mời mẹ về, nói bệnh đau đầu của cô ta phát tác!” Thẩm Quan Lan cả giận nói.

Thẩm Kim Linh suy ngẫm trong chốc lát liền hiểu ra vấn đề: “Nếu như việc này là do Thôi Mạn Linh làm, chắc hẳn là vì cô ta đã phát hiện ra mối quan hệ của huynh và mẹ Tư, bằng không cũng không cần thiết phải ra tay với người kia như vậy. Nhị ca nghe muội, chuyện này cứ để cho muội xử lý. Huynh tuyệt đối không thể ra mặt được, nhất định phải nhịn xuống, không nhịn được cũng phải nhịn! Hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu như để người khác nhận ra tình cảm của huynh với mẹ Tư, cho dù có thể chứng minh chuyện với Ly Nhi là bị hãm hại nhưng người kia cũng sẽ bị huynh hại chết!”

Lúc nói những lời này với Thẩm Quan Lan, Thẩm Kim Linh đã cực lực đè thấp giọng xuống chỉ sợ đại phu ở đằng sau nghe thấy. Hơn nữa cô còn không ngừng nhắc đến an nguy của Từ Yến Thanh, rốt cuộc cũng khiến Thẩm Quan Lan tỉnh táo lại.

Thẩm Quan Lan cùng Thẩm Kim Linh nhìn nhau, tâm tình trong lòng hắn cuộn trào lên giống như đang dời non lấp bể, dòng nhiệt nóng chậm rãi tràn ra trong hốc mắt nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.

Hiện tại Thẩm Quan Lan cực kỳ hối hận, hối hận lúc đầu vì sao lại buông tha cho ả tiện nhân Thôi Mạn Linh kia! Hắn hận không thể tự tay xử lý, để cho ả không còn dám làm những chuyện nhơ bẩn như vậy nữa.

Thẩm Quan Lan lại nhìn về phía Từ Yến Thanh đang hôn mê bất tỉnh, dường như mất hết sức lực mà quỳ phịch xuống đất, lửa giận không có chỗ phát tiết ra ngoài chảy theo huyết dịch đấu đá lung tung, cuồng loạn kêu gào hành hạ hắn.

Hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng. Mỗi lần Từ Yến Thanh phải chịu khổ cũng không thể ra mặt được, hắn không giống đàn ông một chút nào, quả thật chính là một tên ăn hại!

Thẩm Quan Lan đấm xuống đất, không nhịn được nữa mà gào lên.

Đại phu giật mình vì tiếng gào của hắn, Thẩm Chính Hoành cùng Thẩm Tế Nhật lúc này đang đi tới cửa cũng phải dừng bước lại. Thẩm Kim Linh trông thấy người đang đứng ở cửa, còn có cả cha mình, nhất thời bất chấp tất cả giáng cho Thẩm Quan Lan một cái tát: “Cha về rồi kìa! Có phải Nhị ca thật sự muốn nhìn thấy mẹ Tư phải chết có đúng không!”

Một cái bạt tai này của Thẩm Kim Linh hoàn toàn không có chút lưu tình nào, cổ của Thẩm Quan Lan cũng thiếu chút nữa là bị chệch đi. Hắn kinh ngạc nhìn, cô em gái này đã bị hắn làm cho tức đến đỏ cả mặt, lúc đánh Thẩm Quan Lan cũng không để ý, vết thương vừa được băng bỏ cẩn thận vì cái tát này mà lại nứt ra, máu tươi liền thấm ra ngoài lớp vải trắng.

Thẩm Tế Nhật vừa tiến vào đã nhìn thấy Từ Yến Thanh hôn mê trong khi Ly Nhi quần áo xộc xệch, cùng với vết tích của máu tanh và sự hỗn loạn của cả nơi này. Lại nhìn đến dáng vẻ bị đả kích kia của Thầm Quan Lan, trong lòng anh liền dâng lên dự cảm không tốt.

Trên người Thẩm Kim Linh mặc đồng phục học sinh, không có cách nào cởi ra được. Cô muốn phân tán sự chú ý của Thẩm Quan Lan, liền bảo hắn mau cởi áo sơ mi ra để phủ thêm lên người Ly Nhi.

Thẩm Quan Lan ăn một cái tát kia của cô thì đã triệt để tỉnh táo lại, cũng hiểu rõ trong lòng dù có đau đớn như thế nào nhưng vì an nguy của Từ Yến Thanh cũng chỉ đành nhịn xuống trước đã. Vì vậy hắn liền nhanh chóng cởi áo sơ mi ra che người Ly Nhi lại.

“Cậu ta thế nào rồi?” Thẩm Chính Hoàng dường như không phát hiện ra Thẩm Quan Lan có gì không ổn lắm, ông ta chống quải trượng xuống đất được Thẩm Tế Nhật chậm rãi đỡ đến bên người Từ Yến Thanh.

Tiểu Lý đại phu lại thở dài một lần nữa: “Không được tốt lắm, Thẩm lão gia, tôi cũng không kịp mang đến những loại thuốc tốt nhất, mà tình trạng của mợ Tư quả thật nghiêm trọng, nếu như có thể thì vẫn nên nhanh chóng đưa đến Thời Trân đường chữa trị thì hơn.”

“Cậu ta không thể ra khỏi cửa, ta sẽ phái người đến Thời Trân đường lấy thuốc, ông cần gì thì cứ việc nói đi.” Thẩm Chính Hoành đáp.

Đại phu liền viết ra hai phương thuốc, một loại là để bôi ngoài da cái còn lại thì để uống, Thẩm Tế Nhật liền gọi gia đinh ở ngoài cửa vào rồi sai người đó lập tức đi lấy về.

Thẩm Quan Lan khó khăn lắm mới áp chế được tâm tình kích động của mình, đứng lên nói: “Cha vẫn nên để mẹ Tư đến bệnh viện thì hơn. Chữa trị theo Tây y sẽ có hiệu quả nhanh hơn là Đông y, vết thương của mẹ Tư nặng như thế này cũng không biết có ảnh hưởng gì đến gân cốt hay không.”

Hắn rất muốn kiểm tra cho Từ Yến Thanh, nhưng dù sao chính hắn cũng không phải là bác sĩ chuyên khoa về xương. Thẩm Chính Hoành lại nói: “Cậu ta như vậy rồi đi chuyển cũng bất tiện, hay là cứ để đại phu chữa trị xem thế nào. Các con đều cùng cha đi ra, đầu tiên là phải làm rõ ngọn nguồn chuyện này trước đã.”

“Cha! Tình huống của mẹ Tư không thể chậm trễ được!” Thẩm Quan Lan vội la lên.

Thẩm Tế Nhật hung hăng lườm hắn một cái, cản lại lời của Thẩm Chính Hoành trước khi ông kịp nói: “Quan Lan! Huynh biết đệ là người học Y, lương y như từ mẫu, đệ lo lắng cho mẹ Tư cũng là lẽ thường tình. Thế nhưng đệ không thể làm mọi chuyện rối tung lên như vậy được! Với tình huống của mẹ Tư lúc này, nếu đưa đến bệnh viện trên đường xóc nảy như thế huống hồ lại cách xa nhà chúng ta như vậy, mẹ Tư sao có thể chịu đựng được?”

“Phải đó Nhị thiếu gia, bệnh viện ở quá xa, mợ Tư lúc này còn đang hơi sốt, phải ổn định lại đã đừng nên đến bệnh viện vội.” Tiểu Lý đại phu cũng kiến nghị nói.

Thẩm Quan Lan đành phải ngậm miệng lại. Thẩm Chính Hoành liếc mắt nhìn hắn, quải trượng gõ xuống đất một tiếng nặng nề, ngữ điệu rốt cuộc cũng không kiềm được nữa: “Đều cùng cha ra ngoài, đừng làm chậm trễ việc chữa trị của mẹ Tư các con nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.