*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lão gia! Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra? Quan Lan tại sao lại nói như thế? Mà sao ông lại ép con trai cưới Mạn Linh? Việc này thì có liên quan gì đến Từ Yến Thanh? Rốt cuộc những chuyện này là làm sao vậy?”
Mợ Cả đi theo sau xe lăn của Thẩm Chính Hoành, một đường đi về phòng đều kìm nén tâm tình, mãi mới chờ được đến lúc cửa đóng lại liền không thể nhịn được nữa mà mở miệng ra hỏi một tràng, cũng không màng để ý đến gương mặt của Thẩm Chính Hoành khó coi đến thế nào, bà ta lo lắng nắm chặt khăn tay đến biến dạng trong tay mình.
Vừa nãy ở phòng ăn, thời điểm Thẩm Chính Hoành muốn Thẩm Quan Lan cưới Thôi Mạn Linh, hắn đã nện một đấm xuống mặt bàn, khiến sữa đậu nành bên trong bát đều bị sánh ra ngoài vơi đi phân nửa.
Tất cả mọi người đều bị giật mình, nhưng dáng vẻ của Thẩm Chính Hoành vẫn là không nhanh không chậm, thậm chí còn không xem chuyện con trai mình vô lễ có gì to tát, chỉ bảo quản gia đi đến đẩy ông ta về phòng.
Mợ Cả không rõ giữa hai cha con họ có chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo cho bà ta biết những điều này không tránh khỏi có liên quan đến Từ Yến Thanh. Bà ta mới mở miệng ra hỏi, thì Thẩm Quan Lan lại nói một câu khiến mợ Cả càng không sao giải thích nổi.
“Cha, cha lấy sự an nguy của Yến Thanh ra để uy hiếp con sao?”
Mợ Cả nhớ lại một chút bộ dáng của Thẩm Chính Hoàng khi đó, mà không khỏi rùng mình một cái. Bà ta đã sống cùng Thẩm Chính Hoành mấy chục năm, còn chưa từng nhìn thấy sắc mặt hung tàn của lão gia như vậy bao giờ. Giống như đối mặt với Thẩm Chính Hoành không phải là con trai bảo bối, mà là kẻ thù đã lừa hết tất cả gia nghiệp của ông ta vậy.
Mà bộ dáng muốn xông lên của Thẩm Quan Lan sau khi nghe thấy câu trả lời “Đúng vậy” kia, càng làm cho mợ Cả hoảng hơn. Bà ta không hiểu rõ hai cha con nhà này đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra, không hiểu vì sao lão gia ở trước mặt mọi người còn hạ lệnh nhốt Thẩm Quan Lan lại, không cho phép bất luận người nào được phép đến gần.
Trong lòng bà ta càng loạn, lại càng sốt ruột muốn biết. Thấy Thẩm Chính Hoành còn đang nhàn nhã phẩm trà, bà ta liền không chịu nổi nữa, đứng bật dậy cả giận nói: “Ông không nói cũng được! Để tôi tự đi hỏi con trai!”
“Đứng lại đó!” Bà ta mới vừa bước được một bước, thì đã nghe thấy tiếng quát trầm thấp ở phía sau truyền đến, đồng thời còn có tiếng cốc chén đập ở trên mặt bàn. Mợ Cả quay đầu nhìn lại, Thẩm Chính Hoành vốn không có biểu cảm gì lúc này lại tàn nhẫn trừng mắt lên với bàn ta, đôi mắt tràn ngập sự tức giận giống như ngọn lửa lớn muốn nuốt chửng bà ta vậy.
“Nếu bà thật sự đi hỏi, chỉ e là bà sẽ không còn mặt mũi nào mà ở lại Thẩm gia nữa!” Thẩm Chính Hoành giận dữ nói.
Mợ Cả bị mắng đến ngẩn cả ra, sau khi nuốt xuống ngụm nước miếng mới phản ứng lại, vội la lên: “Sao tôi lại không còn mặt mũi nào? Mới sáng sớm đã thấy hai cha con ông làm loạn cả lên, đến cùng đã xảy ra chuyện gì cũng không chịu nói, trong mắt ông có còn mợ Cả là tôi sao!?”
Mợ Cả xưa nay cũng không phải người hiền lành gì, điểm này Thẩm Chính Hoành biết. Đổi thành lúc thường ông ta sẽ không muốn cùng bà ta tính toán làm gì, chỉ là lúc này không giống như vậy. Vừa nghĩ đến Thẩm Quan Lan lại có thể làm ra chuyện bất hiếu đến thế, ông ta liền hận không thể đánh mợ Cả một trận nặng tay để bà ta mất đi khí thế.
“Bà muốn biết đúng không? Được, tôi nói cho bà nghe. Sau khi nghe xong thì giữ cái miệng cẩn thận cho tôi, chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài thì việc đầu tiên là tôi sẽ bỏ bà đấy!”
===================
“Đại ca! Phải làm thế nào đây? Cha còn đang tức giận, liệu có thật sự muốn tính mạng của mẹ Tư không? Thẩm Kim Linh lo lắng nói.
Thẩm Tế Nhật siết chặt nắm đấm, ngồi ở bên cạnh không hề trả lời. Anh làm sao cũng không nghĩ đến được bản thân chỉ dậy muộn một chút, tình thế liền phát triển theo chiều hướng mất khống chế rồi.
Bây giờ Thẩm Quan Lan bị nhốt ở trong phòng, cũng không biết tình huống thế nào. Anh vừa nãy đã phái Tùng Trúc đi tìm hiểu, cậu ta trở về nói, sân viện của Nhị thiếu gia bị gia đinh đứng canh đến mấy vòng xung quanh, phải có chừng đến mười mấy người canh gác. Trong phòng thỉnh thoảng có truyền đến tiếng đạp cửa cùng tiếng mắng chửi, cũng không có người nào phản ứng lại.
Tùng Trúc muốn tìm cớ đi vào, còn chưa bước nổi một bước thì đã có hai gia đinh giơ gậy trong tay lên, cậu ta đành phải chạy về trước bẩm báo.
“Cha nếu không muốn để lộ ra việc này, hẳn là sẽ không xuống tay ác độc đối với mẹ Tư.” Thẩm Tế Nhật phân tích nói.
“Vậy chúng ta cứ ngồi như vậy sao? Chờ cha đưa Thôi Mạn Linh tới thành thân với Nhị sao? Đại ca, huynh không phải không biết Thôi Mạn Linh có đạo đức thế nào! Một người như vậy mà gả vào nhà chúng ta, thì sau này Thẩm gia sẽ không còn ngày nào là được yên tĩnh nữa!” Thẩm Kim Linh tức giận nói.
Thẩm Tế Nhật đương nhiên cũng không đồng ý chuyện hôn sự này, anh đứng lên nói: “Muội đừng lo lắng, để việc này cho huynh xử lý.”
“Đại ca muốn đi đâu?” Thẩm Kim Linh cùng anh đứng lên, thấy anh mình cầm lên khăn quàng cổ cùng mũ, liền nói: “Bây giờ chuyện tìm ra mẹ Tư mới là khẩn cấp nhất, huynh đi sắp xếp người đi tìm, muội ở lại để ý mọi chuyện, có tin tức gì chúng ta sẽ lại liên lạc với nhau.”
Thẩm Chính Hoành nói cho mợ Cả nghe những lời gièm pha về Thẩm Quan Lan cùng Từ Yến Thanh, mợ Cả càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, trong miệng thì cứ luôn nói không thể nào.
Thẩm Chính Hoành cũng lười mất thời gian với bà ta, chỉ lớn tiếng căn dặn không cho mợ Cả nhúng tay vào việc này, lại càng không cho phép bà ta tự ý thả Thẩm Quan Lan ra, sau đó liền gọi quản gia cùng mình chuẩn bị ra ngoài.
Mợ Cả khiếp sợ không thôi, chậm mất một lúc mới đuổi kịp lão gia, hỏi ông ta mấy lần là đi đâu nhưng không nhận được câu trả lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão gia lên xe hơi.
Chiếc xe kia sau khi ra khỏi thành liền chạy về phía Nam, dọc theo đường đi Thẩm lão gia không nói một lời mà đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi, chờ sau khi đến nơi mới mở mắt ra.
Ông ta nhốt Từ Yến Thanh trong một căn nhà trên một ngọn núi hoang ở ngoại ô, ngọn núi này không có đường dành cho xe chạy nên chỉ có thể lái đến chân núi.
Quản gia đi ở bên cạnh đẩy xe lăn, còn ông ta thì được một gia đinh cường tráng cõng đi lên, đi khoảng một giờ mới đến được căn nhà nhỏ kia.
Ly Nhi cùng Tuyên Chỉ đã bị đưa đi từ sớm, bây giờ trong căn nhà này chỉ còn lại một mình Từ Yến Thanh. Mấy tên canh gác đang ngồi xổm ở bên ngoài hút thuốc uống rượu, trông thấy Thẩm Chính Hoành đến liền lập tức đứng dậy hành lễ.
Thẩm lão gia đã ngồi lại trên xe lăn, cũng không quan tâm đến những kẻ kia mà bảo quản gia nói bọn họ mở cửa ra rồi đẩy mình đi vào.
Từ Yến Thanh đang nằm ở trên giường, tay chân giang rộng ra bị trói lại thành hình chữ Đại, căn bản là không có cách nào cử động được. Sau khi nghe thấy tiếng cửa mở, y mới chậm rãi quay mặt qua, khi trông thấy một người ngồi trên xe lăn từ nơi ngược sáng bước vào, trong lúc nhất thời y liền kích động giãy dụa.
Đại quản gia đẩy Thẩm Chính Hoành đến bên cạnh giường. Ông ta đầy hứng thú quan sát vẻ thất kinh của người đang nằm trên đó: “Yến Thanh, biết ta đến đây làm gì không?”
Miệng y bị bịt lại bởi một mảnh vải bố, nói không ra lời chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư”.
Thẩm Chính Hoành từ trong đôi mắt của y thấy được sự phẫn nộ cùng sợ hãi và những cảm xúc hỗn tạp, ông ta lại xoa cằm mình nở nụ cười, nói: “Thú vị đấy. Bình thường cậu ở trước mặt tôi, ngoại trừ thuận theo thì chỉ có e ngại, bây giờ lại dám trừng ta như kia. Quan Lan đến cùng là đã cho cậu bao nhiêu can đảm vậy?”
Vai Từ Yến Thanh co rúm lại, dấu vết mà Thẩm Chính Hoành để lại trong sinh mệnh của y quá sâu sắc, vì vậy bây giờ dù cho mọi việc đã bại lộ, Từ Yến Thanh biết sợ hãi cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng vẫn không kiềm được e ngại.
Y sốt ruột muốn biết tình hình của Thẩm Quan Lan, nhưng khổ nỗi lại nói không ra lời được. Thấy y nín nhịn đến mặt mũi đỏ rần, Thẩm Chính Hoành liền bảo quản gia bên cạnh: “Để cậu ta nói đi.”
Quản gia liền lấy miếng vải kia từ trong miệng Từ Yến Thanh ra. Trong miệng y cực kỳ khô khốc, chật vật ho khan vài tiếng, rồi vội la lên: “Chuyện không liên quan tới cậu ấy! Đều là lỗi của tôi, lão gia muốn phạt thì phạt tôi đi, tuyệt đối đừng nên trách Nhị thiếu gia!”
“Quan Lan tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, ta đương nhiên sẽ không trách nó. Nhưng cậu là mẹ Tư của nó, không cố gắng dạy dỗ nó làm người cũng được, còn chẳng biết xấu hổ mà quyến rũ nó.”
Thẩm Chính Hoành nói tới chỗ này lại dừng, chống vào tay vịn của xe lăn khẽ nghiêng về phía trước chút, bàn tay thô ráp vỗ lên khuôn mặt nhẵn nhụi bóng loáng của Từ Yến Thanh: “Nhưng cậu yên tâm, việc này ta cũng sẽ không phạt cậu đâu, cậu cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này. Đợi hai ngày nữa Quan Lan cùng Thôi Mạn Linh thành thân, ta liền đón cậu trở về. Cậu vẫn là mợ Tư của Thẩm Chính Hoành ta, vẫn có thể ngồi ở đại sảnh nhận rượu mừng của hai đứa nó, nghe Quan Lan tiếp tục gọi cậu một tiếng mẹ Tư.”