Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 170



Chương 170:

 

Trương Húc Đông liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức doạ bọn họ chết khiếp, tất cả đều quay người chạy mất. Trương Húc Đông lắc đầu, ngẩng lên nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Cần phải quay về rồi.”

 

Vừa dứt lời thì có một chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại ngay sát bên cạnh anh. Sau khi dừng xe, Lâm Tâm Di mới ló đầu ra khỏi cửa kính trách móc: “Anh ở đây làm gì? Lang thang bên ngoài suốt vài tiếng đồng hồ?”

 

Nói xong, cô lập tức chú ý tới cảnh tượng sụp nát xung quanh, sắc mặt của Lâm Tâm Di thay đổi, vội vàng xuống xe hỏi: “Anh… Anh gặp được người của nhà họ Phùng?”

 

“Ừ.” Trương Húc Đông gật đầu nói: “Bọn họ vừa đi.”

 

“Nhà họ Phùng phái ai tới? Một trong tám đại hộ vệ hay là Phùng Minh Lăng?” Lâm Tâm Di vừa kiểm tra toàn bộ thân thể của Trương Húc Đông xem có vết thương nào không, vừa hỏi.

 

“Tất cả chín người bọn họ đều tới.”

 

“Chín… Chín người cùng tới?” Nghe được lời này của Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di lại vội vàng quay quanh Trương Húc Đông một vòng sau đó đưa tay lên ôm lấy mặt của Trương Húc Đông, nôn nóng nói: “Anh có bị thương ở đâu không? Không sao chứ? Bọn họ thật quá đáng!”

 

“Người xảy ra chuyện là bọn họ mới phải.” Trương Húc Đông thấp giọng nói. “Thôi, trở về rồi nói tiếp.

 

Trên dọc đường về nhà, Lâm Tâm Di không ngừng liếc nhìn sang phía Trương Húc Đông.

 

Mặc dù bề ngoài nhìn Trương Húc Đông thực sự không thể có chuyện gì nhưng Lâm Tâm Di vẫn không yên tâm. Bối rối một lúc, cô mới ngập ngừng hỏi: “Em nghe nói nội kình còn có thể khiến người khác bị nội thương, anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút không?”

 

“Nếu anh thực sự bị nội thương thì em nghĩ bệnh viện chữa được á?” Trương Húc Đông lắc đầu nói.

 

“Cũng đúng.” Lâm Uyền nói nhỏ. “Y thuật của anh còn lợi hại hơn cả bệnh viện cơ mà.”

 

Rất nhanh xe đã về tới nhà họ Tô. Lúc này cụ Lâm vẫn chưa ngủ, không chỉ có cụ Lâm ngồi chờ mà ngay cả Phương Kính Diệu và Phương Hiểu Điệp cũng đang chờ ở đây.

 

Nhìn thấy Trương Húc Đông trở lại, Phương Kính Diệu là người đầu tiên đứng lên. Ông ta vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi Trương Húc Đông, chuyện này đều là do Hiểu Điệp mà ra, mà người làm ba như tôi cũng có trách nhiệm.”

 

Trương Húc Đông xua tay nói: “Không liên quan đến em ấy. Tôi đã kết thù với nhà họ Phùng từ sớm rồi.”

 

“Đã kết thù từ sớm?” Tất cả mọi người trong phòng nhìn nhau. Mà Trương Húc Đông cũng không giải thích, anh chỉ đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống uống một ngụm nước.

 

“Sao? Có bị thương không?” Cụ Lâm hình như cũng không quá lo lắng nói.

 

Trương Húc Đông ừm một tiếng, rồi im lặng hồi lâu, nói: “Tôi phế bỏ võ công của Phùng Minh Lăng.”

 

Lời của Trương Húc Đông vừa dứt, sắc mặt của cụ Lâm lập tức trở nên ngưng trọng, Phương Kính Diệu thì trực tiếp đứng dây, khiếp sợ nói: “Cậu nói gì? Cậu phế bỏ Phùng Minh Lăng?”

 

“Ừm.” Trương Húc Đông cũng không che giấu, bởi vì anh biết chuyện này có muốn cũng chẳng giấu được.

 

“Phùng Minh Lăng là đứa con nối dõi tông đường của Phùng Công, cậu phế cậu ta có phải hơi quá đáng hay không?” Phương Kính Diệu hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng khó coi nói.

 

“Quá đáng?” Trương Húc Đông cau mày. “Cậu ta muốn giết tôi, tôi chỉ phế võ công của cậu ta mà gọi là quá đáng hay sao? Tôi còn cảm thấy tôi quá nhân từ đấy.”

 

Phương Kính Diệu lập tức cứng miệng không còn lời nào để nói.

 

“Chuyện này. Nếu phân chia rõ ràng thì cũng rất khó nói..” Cụ Lâm thở dài.

 

Phương Kính Diệu ngồi một chỗ im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Trương Húc Đông, cậu tới ban an ninh trốn đi. Nếu không Phùng Công chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu. Tôi mới nhận được tin tức nói Phùng Công sắp sửa xuất quan, mười mấy năm trước ông ta đã là một vị nội kình tông sư, hiện tại thực lực cũng không biết đã đạt tới loại trình độ nào.

 

“Không cần đâu.” Trương Húc Đông cười nói. Một vị nội kình tông sư chân chính

 

Trương Húc Đông còn chưa được gặp qua đâu. Vì thế nên anh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị Phùng Công trong truyền thuyết này, còn có một chút mong chờ nữa,

 

Cụ Lâm thở dài nói: “Không biết cái mặt già này của tôi còn có thể dùng được hay không nữa.”

 

Nếu chỉ là ngày trước thì Phùng Công tất nhiên không dám không nể mặt cụ Lâm nhưng mà hiện tại ông đã rời khỏi nhà họ Lâm ở Thủ Đô, chỉ dựa vào sức uy hiếp của một mình ông, Phùng Công rất khó mà chịu nể mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.