Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 196: 196: Giao Phó Sự Nghiệp




Đối với Thẩm Giai Tài một người có tầng thấp xã hội thấp từng bước lên đến vị trí hôm nay, thời gian năm mươi năm mà có thành tựu như vậy, há chẳng phải là một nhân vật truyền kỳ khó tin sao, Trương Húc Đông bội phục con người nghị lực này, còn có chút sùng bái chuyện xưa của ông ta, chăm chú nhìn người đàn ông trung niên sắp chết này, anh gật đầu nói: “Tôi đồng ý!”
Thẩm Giai Tài như trút được gánh nặng thở dài một hơi, lộ ra nụ cười thật lòng, có lúc nhân sinh giống như đánh cược, mặc dù không biết rút được bài tốt hay xấu nhưng anh có thể nhìn thấy bài trong anh, ông ta từ trên người Trương Húc Đông nhìn thấy được sự tỉnh táo và bình tĩnh của mình, cũng nhìn thấy anh không có gì, nhưng ông ta tin tưởng Trương Húc Đông nhất định có thể làm tốt hơn ông ta nhiều.

“Tôi muốn cậu đồng ý với tôi một chuyện, không phải là bảo vệ người nhà tôi, đây chẳng qua là điều kiện tiên quyết, mà là một chuyện khác!” Trong mắt Thẩm Giai Tài có vô số tưởng niệm và áy náy, mỗi người đều có vướng bận riêng, ông ta cũng chỉ có một chuyện không bỏ xuống được.

“Nói đi, cho dù là một trăm chuyện tôi cũng đồng ý!”
“Không nhiều như vậy đâu, chỉ có một chuyện này thôi.

Trong đời tôi chỉ có lỗi với một người thôi, cô ấy là vợ của tôi, năm đó chúng ta yêu nhau cùng ở trong phòng cho thuê, là tôi quá tập trung vào sự nghiệp, cô ấy mới rời khỏi tôi, tôi tìm cô ấy hơn hai mươi năm, nhưng lại bặt vô âm tín, không biết cô ấy đã rời khỏi thế giới này trước tôi hay là vẫn đang trốn ở một góc nào đó trên thế giới này, nếu như cậu có thể gặp được cô ấy, xin giúp tôi nói một tiếng xin lỗi, cũng chăm sóc cho cô ấy, là tôi nợ cô ấy!” Nói xong, Thẩm Giai Tài chảy nước mắt hối hận, cho dù ông ấy có thân phận như vậy nhưng vẫn có chuyện bất lực.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, không nói chuyện, anh không biết giữa Thẩm Giai Tài và vợ ông ta đã xảy ra chuyện gì không vui, nhưng anh hiểu được đàn ông quá chú trọng vào sự nghiệp, mà sơ sót gia đình, cho dù trên phương diện làm ăn thành công, nhưng cũng không thể nhân sĩ thực sự thành công được, nhưng từ biểu hiện của Thẩm Giai Tài, có thể thấy được ông ta vẫn luôn yêu tha thiết người phụ nữ này này, cho nên đến bây giờ vẫn không vợ không con cái.

Vận mệnh có đôi khi tựa như là một cái khóa, khóa cả một đời, Trương Húc Đông càng hiểu rõ, anh tuyệt đối không thể phụ lòng Lâm Tâm Di, bằng không lúc anh đến mức đó, đoán chừng cũng sẽ như vậy!
Thấy Trương Húc Đông xem như đồng ý, cả người Thẩm Giai Tài nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng tiều tụy rất nhiều, từ một góc đầu giường ông ta lấy một tấm ảnh cũ nhét trong tay Trương Húc Đông, bên trên là một cô gái tết tóc bím lớn, cặp mắt sáng ngời có thần, rất hút người, cách ăn mặc chắc chắn không hề kém mấy người phụ nữ trang điểm đậm ngày nay.


“Húc Đông, cậu có thể ra ngoài, tôi muốn ngủ thêm một lúc nữa!”
“Vậy ngài chú ý thân thể, hẹn gặp lại!”
“Ha ha, có thể là vĩnh biệt!”
Lúc Trương Húc Đông đi ra khỏi phòng bệnh, Tạ Hồng Bằng cũng không có mặt ở ngoài hành lang, Trương Húc Đông nhìn quanh một vòng cũng không tìm được, lúc này anh đột nhiên chú ý tới công viên dưới lầu, có bóng lưng cúi đầu hút thuốc, dáng vẻ chua xót không nói nên lời.

Trương Húc Đông càng khó hiển, bản thân được Tạ Hồng Bằng mời đến thành phố Nam Kinh này chính là vì tiếp nhận sự nghiệp của Thẩm Giai Tài, cũng có thể nói là một phần quà tặng, Trương Húc Đông nghĩ mãi nhưng cũng không rõ tại sao ông ta lại làm như vậy, chẳng lẽ thành phố Nam Kinh không tìm được người nào như mình sao? Tạ Hồng Bằng này tại sao lại lựa chọn mình, nếu như có tài chính của Thẩm Giai Tài, chẳng phải Hồng Môn sẽ càng mạnh mẽ hơn sao?
Đi xuống lầu dưới, Trương Húc Đông không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc, Tạ Hồng Bằng quay đầu nhìn về phía anh, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Chơi một ván cờ, nói chuyện một lúc!” Trương Húc Đông ngồi bên cạnh nói.

Tạ Hồng Bằng gật đầu, tình cảm giữa ông ta và Thẩm Giai Tài cũng không tính là thân mật, nhưng cũng rất hiểu rõ tính cách của nhau, thấy Trương Húc Đông nói như vậy, ông ta biết Thẩm Giai Tài đã giao sự nghiệp của mình cho Trương Húc Đông rồi, bằng không với tính cách của Thẩm Giai Tài, Trương Húc Đông đã sớm đi ra rồi.

Trên mặt đất đã có không dưới mười tàn thuốc, có thể nhìn ra được Tạ Hồng Bằng đau lòng cho bạn tốt, có đôi khi tình cảm giữa đàn ông, không biểu hiện ra ngoài như phụ nữ, có thể vẫn luôn bên cạnh anh, có lẽ khóc lớn một trận, vẫn là câu nói kia tình cảm của quân tử nhạt như nước, đó là một loại tình cảm rất kỳ quái.


“Cậu đừng phụ lòng mong đợi của lão Thẩm đối với cậu, cả đời này ông ấy cũng không dễ dàng gì!” Tạ Hồng Bằng đứng lên, chậm rãi nói.

“Tại sao lại giao cho tôi?” Trương Húc Đông hỏi, anh nói ra suy nghĩ của mình, hi vọng có thể có được một đáp án rõ ràng.

Tạ Hồng Bằng cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi sẽ không đoạt đồ của lão Thẩm, nhưng tôi sẽ để người khác tới lấy, tôi cảm thấy cậu là đối thủ rất tốt, có đôi khi một kẻ địch tốt, còn tốt hơn một người bạn trân quý, cậu chưa từng nghe qua người hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của mình sao?”
Trương Húc Đông sững sờ, rất nhanh đã hiểu được ý của Tạ Hồng Bằng, ý tứ của ông ta rất rõ ràng, chính là giao sản nghiệp của Thẩm Giai Tài cho mình, sau đó nhìn xem mình quản lý như thế nào, hơn nữa rất có thể sẽ đoạt lại, chẳng qua bản thân đã đồng ý với Thẩm Giai Tài, Trương Húc Đông sẽ không dễ dàng để người khác lấy đi phần trách nhiệm này, đàn ông phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, cũng là một loại gánh vác.

Chuyện cũ này rất ngắn ngủn, nhưng rất có thể là minh chứng cho hoàn cảnh khốn khó của một vài người thời này, Trương Húc Đông và Tạ Hồng Bằng nhìn bệnh nhân đi dạo, không ai nói thêm gì cả, ai rồi cũng sẽ có một ngày như vậy cả, sớm hay mà thôi, không ai chê cười ai, thời điểm tử vong đến gần thì không ai có thể từ chối được cả.

Nửa tiếng sau, một chiếc Lincoln đến bệnh viện, cách đám người Trương Húc Đông không xa thì ngừng lại, lúc này một người đàn ông đi xuống xe, nhìn tướng mạo ước chừng hơn ba mươi tuổi, khiến cho người ta cảm giác rất trầm ổn, dáng người khôi ngô, nhưng ấn đường nhíu chặt, có một loại bi thương mất mác không nói nên lời.

“Tạ chưởng môn!” Người đàn ông kia đi tới, gật đầu nói với Tạ Hồng Bằng.

“Hình Thiên Minh, cậu qua đây!” Tạ Hồng Bằng nhìn về phía Trương Húc Đông nói: “Giới thiệu cho cậu một người, Trương Húc Đông!”

Hình Thiên Minh cũng nhìn về phía Trương Húc Đông, không nói lời nào gật đầu chào hỏi, đột nhiên anh ta tung một quyền lao về phía Trương Húc Đông đánh tới, từ quyền thuật có thể nhìn ra, đây chính là Vịnh Xuân Quyền điển hình, hôn nữa còn là “Thốn quyền” có sức bật cực lớn, lao đến trong chớp mắt.

Trương Húc Đông sững sờ, anh cũng không phải là người thích phòng thủ không công kích, mà anh lại càng thích lấy công phá công, lúc Hình Thiên Minh một quyền đánh tới, Trương Húc Đông cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn là theo bản năng đánh một quyền, hai nắm đấm hung tợn đụng vào nhau, phát ra “ầm” một tiếng vang, hai người đều lùi về sau một bước.

Mặc dù cái này Hình Thiên Minh rất mạnh, nhưng vết thương của Trương Húc Đông còn chưa có khỏi hẳn, bằng không chắc chắn một chiêu là có thể phân định thắng bại, anh có thể đoán được Hình Thiên Minh hẳn là thủ hạ của Thẩm Giai Tài, hơn nữa còn là anh em theo sát bên người, chẳng lẽ anh ta không cam tâm nhìn Thẩm Giai Tài giao sự nghiệp cho mình, nên anh ta muốn đoạt lại?
Trương Húc Đông hừ lạnh một tiếng, anh cũng mặc kệ Hình Thiên Minh ở trước mặt Thẩm Giai Tài là nhân vật như thế nào, có địa vị quan trọng như thế nào, nhưng chỉ bản thân tiếp nhận thì không tùy tiện chắp tay nhường cho người khác, trừ phi lúc này Thẩm Giai Tài tự mình nói bản thân anh không cần quản nữa, nếu không anh phải quản lý cho tốt.

Nhưng mà, Trương Húc Đông phát hiện Hình Thiên Minh cũng không ra đòn hiểm, mà là đang thăm dò anh, lập tức nở một nụ cười thân thiện, chợt vươn tay trái, trực tiếp quát lên một tiếng lớn vọt tới.

“Ầm!” Lại một lần nữa va chạm, hai người không biểu hiện cái gì quá tráng lệ, chỉ là Tạ Hồng Bằng bên cạnh cảm nhận được hai luồng gió lớn chạm vào nhau, đồng thời lần nữa lui về phía sau, lần này hai người lần nữa lùi ba bước, tò mò đánh giá đối phương.

Hai lần giao chiến bất phân thắng bại, nhưng trong lòng Trương Húc Đông và Hình Thiên Minh đều rõ ràng, Trương Húc Đông vẫn chiếm thượng phong, trong cơ thể Hình Thiên Minh khí huyết quay cuồng, anh ta biết Trương Húc Đông vẫn giữ lại, mà lực đạo tay trái còn lớn hơn tay phải, chẳng lẽ anh là người thuận tay trái?
Hình Thiên Minh không thể nói ra được chiêu thức mà Trương Húc Đông dùng thuộc về môn phái nào, trông rất lộn xộn, góp nhặt của từng môn phái, càng giống như đánh cận chiến, nhưng giờ phút cánh tay đang giấu trong ao anh ta đang khẽ run, thật lâu mới gật đầu nói: “Người tổng giám đốc Thẩm nhìn trúng không tồi chí ít phương diện thực lực đã có thể đảm bảo rồ!”
Trong lòng Trương Húc Đông thầm nghĩ phương diện trí lực đâu? Nhưng mà anh không nói ra, mà là chủ động đưa tay ra: “Trương Húc Đông!”
“Hình Thiên Minh!” Hình Thiên Minh cũng vươn nắm tay ra.

Con người Hình Thiên Minh này, không phải là người xã hội đen, nhưng nhắc tới bọn họ trên đường, không ai không biết người này tên hiệu: Chiến thần Hình Thiên, nếu Thẩm Giai Tài là một một địa chủ thì Hình Thiên Minh chính là anh một con chó dữ, cũng không phải là quở trách anh, mà là Thẩm Giai Tài có thể có được sự nghiệp thông thuận như vậy, tuyệt đối đa số mọi người sẽ nghĩ tới Hình Thiên Minh có công lao to lớn như thế nào, hai người một văn một võ, ở trong đế quốc thương nghiệp rung chuyển một cõi, về phần sao bọn họ có thể ở cùng nhau thì không có ai biết, những nơi Thẩm Giai Tài biết sẽ có Hình Thiên Minh.


Lúc dụng cụ thượng tâm đồ trở thành một đường thẳng điều đó cũng đồng nghĩa với việc Thẩm Giai Tài chết bệnh, ông ta chết rất bình thản, cũng rất yên tĩnh, lúc Trương Húc Đông, Tạ Hồng Bằng và Hình Thiên Minh đến trước giường bệnh, Thẩm Giai Tài đã được che kín vải trắng, Hình Thiên Minh là người duy nhất khóc, nhưng không phải gào khóc nức nở, mà là mở to hai mắt nhìn, nước mắt giống như nước chảy đầy khuôn mặt của anh ta.

Tạ Hồng Bằng thở dài một hơi, ông ta thấy, cả đời Thẩm Giai Tài nếm đủ ngọt bùi cay đắng, nhưng ông ta vẫn giữ một lòng không chịu khuất phục, cho dù đến chết cũng kiên trì giữ vững, hiện tại trên thế giới này, người như Thẩm Giai Tài rời đi, có lẽ là một tổn thất nho nhỏ.

Có ai biết tiền của ông ta một nửa đầu tư cho sự nghiệp giáo dục, ông ta hi vọng sau này không có đứa trẻ nào giống ông ta, có lẽ ông có thể được đi học hành tử tế thì sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay, cũng sẽ không có nhiều chuyện phàm trần tục như vậy, thực ra có lúc bình thản đối với đa số mọi người mà nói, cũng là một cách sống rất tốt.

Trong khoảnh khắc xốc tấm vải trắng kia lên Trương Húc Đông, anh có chút sững sờ nhìn gương mặt bình thản kia rất lâu, mặc dù anh đã gặp quá nhiều chuyện sinh tử, nhưng giờ phút này anh lại cảm nhận được sinh mệnh yếu đuối như vậy, trong miệng lẩm bẩm: “Ngài yên tâm, chuyện ngài giao cho tôi nhất định làm được!”
Trong lúc nói chuyện, Trương Húc Đông cũng âm thầm thề, anh nhất định sẽ khiến cho đế quốc thương nghiệp của Thẩm Giai Tài càng lớn mạnh hơn, đủ để ảnh hưởng đến thế giới, có lẽ đây cũng là một cách kéo dài sinh mệnh.

Tạ Hồng Bằng không nói thêm lời nào nữa, đợi đến lúc Thẩm Giai Tài nhập quan tài, ông ta mới dẫn theo vào người về quê của Thẩm Giai Tài, không hỏa táng, bởi vì ông ta tin tưởng như này linh hồn của lão Thẩm sẽ luôn đi theo ông ta, mãi đến lúc đến quê nhà, không có tang lễ xa hoa, chỉ có sự trở về yên tĩnh, ông ta biết lão Thẩm thích như này.

Tiên giấy trong tay vung lên, cổ họng Tạ Hồng Bằng căng chặt: “Lão Thẩm, đi với anh em thôi!” Có người nhìn thấy nước mắt ngưng tụ trong mắt ông ta không thể chạy xuống được, bởi vì ông ta là chưởng môn của Hồng Môn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.