Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 273: 273: Sát Thủ Hoa Hồng




“Hoa Hồng Máu sao?” Mượn ánh sáng của đèn đường, Trương Húc Đông nhìn hình xăm hoa hồng màu đỏ trên người bốn cô gái, mắt hơi híp lại.
“Không hổ danh là Satan của nhóm lính đánh thuê ZO, thế mà lại có thể nhận ra chúng tôi!” Cô gái dẫn đầu lạnh giọng nói, tuổi của bốn người họ đều không quá ba mươi, hơn nữa ai ai cũng có thân hình nóng bỏng, huấn luyện vô cùng tốt.
“Nếu các cô xăm hình trên mông, có lẽ ông đây sẽ không nhận ra các cô, có phải là muốn hỏi tôi tại sao biết cô không? Đó là vì hương nước hoa của hoa hồng trên người các cô quá nồng!” Mặc dù bên ngoài Trương Húc Đông tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra cả người anh đều đang trong trạng thái căng thẳng.

Hoa Hồng Máu là tập đoàn sát thủ do phụ nữ lập nên trong giới sát thủ, không ít cao thủ đều đã chết trong tay bọn họ.
“Hừ, dù biết thì sao chứ? Hôm nay chúng tôi đã đến đây thì không sợ anh biết!” Cô gái dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, hơi tức giận với sự khinh thường không xem ai ra gì của Trương Húc Đông, bọn họ là một tổ chức đáng sợ, người bình thường mà nghe thấy thì đã bị dọa cho sợ chết khiếp từ lâu rồi.
“Tôi nói này bốn cô, chẳng lẽ các cô định đứng ở đây với tôi cả đêm sao? Hay là chúng ta tìm khách sạn nào đó đi, tôi có lòng tin một chơi bốn, được không?” Trương Húc Đông cười xấu xa.
“Miệng anh không thể nói tiếng người à, hôm nay chúng tôi đến là để giết anh đấy!” Cô gái dẫn đầu và ba cô gái khác bắt đầu khởi động tay chân, hiển nhiên là đang định ra tay.
Trương Húc Đông cười lạnh: “Tôi chỉ nói chuyện với con người, ở nơi này có thể người khác thì không biết, nhưng tôi thì lại khá hiểu rõ về Hoa Hồng Máu các cô, nghe nói lão đại của các cô từng bán thân, chuyện này có phải là thật không?”
“Anh…” Cô gái dẫn đầu kia thẹn quá hoá giận, ba cô gái còn lại cũng như vậy, một trong bốn người đứng ra nói: “Chị, lão đại nói muốn chúng ta đem đầu của tên này về, nhưng em muốn cắt lưỡi của anh ta xuống trước!”
“Xem cô nói kìa, làm như các cô có bản lĩnh lắm vậy, muốn lấy đầu của ông đây thì hãy thể hiện bản lĩnh của mình nào!” Trương Húc Đông tiếp tục chọc tức bọn họ, bởi vì anh muốn khiến bọn họ vì tức giận mà lộ ra chút khuyết điểm nhỏ, từ đó anh sẽ tấn công từng người một.
Thấy tình hình không đúng, Trương Húc Đông biết bọn họ đều là cao thủ, lập tức nắm dao Cát Đẩu trong tay, so với việc bị động phòng thủ, không bằng chủ động tấn công.

Từ trước đến giờ anh chưa từng xem thường phụ nữ, đặc biệt khi đối phương là thành viên của Hoa Hồng Máu, đối diện với bốn người, anh không thể không nâng cao hai trăm phần trăm tinh thần, không dám có chút sơ sót lơ là nào.
Khi Trương Húc Đông xông qua, bốn cô gái mỗi người tự nhảy ra, đứng ở bốn phía đông tây nam bắc bao vây Trương Húc Đông ở giữa.


Sức mạnh của bốn cô gái đều không bằng Trương Húc Đông, nếu từng người một đấu với anh thì cho dù có bốn Trương Húc Đông cũng có thể giải quyết.

Nhưng bốn cô gái này dường như có sự ngầm ăn ý với nhau, hiển nhiên sức mạnh không như nhau, mỗi khi có một cô gái rơi vào nguy hiểm, ba cô gái còn lại sẽ liều mạng cứu người đó, có thể thấy rằng lúc bọn họ huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ là không tách rời nhau, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra kỹ năng vây sát như vậy.
Ở trong tay Trương Húc Đông, con dao Cát Đẩu như một con rắn có sinh mệnh, những nơi anh tấn công đều là những điểm yếu và trí mạng, Trương Húc Đông vẫn luôn tập trung vào cô gái dẫn đầu kia, rắn không thể mất đầu, chỉ cần giết cô gái đó, tình cảnh của anh sẽ được giải quyết.
Vì vậy, Trương Húc Đông đuổi theo đánh về phía cô gái dẫn đầu như cuồng phong bão táp, ép cô ta lùi từng bước.

Ba cô gái còn lại cũng không lo nổi đội hình nữa, bởi vì chiêu nào của Trương Húc Đông cũng như muốn lấy mạng họ, ba người họ liên tục tấn công anh, hy vọng có thể giải cứu cô gái dẫn đầu khỏi nguy hiểm.
Nhìn thấy cảnh này, khoé môi Trương Húc Đông cong lên, đây chính là kết quả mà anh mong muốn.

Khi ba cô gái kia sắp làm anh bị thương, Trương Húc Động đột ngột lại nhanh chóng xoay người, ba cô gái kia hơi ngẩn ra, bởi vì bọn họ nhìn thấy người đàn ông này bỗng nhiên cười xấu xa, một giây sau bọn họ nhìn thấy lưỡi dao sắc bén loé qua.
Trước khi chết, bọn họ vẫn chưa ý thức được cổ mình đã bị dao Cát Đẩu cắt qua, hai người mất mạng tại chỗ, người còn lại mặc dù không chết nhưng cũng bị thương nặng.

Chỉ trong một lúc đã có hai người chết một người bị thương, cô gái dẫn đầu kia kinh ngạc kêu thành tiếng, chuyện này không nghi ngờ gì đã phá hoại sự vây đánh của cô ta, bây giờ chỉ còn lại một mình cô ta, vốn dĩ không phải là đối thủ của Trương Húc Đông.

Nhưng là một sát thủ chuyên nghiệp, cô ta sẽ không bỏ chạy, chỉ có thể có hai kết cục, một là cô ta chết, hai là đối phương chết.
Trương Húc Đông dùng một dao giải quyết cô gái bị thương nặng kia, sau đó lạnh lùng nhìn cô gái dẫn đầu, hỏi: “Sao, cô vẫn muốn tiếp tục đánh sao?”
“Phải, cho dù tôi có chết cũng phải đánh đến chết!” Cô gái dẫn đầu trả lời một cách kiên định.

“Vậy được, cô có thể đi chết rồi!” Trương Húc Đông vừa dứt lời, xông lên lần nữa, sau ba chiêu, dao Cát Đẩu trong tay anh đã ghim vào lồng ngực của đối phương.

Không phải là anh không muốn biết ai đã thuê bọn họ, nhưng cho dù có nghiêm hình bức cung thì cũng không có tác dụng gì, đây là đạo đức nghề nghiệp của sát thủ.
Hơn nữa Trương Húc Đông đã biết ai là người đứng sau bức màn rồi, có thể thuê sát thủ cấp bậc như Hoa Hồng Máu đến ám sát anh, ngoại trừ Thanh Long thì còn có ai chứ? Nhìn bốn thi thể vẫn còn chưa lạnh, trong mắt Trương Húc Đông lóe lên một tia sáng đáng sợ.
Trương Húc Đông không hề xử lý hiện trường mà rời khỏi nơi này, lấy điện thoại ra gọi cho Huyết Linh Lung, nói sơ chuyện mình vừa gặp Hoa Hồng Máu cho cô ta nghe.

Huyết Linh Lung nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cô ta từng xuất thân từ tổ chức đó, hơn nữa địa vị còn vô cùng cao, chỉ là bởi vì chuyện gì đó nên đã rời khỏi.

Cô ta hỏi Trương Húc Đông có bị thương không, sau đó mới thả lỏng trái tim đang thấp thỏm xuống, không ai hiểu tổ chức Hoa Hồng Máu này hơn cô ta.
Đương nhiên Trương Húc Đông có thể cảm nhận được sự lo lắng của Huyết Linh Lung.

Anh cùng Huyết Linh Lung nói một vài chuyện về tổ chức này, Huyết Linh Lung biết nhiều chuyện hơn Trương Húc Đông, hơn nữa bây giờ cô ta nắm giữ phương diện tình báo của Bang Long, đương nhiên cô ta sẽ đích thân điều tra chuyện này, xem coi là do Thanh Long làm, hay là có người muốn mượn dao giết người.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Húc Đông cũng thở phào một hơi, dù sao Huyết Linh Lung cũng từng nằm trong top ba sát thủ của tổ chức Hoa Hồng Máu, đứng sau Huyết Tích Tử đứng thứ nhất và Huyết Ngọc đứng thứ hai.

Cô ta hiểu rõ Hoa Hồng Máu nhất, có khả năng đặc biệt để biết ai là người đứng sau thuê, hơn nữa từ biểu hiện trong hai năm nay của cô ta, Trương Húc Đông không có lý do gì để không tin tưởng cô ta.

Đương nhiên, Trương Húc Đông cũng biết chuyện này đã trở nên rối rắm và phức tạ, anh vừa mới tiến hành tranh đấu về mặt kinh tế với Tập đoàn Trung Khoa, bây giờ lại chọc vào tổ chức sát thủ Hoa Hồng Máu, còn có thế lực bí ẩn trong miệng Bắc Đường Ngạo, ai biết được tiếp theo còn có thế lực gì hay người nào xuất hiện nữa không, nhưng cho dù có thế nào, đầu tiên nhất định phải giải quyết Bất động sản Trung Khoa đã.
Vào lúc Trương Húc Đông định trở về biệt thự của mình để thay quần áo, vừa đi được một đoạn thì nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện ở cách đó không xa, hơn nữa còn nhìn chằm chằm anh, lúc đầu anh còn tưởng mà người do Hoa Hồng Máu sắp xếp đến, nhưng nhìn kỹ lại, trong lòng Trương Húc Đông vui mừng, chào hỏi: “Ở nơi chân trời có nơi nào không gặp nhau, thế mà ại gặp nhau ở đây.”
Đó là cô gái vô cùng nổi tiếng, là ngôi sao được công chúng săn đón Chu Tư Đồng.

Cô ta nhìn thấy Trương Húc Đông ở đây cũng hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức cười nói: “Sao trùng hợp vậy, tối rồi anh ở đây làm gì vậy?”
Trương Húc Đông và Chu Tư Đồng đã từng có một thời gian qua lại nhiều lần, sau này vì anh rời khỏi thành phố Ngọc, hai người chỉ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm nhau một chút, loáng cái đã hai năm không gặp rồi, nên cũng không biết phải nói gì với nhau, nên anh thuận nước đẩy thuyền nói: “Tôi ở đây tản bộ.

Ủa? Chẳng lẽ ngôi sao lớn như cô cũng ở đây tản bộ sao?” Nói xong, anh cởi áo khoác ra, thắt ngang eo, che đi vết máu trên người.
Chu Tư Đồng hơi ngạc nhiên khi thấy hành động của Trương Húc Đông, nhưng cũng không hỏi đến cùng, mỉm cười nói: “Ăn xong cơm tối, ở nhà buồn chán quá nên tôi cũng lái xe ra đây hóng gió, lái mệt rồi nên dừng ở bên kia, xuống đây tản bộ, không ngờ lại gặp được anh!” Cô ta chỉ chỉ chiếc xe BMW màu trắng ở cách đó không xa.
Thật là trùng hợp, trùng hợp đến mức Trương Húc Đông không dám tin lại có chuyện khéo thế nào, chẳng lẽ cô ta lặng lẽ theo dõi anh sao? Theo lý mà nói thì không thể nào.

Hai người đi sóng vai nhau, Trương Húc Đông nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào đó uống nước đi?”
“Được, nhưng tôi không muốn đến nơi đông người, anh có biết chỗ nào ít người không?” Chu Tư Đồng nói.
Trương Húc Đông gật gật đầu, nói: “Đưa chìa khoá của cô cho tôi, hôm nay tôi ra ngoài không có lái xe.”
Hai người chọn một quán cafe cao cấp, bên trong có phòng riêng, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đêm bên dưới.

Hai người gọi cafe rồi nhìn nhau ba giây, sau đó Chu Tư Đồng cười nói: “Bây giờ khắp nơi đều là tin tức về anh, không ngờ hơn một năm không gặp, anh đã thay đổi nhiều như vậy.

Trở về thành phố Ngọc, anh có dự định gì?”

Trương Húc Đông đùa cợt nhìn Chu Tư Đồng, nói: “Tư Đồng, sao tôi có cảm giác cô đang gài bẫy tôi vậy? Nói thật, chúng ta đã không gặp một thời gian rồi, cô không thể vừa lên đến đây đã hỏi chuyện bí mật như vậy, không phải là cô đã thay đổi rồi chứ?”
“Cảm ơn!” Chu Tư Đồng nói với phục vụ bưng cafe lên, sau đó nhấp một ngụm cafe hơi đắng, nói: “Tôi đâu có thay đổi, người thay đổi là anh chứ nhỉ? Trước đây anh sẽ không giấu giếm thế này.

Thực ra có một câu tôi luôn kìm nén trong lòng, hôm nay gặp rồi tôi nhất định phải nói ra, anh có bằng lòng để tôi làm bạn gái của anh không?”
Vẻ mặt Trương Húc Đông ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy? Anh ngẩn ra một lúc mới nói: “À, tôi, tôi đã có bạn gái rồi, lần sau cô phải nắm cho chặt, tôi rất được săn đón đấy!”
“Anh cứ đắc ý đi!” Chu Tư Đồng liếc Trương Húc Đông một cái, tay lắc lắc muỗng cafe.
Trương Húc Đông nhún nhún vai, cười ha ha không nói gì nữa.

Đột nhiên đầu mày của anh nhíu lại, cảm giác đó lại xuất hiện rồi, khiến anh hiểu ra lại có sát thủ xuất hiện rồi.

Anh nhìn ra bên ngoài, sau đó phát hiện ở trên một toà nhà cao tầng cách đây năm trăm mét, có ánh sáng phản chiếu của một khẩu súng bắn tỉa, trong phút chốc anh không dám động đậy, cũng không biết đối phương nhắm vào anh hay là Chu Tư Đồng.
Mắt anh híp lại, chiếu muỗng cafe trong tay dưới ánh sáng, sau đó lập tức kéo Chu Tư Đồng đang không hiểu chuyện gì nằm xuống đất.

Tay súng bắn tỉa bị ánh sáng phản chiếu khiến cho chói mắt, nhưng sau đó đã lập tức kéo cò súng, một giây sau một viên đạn đã bắn lên tường, nếu Trương Húc Đông vẫn còn ngồi ở đó, anh đã bị bắn bể đầu rồi.
Sắc mặt Trương Húc Đông không hề dễ coi, Hoa Hồng Máu này chuẩn bị thật là nhiều người, lúc nãy anh vừa giết bốn người, thế mà vẫn không biết còn bao nhiêu.

Lúc này anh nói với Chu Tư Đồng đang nằm dưới đất: “Tư Đồng, đừng sợ, có tôi ở đây!”
“Tôi biết có anh ở đây, nhưng anh có thể lấy tay ra trước được không, anh làm tôi đau đấy.” Chu Tư Đồng nhéo eo Trương Húc Đông một cái, muốn đẩy anh ra khỏi người mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.