Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 281: 281: Điều Đáng Sợ Chưa Biết




“Ha ha…” Trương Húc Đông cười có chút không thích hợp, sau khi đi vào lại phát hiện ra bên trong không phải chỉ có mình Chu Tư Đồng, còn có một người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi đang uống trà ở trong.

Anh ta quay đầu nhìn Trương Húc Đông, Trương Húc Đông cũng nhìn anh ta.

Khí thế của người trẻ tuổi này rất đặc biệt, nhưng cũng không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được.
Ngoại hình của người trẻ tuổi phải nói là còn đẹp trai hơn Trương Húc Đông một chút.

Cổ áo sơ mi hoa bị Hứa Lược Đào làm đứt một cúc áo, lộ ra phần từ cổ đến ngực vô cùng cường tráng, đặc biệt là đôi mắt đen đối diện, sâu không thấy đáy, không hề dao động, dường như lúc nào cũng luôn hừng hực ngọn lửa chiến đấu.
Cảm giác mà người trẻ tuổi này đem đến cho Trương Húc Đông rất không ổn.

Anh dừng bước chân quay lại nói với Chu Tư Đồng lúc này đang đóng cửa: “Tư Đồng, thì ra chỗ này của cô có khách, vậy hôm khác tôi lại đến nhé!” Tuy miệng anh nói vậy, nhưng không hề có ý muốn rời đi, giống hệt cảm giác hai người phụ nữ thích một người đàn ông vậy, anh nhìn thấy ý ghen tuông nồng nặc trong mắt người trẻ tuổi này.
Chu Tư Đồng dường như đã lường trước được Trương Húc Đông sẽ cư xử như thế này, cô ta cúi đầu cười.

Dáng vẻ đó không hổ là minh tinh, dù là mặt mộc vẫn đẹp động lòng người.

Người trẻ tuổi nhìn Trương Húc Đông, mặt tỏ vẻ ghét bỏ, anh ta lộ ra một nét cười không thèm quan tâm, nhìn Chu Tư Đồng nói: “Kiếm Cơ, đây là người mà cô nói tới? Cũng không có điểm gì đặc biệt cả.”
Nghe vậy, Trương Húc Đông nhíu mày.

Người trẻ tuổi này cũng quá kiêu ngạo rồi, căn bản là không thèm coi anh ra gì.

Cho dù là thực lực của bạn có mạnh đến đâu đi nữa thì ít nhất cũng nên biết tôn trọng người khác chứ? Nhưng Chu Tư Đồng không vì lời nói của anh ta mà dao động, mà chỉ đẩy vào lưng Trương Húc Đông nói: “Anh đừng so đo với anh ta, anh ta chính là như vậy đấy.

Giới thiệu với anh một chút, đây là đàn anh nhập môn sớm hơn tôi hai năm, Lưu Chinh Đồ.”
Khoé miệng Trương Húc Đông cong lên, rõ ràng là Chu Tư Đồng đứng về phía anh.

Nếu Lưu Chinh Đồ này thích khoe khoang đến vậy, mình sẽ thử anh ta một vố, xem xem có phải một chút lễ nghĩa anh ta cũng không hiểu không.

Anh bước chậm về phía trước, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Trương Húc Đông!”
Lưu Chinh Đồ thầm mắng một tiếng, lại muốn chơi anh ta, tên nhóc anh vẫn còn non lắm.


Anh ta đưa tay ra bắt lấy tay Trương Húc Đông, nói: “Chào anh, như cô ấy đã nói, tôi là Lưu Chinh Đồ!” Nhưng anh ta không nới lỏng tay Trương Húc Đông mà âm thầm tăng thêm sức lực, chuẩn bị xem bộ dạng la hét thảm thiết của Trương Húc Đông.
Nói thật, lực tay của Lưu Chinh Đồ này không nhỏ, mà Trương Húc Đông cũng không phải người bình thường, lập tức cũng thêm lực mạnh hơn nắm tay trả lại.

Nhưng vào lúc anh không ngừng tăng thêm lực với tốc độ nhanh chóng, lại phát hiện ra tay của đối phương vững như bàn thạch, giống như bị kẹp vào giữa mỏm đá, mà sức lực của đối phương khiến anh bắt đầu không phòng thủ được nữa, tay bắt đầu có chút biến dạng, cảm giác đau kích thích đến não bộ của anh.
Trong lòng Trương Húc Đông sợ hãi.

Sức lực của mình cũng không nhỏ, tăng thêm sức mạnh, có thể nói người khác muốn đánh bại anh chỉ có thể hơn anh về mặt tốc độ.

Trước giờ chưa từng có tên nhóc nào làm anh có cảm giác bị đánh bại về phương diện sức mạnh như thế này.

Người trẻ tuổi này nhìn thì có vẻ kiêu ngạo, nhưng đích thực là có vốn để kiêu ngạo.
Đôi mắt của Chu Tư Đồng nhìn chằm chằm vào tay của hai người, đương nhiên biết rằng Trương Húc Đông không phải đối thủ của đàn anh.

Dẫu sao Lưu Chinh Đồ cũng luyện “Thiết Chưởng”, đây rõ ràng là bắt nạt Trương Húc Đông.

Cô ta lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Hai người các anh muốn đọ sức đến lúc nào? Đã thôi được chưa?”
Lưu Chinh Đồ cười nhẹ, đột nhiên anh ta tăng thêm sức lực.

Anh ta không có ý định kẹp hỏng bàn tay này của Trương Húc Đông, chỉ hi vọng anh hét thảm một tiếng, để Chu Tư Đồng biết anh ta mạnh hơn người đàn ông cô ta thường hay nhắc đến rất nhiều, như vậy có lẽ cô ta sẽ từ từ chuyển qua sùng bái mình.
Chính vào lúc anh ta cho rằng đã đạt được mục đích, đột nhiên tay Trương Húc Đông truyền đến sức lực vô cùng lớn, khiến cả người anh ta sững lại, còn chưa kịp bày ra mười phần sức mạnh đã bị sức lực kia làm chấn động tới mức lùi hai bước.

Lưu Chinh Đồ đỏ mặt, bàn tay đã để ra phía sau, không ai nhìn thấy tay anh ta đang run rẩy.
Lưu Chinh Đồ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Trương Húc Đông, chẳng lẽ trước đó tên nhóc này cố ý tỏ ra yếu đuối? Điều này không có khả năng.

Anh ta nhìn Chu Tư Đồng phía sau Trương Húc Đông, nghĩ nhất định là đàn em của mình đang giúp đỡ tên nhóc này.

Nếu không dựa vào sức mạnh của Trương Húc Đông, căn bản không có sức đột phá lớn như thế.
Thật ra người trong cuộc là Trương Húc Đông cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Mắt thấy mình sắp chịu không nổi rồi, đột nhiên một nguồn sức mạnh không thuộc về mình truyền đến, làm Lưu Chinh Đồ chấn động.


Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, khả năng là Chu Tư Đồng ở sau lưng giở trò, vì vậy anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lưu Chinh Đồ ngại ngùng quay lại cầm cốc trà, uống cạn trong một ngụm, nói: “Đàn em, tôi đi trước đây, em tự suy nghĩ đi!”
Trương Húc Đông vô cùng tức giận, vừa nãy suýt chút nữa làm cho anh mất mặt, bây giờ lại vỗ mông muốn bỏ đi.

Anh biết tâm tư của tên nhóc này với Chu Tư Đồng nên cố ý đặt tay lên vai cô ta nói: “Quan hệ của tôi và Chu Tư Đồng không cần người ngoài quấy rầy, trừ khi là cha mẹ cô ấy.

Một đàn anh như anh? Ha ha…”
Chu Tư Đồng sững sờ một lúc, nhìn cánh tay kia, có điều rất nhanh đã lộ ra nụ cười, cô ta cũng không có ý thoát khỏi Trương Húc Đông.

Điều này làm Trương Húc Đông thấy buồn bực trong lòng.

Lẽ nào lại gọi mình đến để làm lá chắn?
Lưu Chinh Đồ nhìn hai người kia thông đồng với nhau, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Tên nhóc như anh đừng vui mừng quá sớm, mọi chuyện không có gì thay đổi, chúng ta còn gặp lại, cứ chờ xem!” Nói xong, anh ta tức giận đạp cửa bỏ đi.
Mà Chu Tư Đồng không hề có ý giữ đàn anh này của cô ta lại, chỉ là nhìn theo bóng dáng rời đi kia, đợi đến lúc cánh cửa bị hung dữ đập vào, cô ta liếc nhìn Trương Húc Đông một cái: “Anh định giữ cử chỉ mập mờ này bao lâu?”
Trương Húc Đông cười ha ha, nói: “Chắc là không lâu đâu, chỉ là bây giờ vẫn chưa muốn bỏ ra.

Được tôi ôm có phải có cảm giác an toàn không?”
Chu Tư Đồng nhún vai, thoát khỏi cánh tay của Trương Húc Đông, nói: “Thật sự không cảm nhận được cảm giác an toàn, có điều tôi cũng sẽ không để anh ôm tôi mãi như vậy, tôi rất không quen.”
“Không quen phải không? Lần sau anh ta tới, cô có để tôi ôm hay không, nếu không vậy tôi sẽ không quản nữa!” Trương Húc Đông cười lạnh nói.
Chu Tư Đồng nói: “Vốn dĩ tưởng là anh mạnh hơn đàn anh tôi một chút, không ngờ anh còn không bằng anh ta.

Anh không có cách nào quản tôi đâu, tự quản tốt bản thân mình đi!”
Trương Húc Đông thản nhiên cười nhạt, nhưng trong lòng thì như trời rung đất chuyển.

Vừa nãy sự kinh ngạc mà Lưu Chinh Đồ kia đem đến cho anh khá là lớn.

Từ trước đến nay anh đều khó mà gặp được đối thủ, nhưng trong chốc lát lại xuất hiện mấy người làm anh không có sự tự tin tuyệt đối, đầu tiên là Ám Dạ Thiên Sứ, tiếp đến là Ô Lăng Ảnh mấy năm không gặp, sau đó lại có ông già Bắc Đường Ngạo nói anh sẽ không qua nổi một chiêu của ông ta, hôm nay lại lòi ra một Lưu Chinh Đồ cường bạo hung hãn.


Điều này khiến anh không thể không tự xác định lại vị trí của bản thân mình.
“Tôi đây đúng là làm ơn mắc oán mà.

Tôi chặn người kia thay cô, cô quay ngược lại cắn tôi một cái.

Bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, không biết cô có còn là Chu Tư Đồng trước đây hay không!” Trương Húc Đông vỗ trán nói: “Ồ, đúng rồi, hay là nên gọi cô là Tây Môn Kiếm Cơ đây?”
“Ha ha, tuỳ anh gọi thế nào cũng được.” Chu Tư Đồng cười nói: “Anh gọi điện tìm tôi, có việc gì sao?”
“Không đến mức là việc gì, chỉ là một vấn đề rất nhỏ thôi!” Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, nói: “Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết sư phụ của cô là ai rồi chứ?”
“À, tôi nhớ đã từng đồng ý với anh, vậy thì nói cho anh vậy!” Cô ta làm một cử chỉ mời, sau khi Trương Húc Đông ngồi xuống, Chu Tư Đồng mới ngồi nói: “Sư phụ của tôi là Cốc Lê Lạc.”
Trương Húc Đông nhíu mày, hơi lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
“Biết anh chưa từng nghe qua, bà ấy là một cao nhân, từ trước đến nay không quan tâm mấy chuyện trần tục!” Chu Tư Đồng đắc ý nói: “Với lại nói cho anh biết, sư phụ tôi là người tộc Lê nước Trung Quốc.”
“Ồ! Còn điều gì khác không? Vậy môn phái các cô tên là gì?”
“Lê Môn!” Chu Tư Đồng nhìn Trương Húc Đông nói: “Nhất định anh cũng chưa từng nghe qua, mà phần lớn người Trung Quốc đều không biết sự tồn tại của môn phái này.

Nguyên nhân là vì số người của môn phái chúng tôi không nhiều, cũng chỉ một trăm người, thuộc một môn phái nhỏ.”
Trương Húc Đông thầm kinh ngạc, một trăm người, mà Chu Tư Đồng còn là một đàn em.

Nếu toàn bộ một trăm môn đồ Lê Môn này đều xuất đạo, cộng thêm một sư phụ thần bí nữa thì nguồn lực lượng này tuyệt đối lớn mạnh hơn bao giờ hết, tương đương với thế lực còn mạnh hơn sức chiến đấu của một trăm Trương Húc Đông.

Vậy nhất định không được đánh giá thấp điều này.

Không biết thế lực này với điều mà Bắc Đường Ngạo nói có quan hệ gì không.
“Vậy gia tộc Tây Môn các cô và Lê Môn này có quan hệ gì?” Trương Húc Đông hỏi.
“Anh cũng rất thông minh đấy!” Chu Tư Đồng cười nói: “Gia tộc Tây Môn đều là người tộc Lê, rất ít người ngoại tộc có thể gia nhập, trừ khi là cao thủ nhận được sự khẳng định của sư phụ tôi.

Anh còn muốn biết cái gì, đều nói hết ra đi!”
“Vậy trước đây cô đều giả vờ sao?”
“Không phải, trước đây một phần trí nhớ của tôi bị phong ấn, nên không biết mình là người gia tộc Tây Môn của tộc Lê, cha mẹ trong trí nhớ thực ra cũng là tôi tớ của gia tộc Tây Môn chúng tôi.

Một năm trước sư phụ tìm được tôi, đã giải trừ phong ấn cho tôi, vì vậy tôi mới nhớ lại toàn bộ.”
Nghe được lời giải thích như thế, Trương Húc Đông cười gượng: “Chả trách cô lần này với lần trước như hai người khác nhau một trời một vực, không nghĩ tới là thực sự dùng thứ như phong ấn, cũng coi như là vu thuật chứ?”
“Anh có thể nghĩ như vậy, nhưng tôi nghĩ dựa vào nghĩa của từ hiện đại mà nói, gọi là thuật thôi miên sâu càng dễ giải thích hơn chút!” Chu Tư Đồng nói.
Trương Húc Đông bất đắc dĩ thở dài, xem ra Trung Quốc còn có quá nhiều thứ anh không hiểu, giây phút này anh như ếch ngồi đáy giếng vậy.

Anh sững sờ một lúc rồi nói: “Thực lực của đàn anh cô không tồi, so với cô thì như thế nào?”

“Mạnh hơn tôi nhiều.

Tôi cũng ngang bằng với anh, đấu với anh ta không qua nổi mười chiêu, anh nhiều nhất cũng chỉ như vậy!” Chu Tư Đồng nói đúng trọng tâm.
Nội tâm Trương Húc Đông lần nữa chịu đả kích, sao bản thân giống như biến thành người có món võ mèo cào vậy.

Anh nhếch miệng, nói: “Ý cô là bây giờ tôi đấu không lại cô rồi?”
Chu Tư Đồng gật đầu nói: “Sự thật chính là như vậy, vả lại tốc độ tiến bộ của tôi anh không tưởng tượng được đâu, qua một năm nữa, anh cũng không qua nổi mười chiêu của tôi.”
Trương Húc Đông nghe đến đau đầu nhức óc, đầu thuốc lá rơi xuống mặt đất, anh đứng dậy nói: “Cứ tiếp tục như này, tôi sẽ kém nhất mất, vẫn là đừng nói việc này nữa, tôi sắp trầm cảm đến nơi rồi!”
“Cũng được!” Chu Tư Đồng búng ngón tay, đầu thuốc lá trên đất dập tắt.

Cô ta quay lại hỏi Trương Húc Đông: “Ăn cơm chưa? Không thì cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc?”
Trương Húc Đông bị ngón tay của Chu Tư Đồng làm kinh sợ đến phát ngốc.

Chẳng lẽ đây chính là khí công trong truyền thuyết, nếu không thì anh không cách nào giải thích những gì vừa xảy ra trước mắt, muốn hỏi lại cảm thấy hay là thôi đi.

Anh gật đầu nói: “Còn chưa ăn!”
Chu Tư Đồng liếc Trương Húc Đông một cái.

Người đàn ông này trái lại biết điều chỉnh tâm trạng của mình.

Người bình thường nếu đang đứng trên đỉnh cao rồi, đột nhiên khiến anh ta cảm thấy bản thân rất vô dụng thì sẽ bị đả kích tới mức chẳng muốn nói.

Ví dụ như một người có tiền đột nhiên tiến vào nơi của người vô cùng giàu có, phát hiện vậy mà mình chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi.
Trong lòng Trương Húc Đông cũng tính toán một lúc, cố gắng hết sức nhìn rõ ràng tình hình hiện giờ.

Sự xuất hiện của Lưu Chinh Đồ đem lại cho anh sự đả kích rất lớn, khiến anh ý thức được rõ mối nguy.

Bây giờ xem ra anh vẫn quá yếu rồi, đúng lúc quay về tìm cha mình Bạch Sư Vương, xem xem ông ta có cách nào làm mình nâng cao sức mạnh không.
Vốn dĩ Trương Húc Đông đã dự định mở rộng phạm vi thế lực của Bang Long, nhưng bây giờ vẫn phải tiếp tục chờ thời cơ hành động đã, bởi vì kẻ địch phải đối mặt trong tương lai đối với anh hiện giờ mà nói quá mức đáng sợ rồi.

Chu Tư Đồng chỉ là giúp anh sớm mở ra cánh cửa lớn chứa đầy những điều đáng sợ chưa biết thôi.

Nếu không có sức mạnh cực kì lớn, chỉ cần đắc tội với những thế lực giấu kín này, bản thân anh và Bang Long đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.