Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 289: 289: Đại Hội Lính Đánh Thuê 2




Trên mặt những thủ lĩnh lính đánh thuê khác đều treo một nụ cười lạnh, ít có ai lo lắng quá mức.

Cuộc sống của giới lính đánh thuê rất tàn khốc, người thắng làm vua là chân lý bất biến.

Ở đây không có đạo đức, nhân nghĩa gì cả, chỉ có người ăn người, nắm đấm của ai đủ cứng, thực lực của ai đủ mạnh thì nghe theo người đó.

Mà bởi vì sóng gió trong nhóm lính đánh thuê ZO lần này, nói không chừng nhóm lính đánh thuê này sẽ không xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ ở kỳ tiếp theo nữa, nhóm lính đánh thuê mới nổi lên sẽ thay thế.
Ma Cà Rồng lấy ra một túi ni lông màu đỏ đựng đồ, đặt chỗ miệng cắn ra một lỗ, sau khi hút được vài ngụm, nói: “Lần này đến đây để tổ chức đại hội lính đánh thuê, không phải là đại hội thảo phạt ZO chúng tôi.

Vấn đề trong nội bộ, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần mọi người phải hao tâm tổn trí, đừng lạc đề nữa!” Chỗ khóe miệng ông ta xuất hiện vết máu màu đỏ tươi, có hơi đáng sợ.
“Chúng tôi cũng chỉ lo lắng mà thôi.” Shigenobu Sakurako thản nhiên cười, nói: “Vậy chúng ta nói chính sự đi.

Tên Ô Ưng Ô Lăng Ảnh là người của nhóm lính đánh thuê ZO các người đúng không?”
Ma Cà Rồng gật đầu nói: “Trước kia là thuộc ZO tôi, có điều là mọi người cũng biết đấy, bây giờ hắn ta đã thuộc nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc rồi thì phải?” Ông ta nhìn về phía Lôi Nặc.
“Hừ, nhóm lính đánh thuê chúng tôi mới không cần cái loại rác rưởi đó.” Lôi Nặc trừng Ma Cà Rồng một cái, nói: “Các lính đánh thuê đều nói hắn ta là người của Lôi Nặc chúng tôi, nhưng tôi chưa từng thấy hắn ta bao giờ, tên này đang vu oan giá họa.”
“Điều này cũng có khả năng.

Gần đây Ô Ưng chạy đến hoạt động ở địa bàn của tôi, còn cướp mất bảo vật ‘kiếm Thiên Sứ’ của nước chúng tôi.

Lần này bất kể là nhóm lính đánh thuê các anh, hay là nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc, nhất định phải cho tôi một lời giải thích.” Ans Air hừ lạnh, nói.
“Tôi có thể chứng minh cậu ta không phải là người của Lôi Nặc tôi, bởi vì búa Lôi Thần của nước M chúng tôi cũng bị hắn ta cướp mất rồi.”
Shigenobu Sakurako tiếp lời, hận đến ngứa răng, nói: “Còn có kiếm quỷ Murasame của chúng tôi, đều là chuyện tốt do cái tên súc vật đó làm.”
Những người còn lại đều có chút sửng sờ, rõ ràng là bọn họ không ngờ rằng Ô Ưng lại cướp nhiều bảo vật như vậy, điều này quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Nếu như cộng thêm cả kiếm Hiên Viên đã trả lại cho Trung Quốc, thì tổng cộng có bốn món vũ khí cấp bảo vật quốc gia, mà hiện tại còn có ba món.
Ma Cà Rồng không cho là đúng, trong lòng lại đang thầm nghĩ rốt cuộc là tên Ô Ưng đó muốn làm gì.

Anh ta cướp nhiều bảo vật như vậy, chẳng lẽ là để giá họa cho nhóm lính đánh thuê ZO và nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc? Nhưng mà anh ta cũng đã cướp mất đồ trên địa bàn của Lôi Nặc.

Lúc này, mũi dùi chĩa thẳng về phía ZO đang có tình hình nội bộ không ổn định.

Những thứ đó đã là vô giá rồi, nếu như là vì muốn tìm vài món vũ khí thượng hạng, thì cũng không cần phải mạo hiểm đến mức đó!
“Các vị, tôi nghĩ là vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Ô Ưng đã không còn là người của ZO chúng tôi, hắn ta cướp mất bảo vật quốc gia của các vị, thì các vị nên đi tìm hắn ta.

Sao? Các vị hùng hổ hăm dọa như vậy.Nnếu như muốn động đến ZO, có thể trực tiếp ra tay, không cần phải lấy cái cớ trộm cắp như thế này.” Ma Cà Rồng lạnh lùng nói.
Adam Hebrew cười nói: “Ma Cà Rồng, cậu nói như vậy thì không đúng rồi.


Chẳng qua hiện tại Ô Ưng không phải là người của ZO các cậu, nhưng hắn ta đã từng là đúng không? Khẩu hiểu của các cậu không phải là một ngày là ZO, cả đời là ZO sao? Trách nhiệm này các cậu phải gánh vác, cho dù có thanh lý môn hộ thì cũng nên là các cậu đi làm, giúp mọi người tìm lại vũ khí.

Cậu thấy tôi nói đúng không?”
“Nếu như các vị đã nói thế, vậy tôi không thể đồng ý được rồi.

Nhưng nếu như các vị muốn ZO chúng tôi ra tay giúp các vị tìm lại đồ đã mất, chỉ cần giá cả thích hợp, chúng tôi nhất định sẽ làm cuộc làm ăn này.

Mặc dù Ô Ưng đi ra từ ZO tôi, nhưng hiện tại đã không còn là người của chúng tôi nữa, cho nên chúng tôi cũng không cần phải gánh vác trách nhiệm gì với hắn ta, cũng không cần phải giải thích gì với các vị!” Ma Cà Rồng để lộ ra hai cái răng nanh trắng tinh, nói: “Tổ chức của các vị cũng đã từng xuất hiện kẻ phản bội rồi nhỉ? Chẳng lẽ bọn chúng làm ra việc gì, người khác cũng phải đến tìm các vị sao?”
Câu hỏi này đã khiến cho mọi người á khẩu không trả lời được.

Quả thật mỗi tổ chức đều sẽ có phần tử cặn bã như thế, ai cũng không muốn, nhưng lòng người xấu xa, ai cũng không ngờ được.
Bạch Sư Vương gõ mặt bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía ông ta.

Hoàng Sư hiểu ý của thủ lĩnh mình, nói: “Việc này nhóm lính đánh thuê Sư Tử chúng tôi có thể cam đoan, tuyệt đối không liên quan đến nhóm lính đánh thuê ZO.

Những người có mặt tại đây ngày hôm này đều có thể giết chết Ô Ưng, trả lại những thứ thu được cho các nước.

Nếu như các người muốn đặt toàn bộ trách nhiệm lên đầu ZO, thì hình như không hợp lý lắm.

Không biết mọi người nghĩ sao?” Đương nhiên không phải là Hoàng Sư đang giúp Ma Cà Rồng.

Bạch Sư Vương chính là cha của Trương Húc Đông, mà ZO được ông ta âm thầm hỗ trợ mới có được ngày hôm nay, một khi ZO và các nhóm lính đánh thuê lớn gây nhau, cho dù ông ta có ra mặt ngăn cản, thì cũng sẽ không còn dễ dàng nữa.
“Hoàng Sư nói không sai.

Ô Ưng cướp bảo vật quốc gia của các người, trong đó nhất định có chuyện tình không thể nói người khác, nói không chừng lần sau sẽ đến lượt địa bàn của chúng ta.

Hiện tại chúng ta không nên chỉ trích lẫn nhau, mà nên hạ lệnh truy nã lính đánh thuê đối với Ô Ưng.

Nhóm lính đánh thuê Mũi Đao tôi đồng ý với đề nghị của nhóm lính đánh thuê Sư Tử.” Tề Trường Thiên trực tiếp nói.

Dù sao thì người Trung Quốc vẫn nên giúp người Trung Quốc, mặc dù ông ta ở Châu Đại Dương.
Ma Cà Rồng biết không thể cứ luôn cứng rắn, vì thế lập tức nói: “Các vị yên tâm, nếu đã nói tới mức này, nhóm lính đánh thuê ZO chúng tôi hứa nhất định sẽ hết sức đuổi giết Ô Ưng.

Tôi tin rằng dưới sự hợp tác của các nhóm lính đánh thuê lớn, thế giới này cũng sẽ không còn chỗ cho Ô Ưng nương thân, rất nhanh sẽ có thể ép hắn ta lộ diện.


Đến lúc đó, với lực lượng của chúng ta, giết chết hắn ta cũng sẽ không khác gì giết một con kiến!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Ma Cà Rồng vẫn có chút bất an.

Ô Ưng ở ZO nhiều năm như vậy, Ma Cà Rồng cũng có hiểu biết nhất định về tên đó, hắn ta không phải là loại người làm xằng làm bậy, bằng không cũng sẽ không cam nguyện làm cái bóng của Satan, bị một người nhỏ tuổi hơn hắn ta che mất ánh sáng.

Hành động của hắn ta lần này tuyệt đối có âm mưu.
Lúc thủ lĩnh của các nhóm lính đánh thuê lớn đang tổ chức đại hội, Trương Húc Đông đã lặng lẽ tiến vào trụ sở chính của nhóm lính đánh thuê ZO.

Mọi thứ đều lặng yên không một tiếng động, khiến cho Thiệu Đạo Chi rất kinh ngạc và sợ hãi.

Trương Húc Đông đột nhiên trở về, anh ta không hề có chuẩn bị tâm lý, nhất thời không biết nên ứng phó như thế nào.
Thiệu Đạo Chi, người tài của nhóm lính đánh thuê ZO, sở trường là ngụy trang và thâm nhập vào trong lòng địch để điều tra, là con mắt của nhóm lính đánh thuê ZO.

Anh ta giỏi nhất là dịch dung, những người mà anh ta hóa trang thành đều giống y như đúc, chỉ nhìn mặt thì căn bản không nhìn ra sơ hở.

Biệt hiệu trong nhóm lính đánh thuê: Thiên Diện, nghe đồn là anh ta có một nghìn khuôn mặt khác nhau.
Trương Húc Đông ngồi trên sô pha trong phòng khách của trụ sở chính, sau lưng có mấy nhân vật cấp đại ca của Bang Long như Ác Quỷ, Nam Cung Diệp, Tarzan, Hắc Hùng, nữ vương Hắc Hoàng và Huyết Linh Lung.

Trương Húc Đông không thèm ngẩng đầu, hỏi: “Thiên Diện, anh ở nhóm lính đánh thuê ZO được mấy năm rồi?”
“Satan, sao cậu lại trở về rồi, sao không thông báo trước một tiếng, tôi dễ…”
“Trả lời tôi!” Trương Húc Đông nheo mắt.
Thiệu Đạo Chi kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, có chút không hiểu tình hình, nhưng anh ta tự biết không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, càng không cần phải nói đến những người đúng sau lưng Trương Húc Đông.

Anh ta thành thật trả lời, nói: “Đã sắp được bảy năm rồi.”
“Ồ, thời gian trôi qua thật nhanh, đã sắp bảy năm rồi!” Trương Húc Đông thở dài một hơi, nói: “Lúc anh vào tôi mới mười mấy tuổi.

Bảy năm qua anh đã lập không ít công lao cho ZO, ZO không có anh thì không được!”
“Satan, cậu đừng nói thế, đây là việc tôi nên làm.

Một ngày là ZO, cả đời là ZO.” Thiệu Đạo Chi sợ hãi đọc khẩu hiệu một lần.

Trong lòng anh ta đã bắt đầu tính toán làm sao để thoát thân.

Trương Húc Đông cười lạnh, ngẩng đầu nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, là Lão Đan đã cứu mạng anh ở vùng biên giới, anh mới gia nhập ZO đúng không?”

“Đúng, tôi được Lão Đan cứu.

Lúc đó đang chấp hành nhiệm vụ của tổ quốc, bị quân địch bao vây, đồng đội đều đã chết, tôi vốn nghĩ là mình cũng sẽ chết, nhưng lúc đó Lão Đan đã xuất hiện, mạng của tôi là của ông ấy.” Thiệu Đạo Chi nhớ lại chuyện lúc trước, chậm rãi nói.

Anh ta nhớ rất rõ, lúc đó không thể nào thoát được nữa, Lão Đan xuất hiện nhìn thấy anh ta, cảm thấy anh ta còn trẻ, là một người đàn ông mạnh mẽ, lập tức dẫn anh em đi cứu anh ta.

Cũng ngay lúc đó, Lão Đan còn bị đạn lạc bắn trúng, nằm trong bệnh viện cả tháng trời, suýt nữa là mất mạng.

Có thể nói Lão Đan đã dùng mạng sống để đổi mạng Thiệu Đạo Chi về, bằng không anh ta đã sớm chết rồi.
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nói: “Tôi nhớ anh đã kết hôn rồi, Lão Đan đã dùng danh nghĩa cha anh để tham dự lễ cưới, là hai năm trước khi tôi rời khỏi ZO, vậy thì bây giờ con anh có lẽ cũng bốn tuổi rồi nhỉ?”
Thiệu Đạo Chi nhịn không được run rẩy cả người, nói: “Không, không sai.

Không ngờ là chuyện bốn năm trước mà cậu vẫn nhớ.”
Trương Húc Đông khẽ nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt, sắc mặt vô cùng bi thương, nói: “Thiên Diện à, làm người thì phải có lương tâm, cho dù anh có một nghìn miếng da mặt, nhưng trái tim thì chỉ có một.

Vậy anh có biết trên đời này, chuyện gì khiến người ta đau lòng nhất không?”
“Tôi…”
“Trả lời tôi.”
“Người thân qua đời, anh em phản bội, không có được người mình yêu.” Thiệu Đạo Chi cười khổ, nói: “Đây là những gì Lão Đan đã nói với tôi lúc trước.”
Trương Húc Đông cười lớn: “Không sai, Lão Đan cũng thường nói với tôi ba điều đó.

Nhưng ông ấy chết rồi cũng không ngờ được, kẻ phản bội ông ấy lại là người anh em ông ấy tin tưởng nhất.”
Thiệu Đạo Chi đã run rẩy đến mức không thể khống chế, qua một lúc mới khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt thế mà lại xuất hiện vẻ đau thương và tuyệt vọng.

Anh ta thở dài một hơi, nói: “Satan, có mang thuốc không?”
Trương Húc Đông lấy ra một điếu từ trên người, bản thân châm một điếu, quăng cho Thiệu Đạo Chi một điếu, rồi đứng dậy tự mình châm thuốc cho anh ta.

Đôi tay anh ta run rẩy đợi thuốc lá được châm lên, sau đó hút sâu một hơi, nói: “Cảm ơn cậu, Satan!”
“Không có gì!” Trương Húc Đông cúi đầu hút thuốc.

Bên trong biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiệu Đạo Chi liên tục hút mấy hơi, bị sặc đến mức chảy nước mắt, lồng ngực không ngừng phập phồng, lần này giống như là bị sặc quá kịch liệt, không thể nào ngăn được nước mắt.

Qua một lúc, anh ta nhìn Trương Húc Đông, khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa lạ đó, nói: “Thuốc này mạnh thật, của Trung Quốc đúng không?” Thấy Trương Húc Đông không để ý đến anh ta, anh ta lau mặt vài cái, cảm thấy vừa chán nản, vừa hối hận.
“Satan, lần cuối cùng gọi một tiếng người anh em.

Người anh em, tôi đã sai rồi.

Bất kể là nguyên nhân gì, tôi cũng không nên làm như thế, còn đổ tội danh cho Ác Quỷ.

Loại người như tôi, lương tâm đã bị chó ăn mất rồi!” Thiệu Đạo Chi đã từ bỏ việc chạy trốn.


Anh ta cúi người với Trương Húc Đông một cái, nói: “Tôi có lỗi với những người anh em các cậu, cũng có lỗi với ZO.

Nếu như có thể, xin cậu hãy giúp tôi chăm sóc cho hai mẹ con họ, bọn họ vô tội!”
Lúc này, có mấy lính đánh thuê ZO cầm súng xông vào.

Trương Húc Đông lạnh mặt, quát mắng: “Ai bảo các người xông vào, cút ra ngoài cho tôi.”
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, nhưng Satan rất có danh tiếng trong ZO, bọn họ đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Trương Húc Đông thở dài, nói: “Thiên Diện, xem ra anh vẫn còn một chút lương tâm.

Yên tâm, dù sao chúng ta cũng đã từng là anh em, tôi sẽ chăm sóc người nhà của anh, tôi lấy biệt hiệu Satan của tôi để thề.”
Thiệu Đạo Chi cười ha hả, trên mặt là nụ cười đầy sự giải thoát và thanh thản.

Anh ta tin Trương Húc Đông dám đồng ý thì sẽ làm được, như vậy thì anh ta cũng mãn nguyện rồi.

Anh ta lại hút một hơi thuốc lá, nói: “Cậu biết tôi là một người nhát gan, hút xong điếu thuốc này, tiễn tôi một đoạn đường.”
Thật sự muốn giết một người anh em đã từng cùng nhau chiến đấu của mình, đó là một cảm giác đau khổ đến tột cùng.

Thế nhưng, có những lúc cũng không thể không làm như vậy.

Trương Húc Đông lặng lẽ đi thăm Bhutan, nhưng lại phát hiện một xác chết lạnh ngắt.

Các thành viên của nhóm lính đánh thuê ZO đều nói là do Ác Quỷ làm, camera giám sát cho thấy thế, nhưng Ác Quỷ luôn ở bên cạnh Trương Húc Đông, khẳng định không phải cậu ta làm.
Thông qua video giám sát, Trương Húc Đông phát hiện người đàn ông ngoài cười mà trong không cười, anh đã đoán ra là ai.

Lòng anh rất lạnh, cũng rất loạn, không biết trên thế giới này có còn người nào đáng tin nữa không.

Đó chính là người cũng tương đương với cha của Thiệu Đạo Chi đó!
Mặc dù Trương Húc Đông không biết người đứng sau là Ô Ưng, hay là Ma Cà Rồng.

Nhưng điều này đã không quan trọng nữa rồi, quan trọng là việc này do Thiên Diện Thiệu Đạo Chi tự tay ép bác sĩ làm, bác sĩ đó cũng đã bị diệt khẩu, nhưng không thể tha thứ cho tội lỗi của Thiệu Đạo Chi, cho dù anh ta có là anh em ruột của mình cũng vậy.
“Cậu em Satan, xin cậu, tôi cầu xin cậu!” Một người phụ nữ có khuôn mặt không tệ bế một đứa bé xông từ trên lầu xuống, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Húc Đông, đau khổ cầu xin, nói: “Nể phần tình anh em nhiều năm, anh ấy cũng là nhất thời hồ đồ, cậu hãy tha cho anh ấy đi.

Cục cưng, mau, mau cầu xin chú Satan của con.”
Đứa bé đứng còn chưa vững, vừa buông ta ra đã lảo đảo ngã xuống đất, sau đó khóc òa lên.

Người phụ nữ dập đầu với Trương Húc Đông, nói: “Cậu em Satan, nể tình đứa bé còn nhỏ, hãy tha cho chồng tôi đi.”
Nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa bé, Trương Húc Đông nghiêng mặt thở dài, hai hàng nước mắt chảy xuống.

Đó là người anh em nhiều năm, nhưng đáng tiếc là anh ta đã làm quá đáng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.