Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 339: Lời Đã Định



"Thật ra chúng tôi cũng hiểu được đạo lý bên trong, nhưng chúng tôi đều là những người ít chữ, thô bỉ, cơ bản không hiểu cái gì là đăng ký, đăng ký rồi thì có thể làm gì." Ngũ Tư Bưu dở khóc dở cười nói: "Tôi nghe nói đăng ký công ty cần rất nhiều tiền, giờ người trẻ thì không đáng nói tới việc đăng ký này nhưng có tuổi như chúng ta thì lấy đâu ra nhiều tiền thế, cho nên..."

"Đúng vậy!" Huống Thiên Hạo thở dài: "Mặc dù hiện giờ trong tay chúng ta có một ít tiền dư, cơ mà để nuôi công ty thì quả thật từng đó không đủ, hơn nữa mặt hàng kinh doanh là xi măng, cần nhiều xưởng, chúng ta chỉ có mỗi hai xưởng như vậy rất không ổn, nếu quản lý công ty thì chắc chưa tới vài ngày đã phải đền tiền mất!”

"Đúng là gặp được người suy nghĩ giống y hệt mình!" Trương Húc Đông cười nói: "Thật ra tôi cũng không hiểu việc quản lý công ty này lắm, nhưng nếu không ngại tôi làm sếp, việc gì không hiểu thì cứ giao cho người hiểu là được rồi, mọi người chỉ cần quản lý tốt những người hiểu việc đó, cũng đâu cần việc gì cũng tự mình làm."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trương Húc Đông nói tiếp: "Hai người cũng không cần phải có kỹ năng quá cao về nghề này, thiếu mất thương hiệu công ty, như vậy càng khiến việc làm ăn sau này của hai người thêm phần vững mạnh, hai người cứ luôn miệng nhắc tới tiền bạc, tôi có thể giúp, hơn nữa tập đoàn Đông Thăng của chúng tôi còn có rất nhiều chi nhánh, công trình trên khắp cả nước, đến lúc đó sẽ giao cho hai người, hai người cũng có thể đến Trung Quốc mở rộng làm ăn, đến lúc đó bọn họ không chỉ sử dụng hãng xi măng của hai người, mà còn sử dụng nhiều thứ khác nữa, như vậy chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bây giờ sao?"

Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo quay sang nhìn nhau, cảm giác này chính xác là thứ hạnh phúc tới một cách bất ngờ mà người ta thường nói sao?

"Tổng giám đốc Trương, lời này là thật chứ?" Ngũ Tư Bưu đã động lòng rồi, mặc dù học lực của anh ta không cao nhưng cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm trong cái nghề này, đương nhiên anh ta hiểu những lợi ích mà Trương Húc Đông vừa đề cập đến, anh ta ước tính con số lợi nhuận sẽ rất khổng lồ, phải đạt đến hàng trăm triệu.

"Đương nhiên là thật." Trương Húc Đông gật đầu nhè nhẹ.

Đúng lúc này, phục vụ cũng bưng thức ăn và rượu lên, Trương Húc Đông nghe xong câu trên, đợi tới khi phục vụ quán mang hết đồ ăn lên rồi lui xuống, anh mới bắt đầu mở rượu, Ngũ Tư Bưu xung phong khui rượu trước, anh ta đang định rót một chén cho Trương Húc Đông thì lại bị anh từ chối khéo, anh ta bèn rót cho Huống Thiên Hạo rồi mới tới lượt mình.

Trương Húc Đông bưng một chén trà lên, nói: "Tôi không uống rượu, lấy trà thay rượu, chúng ta được gặp mặt tại đây âu cũng là cái duyên, cạn một chén này đi!"

Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo lập tức bưng chén rượu lên, đồng thời đứng cả dậy, nói: "Chúng tôi kính anh Trương một chén!"

"Đều là bạn bè, không cần như vậy, ngồi xuống uống rượu đi." Trương Húc Đông cụng chén với bọn họ rồi nhấp một ngụm trà, hai người kia vô cùng hào sảng uống cạn chén rồi mới ngồi xuống.

Trương Húc Đông nói với hai người bọn họ: "Hai người ở Đài Châu lâu hơn tôi nhiều, cũng từng lăn lộn trong giới, biết rõ nhiều chuyện hơn một kẻ mới tới chưa được hai tháng như tôi đây, người như tôi rất thích kết bạn, trước giờ cũng không có chuyện bạc đãi bạn bè, nếu hai người đồng ý hợp tác và quyết định đăng ký thì mọi chuyện cứ tiến hành như vậy đi, thế nào?"

Trương Húc Đông không nói rõ nhiều thứ, nhưng dù sao Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên hạo cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên bọn họ sẽ hiểu đạo lý trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí cả, Trương Húc Đông mang lại nhiều lợi ích cho bọn họ như vậy thì tất nhiên anh cũng phải có được thứ anh cần.

Đời người vốn dĩ chính là một ván bài, mấu chốt là bạn theo người nào, theo đúng người, những năm tháng sống trên đời sẽ trở nên tươi đẹp, sung sướng, theo sai người thì cuộc đời coi như chỉ có hai bàn tay trắng.

Nhưng những lợi ích mà Trương Húc Đông đưa ra khiến cho Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo không thể nào từ chối được, bởi vì bản thân bọn họ cũng không có quá nhiều thứ anh có thể lợi dụng, bản thân cũng không thể giúp Trương Húc Đông làm chuyện lớn, kia rõ ràng là người ta có lòng cân nhắc mình, với thân phận của Trương Húc Đông, nếu nói anh có quan hệ với ba thế lực lớn cũng hoàn toàn dễ hiểu, cứ cho là bị anh lợi dụng thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện, ít nhất cũng cho thấy bọn họ có giá trị lợi dụng, như vậy thì bao năm lăn lộn trong giới của bọn họ cũng không hẳn là lãng phí.

"Đương nhiên là chúng tôi đồng ý, tổng giám đốc Trương, anh có lòng cân nhắc đến chúng tôi, như vậy là quá vinh hạnh cho chúng tôi rồi." Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo anh một câu tôi một câu, cuối cùng cả hai người họ đều đồng thanh nói: "Chỉ cần một lời của tổng giám đốc Trương, sau này chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình."

Trương Húc Đông cười ha hả, nói: "Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, nếu có chỗ cần đến hai người, nhất định tôi cũng sẽ giao việc, mà không phải hiện giờ tỉnh Đài Châu đang trong giai đoạn được chính phủ sửa sang lại hay sao? Hai người cũng có thể nhân công trình này đi kiếm chút ít đó."

"Nhưng công trình này được bên 14K thầu rồi!" Ngũ Tư Bưu thở dài, nói: "Với lại nó cũng không nằm trong địa bàn của chúng tôi, chúng tôi chưa từng đến đó, mà cũng không dám đến."

"Giờ hai người có thể đến đó rồi, tôi nói một tiếng với ông chủ Từ Hoa Quốc bên đó là được ngay, hai người cứ việc yên tâm tới làm đi. Đương nhiên sẽ xảy ra một vài va chạm xung đột, nhưng với hai người các anh thì tôi nghĩ những thế lực khác cũng không thành vấn đề đâu."

Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo nghe vậy thì ngẩn người cả ra, chỉ với một câu nói có vẻ hời hợt của Trương Húc Đông mà cũng khiến bọn họ cảm thấy chấn động, không ngờ Trương Húc Đông lại có quan hệ với cả ông chủ 14K, trong lòng hai người bọn họ thầm cả kinh, cũng may vừa nãy vẫn còn giữ lễ với anh, chứ nếu không hôm nay có khi bọn họ đã chết mất xác ở xó đường nào rồi cũng nên.

"Cái này thì xin tổng giám đốc Trương cứ yên tâm, làm ăn kinh doanh sẽ không tránh khỏi có va chạm, xung đột, có lúc sẽ gặp phiền phức, nhưng chúng tôi sẽ có cách giải quyết." Ngũ Tư Bưu nói.

Trương Húc Đông gật đầu rồi nói: "Nếu hai người đã biết rõ mình cần làm gì, vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa." Nói xong, anh lấy từ trong ngực mình ra một tấm séc, sau đó viết một dãy số lên trên đó, đưa cho hai người kia rồi nói: "Đây là năm triệu, hai người cứ cầm lấy trước, mau chóng đăng ký cho công ty. Đúng rồi, Trưởng xưởng Huống..."

Huống Thiên Hạo vội nói: "Tổng giám đốc Trương gọi tôi là Thiên Hạo là được rồi..."

"Được, Thiên Hạo, chẳng phải em rể anh là đội trưởng đội hình cảnh sao, chắc chắn cậu ta sẽ có các mối quan hệ. Anh phải bỏ tiền ra để cậu ta giúp anh đút lót chân trong, có người quen thì sẽ dễ làm việc, người xưa chẳng hay nói trong triều có người nhà thì sẽ dễ vào được cung sao!" Trương Húc Đông cười nhàn nhạt, nói: "Đừng quá eo hẹp khoản tiền nong, cái gì nên biếu thì đừng biếu dè sẻn quá, mình chi ra trước thì sau này ắt có tiền về với mình. Nếu không đủ tiền thì cứ gọi điện thoại cho tôi."

"Đủ rồi, quá đủ rồi, có khi còn chẳng dùng hết nữa là. Cảm ơn tổng giám đốc Trương, cảm ơn anh." Huống Thiên Hạo vừa nói vừa liếc nhìn Ngũ Tư Bưu, hai người họ hơi kích động mà gật đầu liên tục, đây quả thật là một cơ hội tốt mà ông trời ban cho bọn họ, sao bọn họ có thể bình tĩnh cho được, nếu hôm nay lớ ngớ bậy bạ, có khi bọn họ đã bỏ qua cơ hội đáng giá được làm quen với một người sếp đỉnh của đỉnh như Trương Húc Đông rồi.

Mặc dù Trương Húc Đông không rõ tài sản hiện tại của mình đang là bao nhiêu, nhưng chắc chắn cũng không thua kém gì so với những người có mặt trong bảng xếp hạng của Forbes, với lại anh luôn tin tưởng đầu tư luôn đem lại lợi nhuận, mặc dù hiện giờ Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo vẫn chưa có nhiều chỗ cần dùng nhưng trong tương lai rồi sẽ có ngày anh cần tới sự giúp sức của bọn họ, đến lúc đó, lợi nhuận anh thu được sẽ không chỉ dừng lại ở con số năm trăm triệu, có những lúc đừng nên xem thường những người thấp kém hơn mình, ở những thời điểm quan trọng, những nhân vật nhỏ còn có thể tạo nên kì tích lớn, thậm chí còn lật ngược được cả một ván bài.

Trương Húc Đông mỉm cười gắp một miếng thức ăn, nói: "Mọi người cũng mau ăn uống cả đi, đừng khách sáo."

Bữa cơm này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Trương Húc Đông nói cho hai người bọn họ về kế hoạch cụ thể, đồng thời cũng nhắc nhở bọn họ về đạo lý dũng mãnh kiếm tiền, khiêm tốn làm người. Đương nhiên ba thế lực hùng mạnh sẽ không để yên cho kiểu làm ăn này, nhưng cũng sẽ không phát hiện ra Trương Húc Đông giật dây đằng sau.

Nói đi cũng phải nói lại, cẩn thận chút vẫn hơn, Trương Húc Đông cũng luôn làm như vậy, mặc dù anh không thể chỉ dựa vào Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo để chống lại ba thế lực lớn kia, nhưng Trương Húc Đông vẫn hiểu rõ đạo lý đê vỡ thì ổ kiến cũng tan tác, bọn họ có đất dụng võ, hơn nữa Trương Húc Đông cũng hy vọng bọn họ có thể khiến ba thế lực lớn kia được một phen cả kinh.

Làm tốt kế hoạch lâu dài, có tầm nhìn xa trông rộng, mỗi kế hoạch, Trương Húc Đông đều làm như vậy, đó cũng chính là nguyên nhân hết lần này đến lần khác anh đều thành công, cho dù là một thất bại nhỏ cũng không thể làm ảnh hưởng tới sự phát triển của kế hoạch lâu dài, ở trong bóng tối bao nhiêu năm, cho dù có một ngày bị Trung Quốc bỏ rơi thì anh cũng sẽ không phải hoàn toàn mất đi cơ hội trở mình.

Trong lúc ăn cơm, Trương Húc Đông đã lặng lẽ tính toán xong ván bài này rồi. Lúc rời khỏi quán ăn, Ngũ Tư Bưu và Huống Thiên Hạo còn kính cẩn tiễn anh ra tận xe, nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe rẽ vào một đường quanh, hai người họ mới hẹn nhau tối nay lại gặp để bàn chuyện xây dựng công ty.

Vận tải hàng hóa trên cảng biển không bị bang Hoàng Cân và Trúc Liên xã dòm ngó kiếm chuyện, Trương Húc Đông cũng vì thế mà yên tâm hơn nhiều, dù sao cũng có 14K ủng hộ, hai nhà kia ít nhiều gì cũng phải nể mặt, chứ nếu không có khác nào bọn họ công khai khiêu khích 14K, ba thế lực lớn đã tạm đình chiến từ lâu, cho nên trong tình huống thông thường, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy.

Có được Huống Thiên Hạo và Ngũ Tư Bưu, Trương Húc Đông rất hài lòng, khoản đầu tư năm triệu kia cũng không phải lớn, hơn nữa, sau này anh cũng coi như trở thành cổ đông trong công ty của bọn họ, trong vòng mấy năm nữa anh có thể lấy lại số tiền đã bỏ ra, sau này chẳng khác nào gà vàng đẻ trứng, mỗi năm lợi nhuận thu được sẽ rất béo bở.

Trương Húc Đông sang thăm xưởng sửa xe, vừa hay nhìn thấy bọn họ đang lắp đặt ống thoát hiểm, anh đợi hơn một tiếng sau, tới khi sơn được phun xong, anh mới lấy xe đi lòng vòng một lát, đợi tới khi trời tối mới trở về khách sạn.

Lúc đẩy cửa phòng bước vào, anh lập tức nhìn thấy Mễ Tuyết và Đổng Tâm Lăng đang ngồi ngoài phòng khách, trên bàn trà bày đầy quà vặt, hai người phụ nữ kia đang chuyện trò cười nói rôm rả, vừa nhìn thấy Trương Húc Đông đi vào, tầm mắt của bọn họ đều tự động dừng lại trên người anh.

"Trương Húc Đông, tới đây ngồi đi." Miệng lưỡi Đổng Tâm Lăng rất khéo léo, hoàn toàn không giống tối qua, có thể cô ta là ca sĩ nhưng lúc này cũng chỉ giống như một người bình thường, Trương Húc Đông không chút ngần ngại, dù sao thì đây cũng là phòng của anh, anh bèn đi tới ngồi xuống giữa hai người phụ nữ, hành động này của anh khiến Đổng Tâm Lăng hơi ngẩn người một chút nhưng cô ta cũng lập tức cười đùa.

"Trương Húc Đông, anh nói cho tôi biết, anh theo đuổi Tuyết Nhi nhà chúng tôi như thế nào vậy?" Đổng Tâm Lăng mang theo vẻ vừa tò mò vừa hơi không cam tâm mà hỏi.

"Ha ha, cái này thì cô nên đi hỏi Tuyết Nhi ấy!" Trương Húc Đông cười đáp lại.

"Tôi hỏi Tuyết Nhi rồi, cơ mà con bé này không nói, bảo tôi hỏi anh, anh lại bảo tôi hỏi cô ấy." Đổng Tâm Lăng thở dài một hơi, bất lực nói.

"Được, vậy thì để tôi nói." Trương Húc Đông mỉm cười xấu xa, đoạn anh nhìn Mễ Tuyết rồi nói: "Bắt đầu từ cái hôm tôi và Tuyết Nhi cùng ở trong buổi tiệc rượu đó, tôi cứu cô ấy, sau đó chúng tôi cùng nhau đi vào một phòng..."

"Anh nói rõ hơn chút được không? Là do anh bị thương nên chúng ta mới vào phòng, lúc đó còn có người khác trong phòng mà." Mễ Tuyết lườm Trương Húc Đông, giọng điệu của cô không mấy hòa nhã.

"Hả, vậy sao?" Trương Húc Đông gật gật đầu, nói: "Hình như là thế, sau khi chúng tôi vào trong phòng, chúng tôi cứ coi như là vừa gặp đã yêu, lần thứ hai gặp nhau, những chuyện cần làm chúng tôi cũng đã làm, thiếu có duy nhất bước cuối cùng đó thôi, tôi nghĩ Tuyết Nhi muốn để dành việc đó cho đêm tân hôn, chắc là như vậy."

"Người như anh sao chẳng đứng đắn chút nào vậy, chắc là khái niệm tự luyến chính là do anh tạo ra ấy nhỉ?" Mễ Tuyết hung hăng lườm Trương Húc Đông cháy mắt, cô cảm thấy anh càng giải thích càng mờ ám.

"Tuyết Nhi, cô im đi, hỏi cô cô không nói, giờ còn đòi chen vào nữa hả?" Đổng Tâm Lăng nhéo má Mễ Tuyết: "Để Trương Húc Đông kể hết xem nào!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.